Chương 26

Tuy rằng đối với hắn mà nói là tiện tay mà thôi, nhưng loại người luôn luôn tứ cố vô thân như Quý Nặc mà nói, chẳng lẽ không cảm động chết sao?

Trước tiên Quý Nặc đưa nửa ly nước ấm trong tay cho bạn nhỏ: "Ngao Ngao uống chút nước cho nhuận cổ họng trước nhé, chờ tổ tiết mục đi rồi chú dẫn cháu đến phòng khám trong khu xem một chút có vấn đề về amidan không, hay là dây thanh quản..."

Đương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng là đứa nhỏ ăn mặn.

"?"

Lục Ngạo Thiên hiểu được ý của đối phương, ánh mắt trợn lên, tức giận suýt nữa phát ra giọng nói non nớt kia!

Tổ làm chương trình tìm Quý Nặc đột kích, chính là vì xoa dịu sự bài xích trên mạng đối với Quý Nặc, cho nên thái độ của nhân viên phụ trách ghi hình cũng rất khách khí đối với Quý Nặc, từng câu từng câu thầy Quý.

Quý Nặc bị gọi có hơi ngượng ngùng: "Ngài gọi tôi là Tiểu Quý là được rồi.”

Nhân viên công tác cười gật đầu, chỉ vào một bàn thức ăn để ống kính quay: "Những thứ này đều là thầy Tiểu Quý tự làm sao?"

Quý Nặc: "... Phải.”

“Ngài cũng quá lợi hại rồi! Lại có thể làm ra một bàn đồ ăn lớn như vậy". Dù sao mấy vị trong giới giải trí đều là tổ tông nhỏ, cho dù là ở tuyến mười tám giống như Quý Nặc, bên người cũng không thể thiếu trợ lý tùy tùng đi trước đi sau.

Hơn nữa Quý Nặc không chỉ biết làm còn có thể làm ra một bàn "món ăn lớn" sắc hương vị đầy đủ, hoàn toàn có thể làm đầu bếp.

Quý Nặc theo bản năng muốn giải thích đây là cho hai ngày hôm nay và ngày mai, cậu sợ ngày mai trước khi vào chương trình sẽ bề bộn nhiều việc cho nên chuẩn bị đầy đủ chút, một phần tối nay ăn, một phần để tản nhiệt sau đó trực tiếp ướp lạnh.

Nhưng nghĩ đến việc công chúng dị thường phản cảm giới giải trí 208 vạn hiện tượng, tâm tư Quý Nặc vừa chuyển lập tức nhận ra hành vi xa xỉ của mình: "Đúng! Đều là tôi làm, một bữa cơm tối mà thôi.”

Một bữa cơm tối mà thôi, vậy mà lãng phí làm nhiều như vậy!

Một kẻ ở tuyến mười tám như Quý Nặc mà bữa tối lại xa xỉ như thế, trái lại là Hàn Trình trước đây từng quay phim công ích, lúc ấy vì diễn vai kẻ lang thang mà trang điểm thành ăn mày cùng ăn cùng ngủ ba ngày ở đầu đường với những người khu đó, từ đó về sau càng là tấm gương tốt đề xướng quý trọng lương thực ngăn chặn lãng phí.

Bên nào cao bên nào thấp rõ như ban ngày!

Kết quả nhân viên nuốt nước miếng: "Thầy Hàn thật có phúc, món này thơm đến mức tôi không bước nổi.”

"?"

Quý Nặc cố gắng nhắc nhở: "Mặc dù chúng tôi chỉ có hai lớn một nhỏ nhưng đã quen rồi..."

Nhân viên công tác giơ ngón tay cái lên: "Ngài thật sự là có tâm, một bàn đồ ăn này không mất ba đến năm giờ là không làm được đâu? Nhìn một l*иg bánh bao mũm mĩm thơm nức này, mỗi một cái đều là tạo hình bất đồng đấy, còn có món tôm thịt viên nhìn giống như của đầu bếp chuyên nghiệp vậy, tôi có thể nếm thử không?"

Quý Nặc: "... Có thể.”

Nhân viên công tác cười ha ha: "Nói đùa với ngài thôi, trong lúc làm việc chúng tôi không thể ăn gì." Nói xong tránh ống kính lau khóe miệng.

Quý Nặc: "......"

Nhân viên công tác lại hỏi xem Quý Nặc có mong đợi gì đối với chuyến du lịch ngày mốt, cùng với có lòng tin sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ hay không, đều là một số vấn đề nhỏ tương đối nhẹ nhàng mà không liên quan đến đau khổ.

Màn đạn la ó tràn lan:

[Không thể không nói diễn xuất của người chủ trì này còn tự nhiên hơn so với Quý Nặc, thật sự là nhắm mắt thổi phồng mà, nhưng vẫn là khuyên bảo mẫu trợ lý trong nhà một đống 208 nhóm, cũng không cần làm cái hình tượng dân chúng cần cù gì]

[Người này có thể hỏi mấy chuyện thực tế hơn được không? Ai quan tâm kinh nghiệm nuôi con của Quý Nặc chứ!]

[Tôi chỉ muốn biết hai người này tại sao lại ở bên nhau OK?][Bám lấy ảnh đế rất là sảng khoái đúng không, nhìn này, Quý Nặc sắp thành con ruột của Giải Trí Sơn Trúc rồi →→