Chương 2

Hắn nói xong lại cắn một miếng bánh bao, trong đầu hắn như có cái gì đó thoáng lướt qua, ngay sau đó lại bị lãnh đạo ra chỉ thị mới cắt đứt, "Ai, lát nữa tôi lại đi thử xem..."

Lục Ngạo Thiên liên tục gọi hệ thống không có kết quả, đang chuẩn bị tìm một góc yên tĩnh tính toán một phen.

Hắn nhìn thấy nửa cái gương bị vứt đi được dựng ở cạnh thùng rác đầu ngõ, vì thế đứng dậy đi tới bên này, hắn cũng cần xác nhận trạng thái của bộ thân thể trước mắt.

Kết quả người vừa đến gần, trong hẻm tối xuất hiện một bóng người ôm lấy thân thể nhỏ bé của Lục Ngạo Thiên.

Người đàn ông trung niên mướt mát mồ hôi cả người thối hoắc, gã mở miệng chửi thề một câu tục tĩu: "Nhãi ranh mày chạy đi đâu vậy? Cha tìm mày thật vất vả!”

Bởi vì truyền tống sai lầm mà Lục Ngạo Thiên biến thành một đứa bé, trong lúc nhất thời không cách nào xác nhận là mình xuyên đến khi còn bé hay là xuyên đến trên người người khác, đột nhiên bị ôm lấy hắn chần chờ chớp mắt một cái.

Ngẩng đầu đối diện với hai mắt lóe đầy tham lam của người đàn ông trung niên, Lục Ngạo Thiên lập tức phủ định suy đoán trong lòng, người này nhất định là kẻ buôn người, hắn quá quen thuộc với ánh mắt tràn đầy ác ý như vậy.

Sợ? Không tồn tại, mặc dù mất đi năng lực cường hãn biến thành trẻ nhỏ yếu thế, hắn vẫn còn đầu óc, chỉ là đạo tặc không đủ làm hắn sợ.

Đại não mê muội chưa lui của Lục Ngạo Thiên nhanh chóng chuyển động, hắn chớp chớp hai mắt sáng ngời làm ra vẻ mặt ngây thơ, giống như đang xác nhận xem người trước mắt có phải là người cha thất lạc đã lâu của mình hay không.

Bé con gầy gò nho nhỏ, thoạt nhìn khuôn mặt sững sờ đầu óc cũng không quá linh hoạt, bọn buôn người thấy hắn tin là thật, hai tay căng thẳng thả lỏng một chút thay đổi sách lược, vội vàng giả bộ vẻ mặt mất mà tiếp tục lừa dối nói: "Cha tìm con tìm thật khổ mà!" Nói xong lập tức xoay người muốn đi vào ngõ tối phía sau.

Ngay khi Lục Ngạo Thiên chuẩn bị phối hợp theo nhịp để đối phương tiến thêm một bước buông lỏng cảnh giác, xa xa truyền đến một tiếng kêu rõ to: "Từ từ! Chờ một chút!”

Cách đó không xa là một người đàn ông vạm vỡ thở hổn hển chạy tới, trong miệng thở không ra hơi mà lẩm bẩm: "Anh gì ơi, em muốn nói chuyện với anh về con nhà anh, lên, lên chương trình, anh... anh đừng chạy mà..."

Người đàn ông trung niên vốn định dỗ đứa bé về nhà êm đẹp, dù sao hắn cũng không nghĩ tới sáng sớm đã có thể nhặt hời được một đứa bé, không chuẩn bị trước khăn mặt thuốc mê, cũng may đứa bé ngốc nghếch này rất phối hợp.

Lúc này vừa thấy có người đàn ông cao lớn đuổi theo lập tức luống cuống, người đàn ông trung niên ôm đứa nhỏ nhấc chân bỏ chạy.

Lục Ngạo Thiên đành phải nhanh chóng thay đổi sách lược, dự định mượn người đàn ông cao lớn kia... Không đợi hắn nghĩ xong, người đàn ông cao lớn phía sau đã không chạy nổi nữa, dừng ở nửa đường thở hổn hển.

Lục Ngạo Thiên trơ mắt nhìn khoảng cách hai bên càng lúc càng xa, chợt cảm thấy đầu bị tức đến kêu ong ong, phế vật!