Chương 17

Bất luận là Tiết Tiểu Sơn thân thiện dễ gần như một người anh trai vậy, hay là một bao lớn đồ ăn vặt đồ chơi kia, bình thường mấy đứa nhỏ đều rất khó chống cự.

Nhưng khi cô được viện trưởng dẫn đi cùng, đi vào phòng của bạn nhỏ Lục Ngao Ngao, nhìn thấy lại là đứa chững chạc ngồi ở trong ghế thiếu nhi nho nhỏ, trong tay còn chơi điện thoại di động của Tiết Tiểu Sơn, trợ lý to con như người vợ nhỏ đứng ở một bên.

Tiết Tiểu Sơn nhìn thấy Từ Lệ suýt chút nữa hô ra tiếng, lập tức dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói cho Từ Lệ: "Thằng bé nói nó không đi.”

Đuôi lông mày Từ Lệ nhướng lên, mắt nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của Tiết Tiểu Sơn, xoay người cười nói với viện trưởng muốn nói chuyện riêng với đứa nhỏ.

Lục Ngạo Thiên vừa nhìn đã nhận ra Tiết Tiểu Sơn là tên rác rưởi to con lúc trước, hắn không hề có hứng thú đối với đề nghị tìm ba mẹ ruột của Tiết Tiểu Sơn, ngược lại cảm thấy điện thoại di động dán màng phòng trộm của đối phương dùng rất tốt.

Hắn ấn vào Vô Ngân xem lướt qua, lật xem một lượt các tin tức trên mạng có thể tìm được liên quan đến tập đoàn tài chính Lục thị.

Cơ bản có thể xác định không phải tuyến thời gian sớm hơn, mà là hắn sai lầm xuyên tới trước khi sinh ra, bởi vì tập đoàn tài chính Lục thị vẫn còn giống như kiếp trước, lúc này còn chưa từng bước chuyển về trong nước.

Là một đứa nhỏ chưa ra đời, vả lại bất luận cảnh sát có tin tưởng hay không rằng một đứa bé ba tuổi tự xưng mình là người thừa kế tương lai của Lục thị, yêu cầu bọn họ thay hắn liên lạc, chỉ cần nhà họ Lục không điên thì sẽ không xa xôi ngàn dặm chạy về phối hợp làm giám định thân nhân với hắn...

Lục Ngạo Thiên méo miệng cười, khó khăn? Không tồn tại, không có gì là đường đường Long Ngạo Thiên hắn không làm được.

Tiết Tiểu Sơn dùng phương thức dụ dỗ trẻ con bình thường, mà Từ Lệ có thể khuyên cũng chỉ có thêm một câu Quý Nặc đã cứu cháu, hai người mềm giọng dỗ một lúc lâu, đứa trẻ vẫn vùi đầu chơi điện thoại di động như cũ.

"Bây giờ rất nhiều người đều hiểu lầm chú Quý Nặc của cháu, bởi vì không có camera giám sát quay được hình ảnh chú ấy cứu cháu, rất nhiều người xấu trên mạng đều mắng chú ấy là ác ý lăng xê, ách... chính là làm chuyện rất xấu rất xấu..."

Từ Lệ nhìn Hàn Trình thu nhỏ gần trong gang tấc, trong lòng không nhịn được lảm nhảm lớn lên giống nhau cho nên cũng khó giải quyết như vậy sao?

“Ngao Ngao, chỉ cần cháu nguyện ý lên chương trình với chú Quý Nặc, dì có thể tặng cháu một chiếc điện thoại di động!”

Lục Ngạo Thiên cảm giác thời gian không còn nhiều lắm, ngẩng đầu lộ ra đôi mắt hoa đào màu xanh xám.

Từ Lệ vừa thấy có hy vọng: "Cháu còn muốn cái gì khác đều có thể nói với dì, chú Quý Nặc lúc trước cứu cháu thật sự rất cần sự giúp đỡ của Ngao Ngao.”

Lục Ngạo Thiên ép thanh tuyến tới thấp nhất, như vậy có thể tránh cho phát ra giọng sữa nhỏ mềm mại đáng yêu, hắn chậm rãi hỏi từng chữ từng chữ: "Tôi có thù lao đóng phim không?"

Tuy rằng Từ Lệ không biết gì về đứa bé ba bốn tuổi, nhưng cũng cảm thấy đứa bé Lục Ngạo Thiên này vô cùng không giống người thường, có điều cô rất nhanh đã quy cho đứa bé này từng trải qua những chuyện không tầm thường, dù sao búp bê vải nhà cô mỗi ngày đều bị hoa ly hoa tiện tay nhặt về nhà đánh cho kêu meo meo.

Từ Lệ nghĩ đứa bé bốn tuổi có thần kỳ hơn nữa thì tiền kiếm được cũng phải do cô nhi viện quản lý, dù sao đều là quyên góp cho cô nhi viện, ít một chút Hàn Trình khẳng định sẽ không để ý: "Đương nhiên là có.”

Lục Ngạo Thiên khẽ gật đầu, so với lão viện trưởng có kinh nghiệm sống phong phú, tự nhiên là càng nắm chắc Quý Nặc có tâm tư đơn thuần, mặc dù Quý Nặc không thể thông qua xét duyệt của hắn, số tiền này cũng coi như để cho hai người hoàn toàn thanh toán.