Chương 11

Mượn chuyện hôm nay mà nói, đổi lại là người khác khẳng định có một phiếu fan ủng hộ, bên cạnh Quý Nặc còn có một đứa bé, không đến mức trực tiếp xử phạt qua internet.

Nhưng ngay cả một người qua đường hỗ trợ nói chuyện cho Quý Nặc cũng không có, muốn làm sáng tỏ không phải dăm ba câu là có thể lấy được lòng tin của người khác, mặc dù đi cục cảnh sát đưa ra chứng minh mình trong sạch cũng rất có thể bị chụp vào một cái nồi đen không giới hạn, đây chính là kết cục bị Sầm Tích có tài nguyên có bối cảnh nhằm vào.

Chỉ cần Sầm Tích sinh động ở trước màn một ngày, sẽ không có khả năng để cho khuôn mặt xuất sắc của Quý Nặc có ngày nổi tiếng, có điều ai có thể nghĩ đến Tôn Tế Thế Đại Phật nhà cô ra tay chứ!

Ngay vào lúc Từ Lệ đang sốt ruột, cửa phòng làm việc bị gõ mở lần nữa, trợ lý to con vừa rời đi không lâu đã trở lại mặt đầy hưng phấn: "Chị Lệ! Tôi tìm được đứa trẻ kia rồi!”

Gân xanh trên thái dương giật giật, rốt cuộc Từ Lệ không kiềm chế được nữa: "Tiết Tiểu Sơn, cậu chưa xong đúng không!”

Gã to con nghe vậy thân thể run lên, thấy Từ Lệ thật sự có lửa giận, Tiết Tiểu Sơn cầm điện thoại di động đứng lên, nếu không đợi chị Lệ hết giận rồi hắn lại đến?

Nhưng có kinh nghiệm thê thảm lúc trước bởi vì nghỉ ngơi mà bỏ lỡ hành tung, Tiết Tiểu Sơn thật sự không muốn trải qua một lần nữa, hắn hít sâu một hơi dũng cảm đưa điện thoại di động về phía trước.

Tiết Tiểu Sơn chỉ vào một tấm ảnh chụp màn hình phóng đại, cẩn thận mở miệng: "Chị... thật sự... em không lừa chị, chị xem gò má đứa nhỏ bên cạnh Quý Nặc có phải rất giống anh Trình không?”

Nửa giờ sau, Từ Lệ nhờ người lấy được ảnh mặt chính diện của đứa bé.

Biết được chân tướng không chỉ không phải là điểm đen mới của Quý Nặc, đối phương còn anh dũng cứu trẻ em bị bắt cóc, càng thần kỳ hơn là đứa trẻ được cứu này lại thật sự giống Hàn Trình chừng bảy tám phần!

Nụ cười trên khóe miệng Từ Lệ càng sâu, rất nhanh ở trong lòng đã quyết định một bản kế hoạch thăng cấp.

*

Đêm trước Quý Nặc một mực ở trên mạng tra chứng bệnh của mình, càng tra càng không thể ngủ, thật vất vả chịu đựng đến sáng sớm đi bệnh viện, lấy được chẩn đoán bệnh nan y cả người cậu hoàn toàn hoảng hốt.

Nếu không phải là chuyện cướp đứa nhỏ từ trong tay bọn buôn người cắt đứt, cậu cũng không biết mình sẽ lang thang ở trên đường bao lâu.

Có điều chuyện của Lục Ngao Ngao vừa kết thúc, trong đầu Quý Nặc lại bắt đầu phát đi phát lại câu nói kia của bác sĩ "Loại trị liệu u ác tính hiếm thấy này ý nghĩa không lớn, còn có thể làm cho người bệnh đau khổ..."

Tuy rằng từ nhỏ Quý Nặc đã ốm yếu nhiều bệnh, cũng nghĩ tới có thể chính mình sẽ đoản thọ so với người bình thường, nhưng hai mươi mốt tuổi mà đột nhiên tiến vào thời kỳ sinh mệnh đếm ngược vẫn làm cho cậu không cách nào thản nhiên tiếp nhận.

Tất cả kế hoạch đều bị xáo trộn, lúc về đến nhà cảm giác cả người đều như bị rút cạn.

Cậu ngồi yên một hồi, bụng mơ hồ phát đau, Quý Nặc uống hai viên thuốc giảm đau thừa dịp thuốc vừa ngấm là ngã đầu ngủ.

Ngủ một giấc thẳng đến nửa đêm thì bị tiếng cửa phòng khách đánh thức.

Quý Nặc xoa xoa huyệt thái dương, kéo chăn không muốn để ý tới người đàn ông say rượu về muộn.

Kết quả đêm nay cha Quý đặc biệt điên cuồng, đứng ở cửa phòng Quý Nặc như có như không đập cửa, vừa đập vừa say khướt gào như quỷ kêu: "Ơ, đại minh tinh biết về nhà rồi sao? Mày không phải bán mông cho ảnh đế lớn đổi giàu sang sao? Còn, còn trở về làm cái gì?”

"Quý Thư Phong tao cũng không có đứa con không biết xấu hổ như mày, cút ra ngoài cho ông đây!" Ngay sau đó bình rượu đập bang bang lên cửa.

Quý Nặc xoay người xuống giường bước từng bước tới cửa, mở cửa đoạt chai rượu trực tiếp đập nát vào khung cửa, đặt mảnh vỡ lên cổ cha Quý liền mạch lưu loát.