Chương 45: Băng phong phệ tâm

Diệp Hạo tỏa ra khí thế quá mức mạnh mẽ làm cho Long Ngạo căn bản không thể chống cự.

Sắc mặt Long Ngạo tái nhợt, thân thể bắt đầu lung lay sắp đổ, đúng lúc này hắn phát hiện có một luồng sức mạnh từ Đan Điền tràn ra, trong nháy mắt chảy khắp toàn bộ cơ thể.

“Chủ nhân, trước đó ngươi gϊếŧ chết linh hồn Nhất Tuyến Thiên, ta đã giúp ngươi luyện hóa xong.”

Trong lòng Long Ngạo mừng rỡ, lúc trước cùng Hắc Phong đạo nhân đánh một trận, cũng không có dự định tiếp tục luyện chế Hồn nô. Dù sao hắn cũng đã có một cái Hồn nô Nhất Tuyến Thiên, lại luyện chế thêm một cái Hồn nô Bách Tán Thiên dường như có chút dư thừa.

Hoang Vu Thánh Thể nếu muốn nâng cao tu vi cần phải có lực lượng vượt xa lực lượng võ giả bình thường.

Trong lòng Long Ngạo hiểu rõ chỉ cần mình có thể đột phá Bách Tán Thiên đỉnh phong, thì khi tấn cấp lên Nhất Tuyến Thiên không cần lực lượng khổng lồ chèo chống, chỉ cần đem tất cả linh lực trong cơ thể đẩy vào Đan Điền là đủ.

Vì vậy Long Ngạo mới lựa chọn từ bỏ tiếp tục luyện chế Hồn nô, mà là để cho Long Phúc đem linh hồn hóa thành lực lượng, cung cấp cho bản thân đột phá Nhất Tuyến Thiên.

Lực lượng khổng lồ tràn ra toàn cơ thể, không thể không thừa nhận, linh hồn của võ giả Nhất Tuyến Thiên rất mạnh mẽ, nhất là khi bị Huyết Trì luyện hóa lực lượng còn tăng lên một phần ba.

Trong nháy mắt, Long Ngạo nhờ lượng linh lực khổng lồ đem tu vi đột phá tới Bách Tán Thiên đỉnh phong. Chỉ là khí thế mạnh mẽ vẫn một mực áp chế hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị áp chế quỳ rạp xuống đất.

Long Ngạo biết đối phương cố ý không gϊếŧ hắn, muốn để cho hắn phải quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Không biết vận khí của Long Ngạo là tốt hay xấu, nếu dưới tình huống bình thường, cho dù có lượng linh lực khổng lồ chống đỡ, muốn đem tất cả linh lực đẩy vào Đan Điền cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Nhưng hiện tại thì sao?

Có lượng linh lực khổng lồ, đồng thời lại chịu khí thế kinh khủng áp chế, Long Ngạo không có buông tha cơ hội ngàn năm có một này. Hắn cũng không tiếp tục ngăn cản cỗ khí thế mạnh mẽ này nữa mà dẫn dắc chúng tiến vào cơ thể, đem toàn bộ linh lực trong cơ thể hướng về Đan Điền từ từ tiến lên.

“Hắn đang làm gì vậy?”

“Chẳng lẽ hắn mượn khí thế của Diệp trưởng lão để đột phá?”

Hai vị võ giả Nhất Tuyến Thiên thấy thiếu niên hành động như vậy thì hoàn toàn bị dọa cho hoảng sợ. Mà Diệp Hạo có lẽ đã bị thù hận che lấp, căn bản không quan tâm đến chuyện khác, hắn vẫn tỏa ra khí thế mạnh mẽ như vậy để áp chế đối phương.

Đúng như suy nghĩ của Long Ngạo, Diệp Hạo chỉ có một mục đích chính là để hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Diệp Hạo không chỉ muốn gϊếŧ chết đối phương, mà còn muốn làm nhục đối phương, vậy mới có thể thay cháu của mình lấy lại công đạo.

Long Ngạo cố nén lại đau đớn trong cơ thể, hai mắt đầy vẻ kiên định căn bản không có ý định từ bỏ. Nhờ sự kiên định này mới giúp cho hắn có thể chịu đựng, đồng thời một lần nữa đứng lên.

“Thế!” - Long Ngạo hét lớn một tiếng. Ngay sau đó, thiên địa linh khí bốn phía nhanh chóng hướng phía cơ thể của hắn hội tụ lại, một cỗ khí tức cương mãnh kinh khủng chậm rãi cô đọng ra, chính là thế của Diệp Hạo.

Long Ngạo dựa vào không ngừng kiên trì và lòng tin không chịu thua, rốt cục cũng ngưng luyện ra thế thuộc về mình.

Không chỉ vậy, Long Ngạo nhờ cỗ thế này, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng đem tất cả linh lực trong cơ thể toàn bộ đẩy vào Đan Điền, từ đó tu vi chính thức tấn cấp Nhất Tuyến Thiên.

Đột nhiên Long Ngạo tấn cấp cảnh giới Nhất Tuyến Thiên, đồng thời thành công ngưng luyện ra thế, làm cho ba người hoàn toàn hoảng sợ, nhất là Diệp Hạo đã hoàn toàn tức giận, bởi vì hắn không thể ngờ rằng đối phương bị mình áp chế như vậy mà không quỳ xuống cầu xin tha thứ, ngược lại còn mượn thế của mình đột phá thành công cảnh giới Nhất Tuyến Thiên, thậm chí còn ngưng luyện ra thế thuộc về mình.

Võ giả Nhất Tuyến Thiên cũng thành công ngưng luyện ra thế?

Diệp Hạo không tiếp tục do dự, cũng không muốn làm cho đối phương quỳ xuống đất cầu xin tha thứ. Một bước đã ra ngoài xa, bàn tay hung hăng đánh xuống, thực lực của cao thủ Diễn Hóa căn bản không phải võ giả Nhất Tuyến Thiên có thể so sánh.

Đột nhiên, Long Ngạo mở hai mắt ra, tu vi thành công đột phá cảnh giới Nhất Tuyến Thiên, khí tức trên người trong nháy mắt mạnh lên gấp mấy lần, Huyết Ẩm Cuồng Đao trong tay cũng hung hăng chém xuống, đao mang huyết sắc kinh khủng có một loại khí tức băng lạnh.

Huyết Ẩm bát thức, đệ nhị thức Băng Phong Phệ Tâm.

Diệp Hạo hoàn toàn tin tưởng có thể dùng chưởng lực để đánh tan đao mang huyết sắc của đối phương. Nhưng khi bàn tay cùng chạm vào nhau, dao mang không chỉ không bị đánh tan mà ngược lại hắn bị đao mang cắn trả, đao mang lạnh lẽo trong nháy mắt xâm nhập vào cơ thể một mạch tiến về trái tim.

Chỗ đáng sợ nhất của Băng Phong Phệ Tâm chính là có thể tùy thời xâm nhập vào cơ thể. Một khi bị đao mang lạnh như băng xâm nhập, lục phủ ngũ tạng liền ăn mòn, thậm chí cắn nuốt linh hồn, đóng băng toàn bộ cơ thể.

Nếu là võ giả Tiên Thiên bình thường, một khi bị đao mang Băng Phong Phệ tiến vào cơ thể thì khó mà ngăn cản được.

Nhưng Diệp Hạo không phải là Nhất Tuyến Thiên, mà là cao thủ Diễn Hóa mạnh hơn

Nhất Tuyến Thiên rất nhiều. Chỉ khϊếp sợ trong chốc lát, Diệp Hạo đã dùng linh lực mạnh mẽ đem khí tức lạnh như băng trong cơ thể toàn bộ đẩy ra ngoài.

Nhìn thiếu niên trước mặt đã sớm biến mất, sắc mặt Diệp Hạo cực kỳ khó coi, hỏi: “Người đâu?”

“Diệp trưởng lão, Long Ngạo đã rời đi.”

“Rời đi? Tại sao các ngươi không ngăn cản hắn?” - Nghe được những lời như vậy, Diệp Hạo suýt chút nữa thì tức chết. Lần này đã mang theo hai vị cao thủ Nhất Tuyến Thiên đến đây là vì vạn vô nhất thất(*), nhưng kết quả vẫn là để đối phương chạy thoát.

“Diệp trưởng lão, thật xin lỗi.” - Trong lòng Hai vị cao thủ Nhất Tuyến Thiên đã sớm cực kỳ sợ hãi, đối phương lại có thể chống lại Diệp trưởng lão, trong khi còn là hai người bọn họ.

“Long Ngạo, cho dù ngươi có chạy đến chân trời góc biển, ta đều sẽ gϊếŧ ngươi.”

“Hai người các ngươi ngày đêm trông coi Long gia cho ta. Nhớ kỹ, chỉ cần thấy được Long Ngạo lập tức cho ta biết.”

“Diệp trưởng lão, vậy ngưòi chuẩn bị trở về tông môn sao?” - Hai người bọn họ cực kỳ đau khổ. Không biết vì cái gì, hai người bọn họ cứ có cảm giác cho dù liên thủ cũng không phải địch thủ của đối phương. Mặc dù biết chuyện này có chút khó tin, nhưng cảm giác xác thực này vẫn tồn tại.

Suy nghĩ trong lòng hai người làm sao Diệp Hạo có thể không biết, hắn nói: “Yên tâm, ta sẽ không trở về tông môn, mà sẽ đợi ở Xích Hỏa trấn, chỉ cần các ngươi nhận được tin tức lập tức cho ta biết.”

Cho dù trong lòng hai người không chút tình nguyện nhưng vẫn phải bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Tin tức Gia gia của Diệp Cô Thành, trưởng lão Lưu Vân Tông Diệp Hạo đuổi gϊếŧ tới tận cửa trong nháy mắt đã truyền khắp toàn bộ Xích Hỏa trấn, thậm chí ngay cả Lôi Vân Thành đều đã biết. Những người biết được tin tức cũng không quá ngạc nhiên, mặc dù Long Ngạo quật khởi vượt quá người bên ngoài, nhưng tên tuổi của trưởng lão Lưu Vân Tông Diệp Hạo lại vượt xa Long Ngạo.

Dường như tất cả mọi người đều cho rằng, tỷ lệ sống sót của Long Ngạo dường như bằng không. Nhưng ngay tại thời điểm tất cả mọi người cho rằng Long Ngạo chắc chắn phải chết thì tin tức Diệp Hạo không gϊếŧ được Long Ngạo truyền đến.

Đây là tình huống gì?

Dưới tình huống trưởng lão Lưu Vân Tông ra tay mà Long Ngạo vậy còn sống rời đi? Long gia nhận được tin tức, toàn bộ không ngừng vui mừng. Chỉ cần Long Ngạo không chết, như vậy tất cả đều có hi vọng.

***

(*) Vạn vô nhất thất: không chút sơ sót.