Xích Hỏa trấn.
Con trai Dương Thần bị gϊếŧ, Dương Quan Thiên quả thực phẫn nộ tới cực điểm, thậm chí không từ thủ đoạn mà mời Hắc Phong đạo nhân tiêu diệt toàn bộ Long gia.
"Gia gia, Hắc Phong tiền bối đến."
"Hay, hay lắm!"
Dương Quan Thiên căn bản không dám chậm trễ chút nào, tự mình dẫn đầu cả gia tộc Dương gia ra ngoài nghênh tiếp.
Bên ngoài Dương gia.
Một người đàn ông gầy nhỏ, có thể chỉ chừng một mét năm mươi, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nhìn đám người Dương gia nối đuôi rồng rắn đi ra, lão cười cười có vẻ tà ác, nói:
"Quan Thiên, nhiều năm như vậy mới gặp lại."
"Hắc Phong tiền bối, lần này làm phiền người, thực sự ngại quá."
Khoát khoát tay, Hắc Phong đạo nhân nói ra dứt khoát:
"Chuyện lần này ta đã biết toàn bộ, một Long gia cửu giai nho nhỏ mà thôi, diệt thì diệt."
Trong mắt của đám người Dương gia, sự cuồng vọng của Hắc Phong đạo nhân giống như là chuyện đương nhiên, nhưng Dương Quan Thiên lộ vẻ mặt nghiêm túc, nói ra:
"Hắc Phong tiền bối, người có chỗ không biết, Long gia không biết đạp phải cái vận cứt chó nào, đã xuất hiện một võ giả Tiên Thiên, nếu không phải là như thế ta cũng sẽ không mời tiền bối tự mình đến đây."
Đối với việc Long Ngạo đột nhiên thăng cấp, Dương gia từ trên xuống dưới đều có điểm bị đả kích, vì sao Long gia có vận khí tốt như thế, rõ ràng đã có một thiên tài như vậy. Cũng chính vì vậy, Dương Quan Thiên chuẩn bị tiên hạ thủ vi cường(*), bằng không một khi cho Long Ngạo thời gian trưởng thành, thì chắc chắn Dương gia sẽ chỉ gặp xui xẻo.
"Võ giả Tiên Thiên?"
Vừa nói, trên mặt Hắc Phong vừa tràn ngập khinh miệt, bởi vì trong mắt lão, một mao đầu tiểu tử mới thăng cấp Bách Tán Thiên căn bản không đáng để lo.
Bách Tán Thiên cùng Nhất Tuyến Thiên căn bản không thể đánh đồng.
"Đi thôi, chúng ta bây giờ đi Long gia."
"Hắc Phong tiền bối, đi ngay bây giờ sao? Người không cần nghỉ ngơi một chút sao?"
Hình như có chút kinh ngạc, Dương Quan Thiên không biết vì sao Hắc Phong đạo nhân còn cuống cuồng hơn cả mình.
"Không cần, giải quyết Long gia sớm một chút, ta còn có những chuyện khác muốn nói với ngươi.”
Nghe Hắc Phong đạo nhân nói vậy, trong lòng Dương Quan Thiên bất giác có loại dự cảm xấu, nhưng chuyện đã đến nước này thì chỉ có thể kiên trì tiếp thu.
Cứ như vậy, đám người Dương gia dẫn theo Hắc Phong đạo nhân, trùng trùng điệp điệp đi về phía Long gia. Lúc này tất cả mọi người nhận được tin tức đều chạy tới, muốn hóng hớt xem trò vui này.
Vương Vũ Âm cũng muốn chạy tới Long gia nhưng bị Vương gia chế trụ, Vương gia không phải người ngu, đương nhiên biết Dương gia lần này mời Hắc Phong đạo nhân là muốn làm gì, nhỡ ra tới đó lại gặp phải tay bay vạ gió, Vương gia bọn họ xem như gặp phải thiệt thòi lớn.
Trong hậu viện Long gia.
Nhìn đám người Dương gia trùng trùng điệp điệp trước mặt, còn có một người đàn ông thấp bé đứng ở hàng đầu, không ai dám coi thường. Hắc Phong đạo nhân là một võ giả Tiên Thiên tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cũng là hạng người có thủ đoạn độc ác. Năm đó, một gia tộc chỉ vì nói với lão một câu bất kính mà lão đã trực tiếp xuất thủ tiêu diệt toàn bộ gia tộc đó.
"Ngươi chính là Long Hạo Thạch?"
"Đúng vậy."
Dù cho đối phương là võ giả Tiên Thiên, Long Hạo Thạch trên mặt cũng rất đúng mực, lạnh nhạt nói ra:
"Nếu như ta không nhầm, vị này chính là Hắc Phong đạo nhân đại danh đỉnh đỉnh?"
"Ha ha ha, thì ra lão phu còn nổi danh như thế, không tệ, không tệ."
Trong nháy mắt, giọng của Hắc Phong đạo nhân chuyển sang lạnh lùng, nói ra:
"Long Hạo Thạch, thiếu nợ thì trả tiền, gϊếŧ người thì đền mạng, đạo lý đó thiên cổ không thay đổi, nhưng nể tình ngươi cũng là nhân vật có phân thượng, ta cho Long gia một cơ hội, chỉ cần giao Long Ngạo ra thì việc này xóa bỏ."
"Hắc Phong tiền bối." - Dương Quan Thiên vội vàng lên tiếng.
Căn bản không cho Dương Quan Thiên bất cứ cơ hội mở miệng nào, Hắc Phong đạo nhân đã nói với lão:
"Nếu như không muốn, ta có thể đi ngay lập tức, việc này giao cho ngươi tới làm."
"Không có chuyện đó đâu. Hắc phong đạo nhân, ta khuyên ông nên dẹp ý niệm này đi, cho dù Long gia ta hôm nay bị diệt, chúng ta cũng sẽ không giao Ngạo nhi ra đâu. Muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, không cần nói nhiều lời vô ích.”
Trên mặt tất cả mọi người Long gia đều tràn ngập kiên quyết, bọn họ cũng đều biết, Long Ngạo chính là hy vọng của Long gia, chỉ cần Long Ngạo không chết, như vậy Long gia quật khởi chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian. Vì Long gia, chết có sá gì.
Nhìn tất cả mọi người Long gia đều là biểu cảm không sợ chết, bất kể là người Dương gia hay những kẻ ham vui đề động dung, vì đây là sức mạnh của một gia tộc ngưng kết lại.
"Ha ha ha, giỏi cho một tên Long Hạo Thạch, giỏi cho một tên Long gia, đã như vậy các ngươi đều chết ngay đi."
Trong giây lát, trên thân thể của Hắc Phong tản mát ra khí thế kinh người, võ giả đỉnh phong Bách Tán Thiên, chỉ cần là khí thế cũng đủ để đè chết người có nội kình Lục Trọng Thiên trở xuống.
Không biết Hắc Phong đạo nhân có cố ý hay không mà không xuất thủ với những người khác, khí thế cường đại trong nháy mắt che phủ Long Hạo Thạch, áp lực kinh khủng như những cơn sóng thần nối nhau liên tiếp, ùn ùn kéo đến nén xuống người Long Hạo Thạch.
“Răng rắc.”
Long Hạo Thạch chỉ là võ giả nội kình Thập Trọng Thiên, làm sao có thể ngăn cản áp lực khí thế của một vị võ giả Bách Tán Thiên đỉnh phong, nhưng Long Hạo Thạch cũng không quỳ xuống, ông cắn răng kiên trì, ngạo nghễ đứng thẳng, tất cả mọi người có thể nghe được tiếng kêu ‘răng rắc” trên người Long Hạo Thạch.
"Gia gia."
"Cha."
Tất cả mọi người Long gia đều phẫn nộ, hai mắt giận dữ, nhưng không ai lùi bước, toàn bộ liền xông ra ngoài, nhưng mọi người đi nhanh, lùi lại còn nhanh hơn.
Khí thế cường đại trực tiếp áp chế, tất cả mọi người Long gia lần lượt bị ngăn cản, thực lực chênh lệch, nhất định người Long gia không kiên trì được bao lâu nữa.
“Răng rắc, răng rắc.”
Có đệ tử Long gia không ngăn được khí thế uy hϊếp đã trực tiếp ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu, dù khá kiên cường cũng bị khí thế áp chế quỳ rạp xuống đất, nhưng trên mặt hắn vẫn tràn ngập sự kiên định.
"Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, chúng ta dẫu có chết cũng không quỳ."
Tiếng của Long Hạo Thạch truyền khắp toàn bộ Long gia, những đệ tử bị khí thế áp chế quỳ xuống, từng người một cắn răng nói ra:
"Đệ tử của Long gia, kẻ sĩ thì thà chết chứ không chịu nhục!"
Sau đó từng người một cắn lưỡi tự sát.
Nhìn Long Hạo Thạch kiên cường đứng đó, còn có đệ tử Long gia cắn lưỡi tự sát, tất cả mọi người Dương gia không ngừng cười, trong khi những người còn lại đều lộ vẻ xúc động, Long gia, bất kể là có thể sống nổi hay không, đều sẽ được tất cả mọi người kính trọng.
"Hừ, giỏi cho một tên kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục, Long Hạo Thạch, ta cũng muốn nhìn xem ngươi làm thế nào để không quỳ xuống."
Vừa dứt lời, trên thân Hắc Phong đạo nhân phóng xuất ra khí thế càng cường đại hơn, Long Hạo Thạch đã dần dần cảm thấy không thể chống đỡ nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể quỳ xuống đất, nhưng ý chí mạnh mẽ của Long Hạo Thạch vẫn không thay đổi, trong lòng đã có quyết định, nếu không ngăn được khí thế uy hϊếp, lúc sắp quỳ xuống đất ông sẽ chọn cắn lưỡi tự sát, cho dù chết cũng không thể bôi nhọ uy nghiêm của Long gia.
"Thần nhi, ta sẽ khiến tất cả người Long gia phải bị chôn cùng con, kể cả một con vật cũng không để sót!"
Dương Quan Thiên nhìn Long Hạo Thạch sắp không kiên trì nổi, hận không thể ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, cuối cùng lão cũng báo thù được cho cháu trai của mình.
Nhưng vừa lúc đó, cách Long gia không xa có một bóng dáng lao tới thật nhanh, người chưa tới, khí thế kinh khủng cùng tức giận ngập trời đã tới trước, những ai cảm thụ được dòng sát khí cùng tức giận này thì quá sợ hãi, không biết rốt cuộc là người phương nào tới vậy.
"Dám động người Long gia, chết!"
***
(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để giành lợi thế.