Địa vị của Long Ngạo tại Long gia đã sớm khác xa với ngày xưa.
Bây giờ tất cả mọi người trong Long gia không còn ai dám chế nhạo Long Ngạo là phế vật. Những đệ tử đời thứ ba, bất kể người nào nhìn thấy Long Ngạo cũng đều cung kính gật đầu.
Long Ngạo nhìn thấy như vậy, trên mặt cuối cùng cũng có vẻ tươi cười. Mười năm kiên trì, mười năm chấp nhất, cuối cùng cũng có hồi báo, nghĩ lại thì tất cả đều đáng giá.
“Thất ca, gia gia cho gọi huynh tới đại điện.”
Giờ phút này, nhìn Long Chính muốn bao nhiêu cung kính liền có bấy nhiêu cung kính, so sánh với Long Chính một tháng trước dường như là hai người khác nhau.
Đối với việc thái độ của mọi người đều thay đổi, Long Ngạo đương nhiên biết là vì cái gì. Nếu không có chuyện hắn đánh bại đại ca, đánh bại Long Tử Du, thì thử hỏi những người này có còn cung kính với hắn như vậy không?
Long Ngạo gật đầu, cũng không so đo chuyện lúc trước, dù nói thế nào thì trong cơ thể của bọn họ thủy chung chảy cùng một loại huyết mạch. Tiếp đó, Long Ngạo đứng dậy đi về hướng đại điện của Long gia.
Long Ngạo vừa mới đến bên ngoài đại điện của Long gia đã nghe được tiếng gào thét từ trong truyền ra.
“Long Hạo Thạch, hôm nay bất kể thế nào, ngươi đều phải cho ta một cái công đạo. Con mẹ nó, cháu trai bảo bối của ta vậy mà bị tên phế vật kia phế đi đan điền, chuyện này tương đương với việc phế bỏ tư cách tu luyện của cháu ta.”
Trong đại điện của Long gia, Dương Thần cùng Dương Bất Lực sắc mặt tái nhợt và gia chủ Dương gia Dương Quan Thiên đang tức giận nhìn chằm chằm Long Hạo Thạch ngồi ở vị trí chủ vị, còn có đối diện với Long Lục là đệ tử mạnh nhất đời thứ ba Long Anh.
Long Hạo Thạch lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Dương Quan Thiên, đầu ngươi bị nhúng nước hả, trận chiến giữa cháu trai bảo bối của ta cùng Dương Bất Lực xảy ra cũng đã lâu mà bây giờ ngươi mới tới tìm ta nói việc này có phải là hơi trễ hay không?”
“Đúng rồi, ý ngươi là sau này cháu trai bảo bối của ngươi có xảy ra chuyện gì thì đều tính hết lên đầu cháu trai của ta phải không?”
“Ngươi.”
Còn không đợi Dương Quan Thiên nổi giận, bên ngoài có một thiếu niên đang tiến đến, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan cương nghị, trên mặt ít đi một phần non nớt, nhiều hơn một phần lạnh lùng.
Nhìn thấy kẻ đã phế bỏ cháu trai bảo bối của mình, Dương Quan Thiên thiếu chút nữa thì đã xuất thủ, hắn tức giận quát: “Tên phế vật, ngươi dám hủy đan điền cháu của ta, con mẹ nó, có phải ngươi chán sống rồi phải không.”
“Phế vật?”
Lạnh lùng cười một tiếng, Long Ngạo đầu tiên thi lễ với gia gia và nhị thúc một cái, lúc này mới có chút giễu cợt nói ra: “Nếu ta là phế vật, bảo bối cháu trai của ngươi chẳng phải là ngay cả phế vật cũng không bằng hay sao?”
“Ngươi dám chống đối ta? Cái tên phế vật này, ta gϊếŧ ngươi.”
“Đủ rồi, Dương Quan Thiên, ngươi phải nhớ kỹ nơi này là Long gia, không phải là Dương gia của ngươi, ngươi muốn đánh nhau phải không?”
Nhìn thấy Long Hạo Thạch thật sự đang nổi giận, Dương Quan Thiên lúc này mới hơi thu liễm lại một chút. Nhưng nghĩ tới cái tên phế vật trước mắt này đã hủy đi đan điền của cháu mình, khiến cho cả đời nó không thể tu luyện được, hắn không thể nhịn được lửa giận trong lòng nữa mà muốn phát tiết ra ngoài.
Thực ra, trong trận chiến lúc trước của Long Ngạo cùng Dương Bất Lực, mặt ngoài Dương Bất Lực cũng không xảy ra chuyện gì. Nhưng một tháng sau, không biết vì nguyên nhân gì đan điền của hắn đột nhiên bị hủy, từ đó hắn không thể tiếp tục tu luyện. Chuyện này Dương gia đương nhiên sẽ tính trên đầu Long Ngạo.
“Tất cả mọi người đều nhìn thấy trận chiến lúc trước của ta và Dương Bất Lực, cuối cùng là ngươi mang theo Dương Bất Lực rời khỏi lôi đài. Ta muốn hỏi ngươi, lúc đó ta phế đan điền của Dương Bất Lực như thế nào?”
Dương Thần bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, dù sao lúc đó con của mình thực sự cũng không bị phế đi đan điền. Nhưng hắn không phải người ngu, hắn khẳng định trăm phần trăm, chuyện đan điền của con trai mình bị phế, chính là do tên phế vật trước mắt này gây ra.
Lạnh lùng hừ một tiếng, âm thanh Dương Thần lạnh như băng nói: “Phế vật chính là phế vật, dám làm không dám thừa nhận.”
“Ha ha, Dương Quan Thiên, Dương Thần, nếu các ngươi đã nói là do ta gây nên, vậy ta liền thừa nhận, bây giờ các ngươi lại muốn thế nào?”
Các ngươi lại muốn thế nào?
Long Hạo Thạch cùng Long Lực nghe được Long Ngạo thừa nhận đều giật nảy cả người, mà Dương Quan Thiên lại cười lạnh lùng, nói: “Tốt cho một tên phế vật cuồng vọng, gϊếŧ người thì đền mạng thiếu nợ thì trả tiền, ngươi đã phế đi đan điền của cháu của ta, vậy ta cũng phế đi đan điền của ngươi.”
“Dương Quan Thiên, ngươi dám.”
“Gia gia, việc này cứ giao cho ta xử lý. Dương Quan Thiên, trận chiến lúc trước giữa ta và Dương Bất Lực là do tự hắn gây ra. Là do cháu của ngươi vô sỉ, ngang nhiên ra tay với ta, đừng bảo là đan điền của Dương Bất Lực bị phế, cho dù có chết cũng là hắn gieo gió gặt bão, chẳng trách được người khác.”
Sự thật chính là như thế.
Dương Quan Thiên cùng Dương Thần biết rõ chuyện này Long gia không sai, nhưng phẫn nộ trong lòng không cách nào kìm nén được. Nếu việc này cứ tính như vậy, thử hỏi sau này Dương gia làm sao có thể tồn tại ở Xích Hỏa trấn?
“Mặc kệ việc này có phải do ta gây nên nay không, Dương gia vẫn nhận định là do ta làm, đã như vậy, việc này liền kết thúc tại đây. Dương Thần, ta chính thức khiêu chiến ngươi, ta thua liền mặc kệ tùy Dương gia xử lý, nhưng nếu ngươi thua thì lập tức cút khỏi Long gia ta.”
Chính thức khiêu chiến ngươi?
Dương Quan Thiên nghe được Long Ngạo muốn khiêu chiến Dương Thần liền bật cười ha hả, dường như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian, một tên phế vật lại dám khiêu chiến con của mình?
“Ngạo nhi, không cần phải lỗ mãng.”
Long Hạo Thạch nhìn thấy cháu của mình muốn khiêu chiến Dương Thần dường như cũng hơi kinh ngạc. Dù sao Dương Thần cũng là vũ giả cảnh giới nội kình thập trọng thiên, lấy thực lực bây giờ của Ngạo nhi làm sao có thể là đối thủ của Dương Thần.
“Ngạo nhi, việc này cứ giao cho gia tộc xử lý, ngươi lui xuống nhanh.” - Long Lực cũng có chút bối rối, liền muốn chuẩn bị lôi đứa cháu lỗ mãng này của mình nhanh chóng rời đi.
Nhưng Long Ngạo lại kiên định lạ thường nói: “Gia gia, Nhị thúc, việc này giao cho ta.”
Bất kể là Long Hạo Thạch hay Long Lực đều có chút kinh ngạc, nhìn thật kỹ vào đứa cháu trước mặt này của mình một chút rồi đều ngồi xuống nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng.
“Dương Thần, ngươi có dám ứng chiến?”
“Ha ha, vì sao ta lại không dám ứng chiến? Ngược lại hôm nay ta muốn xem xem vì sao một tên phế vật lại dám cuồng vọng như vậy. Long Ngạo, ta nói trước, quyền cước không có mắt, đao kiếm vô tình, nếu ngươi có xảy ra chuyện gì, Dương gia chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm.”
Ý tứ của Dương Thần rất đơn giản, chính là muốn trong trận chiến này, thay con của mình báo thù rửa hận, cho dù có gϊếŧ đối phương cũng không có liên quan đến mình và gia tộc.
Long Hạo Thạch cùng Long Lực nghe những lời này, trong nháy mắt sắc mặt chuyển sang lạnh lùng. Trước khi Long Hạo Thạch nổi giận, Long Ngạo lại nói: “Không có vấn đề, ta cũng hi vọng, nếu như đan điền của ngươi cũng bị phế đi, hi vọng sẽ không có gia tộc nào không biết xấu hổ tới hỏi tội ta.”
Long Ngạo nói xong liền quay người đi ra khỏi đại điện, Long Hạo Thạch cùng Long Lập cũng đi theo ra ngoài.
“Phụ thân.”
“Thần nhi, lần này là cơ hội tuyệt vời cho chúng ta báo thù, chút nữa ngươi đừng nương tay, trực tiếp gϊếŧ chết bất luận tội, tất cả hậu quả ta sẽ gánh chịu.”
“Ta hiểu.” - Dương Thân âm hiểm gật đầu. Ba người Dương gia cũng rời khỏi đại điện, mà tin tức Long Ngạo khiêu chiến Dương Thần cũng trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Long gia. Chỉ chốc lát, bốn phía quanh đại đường đã đông nghịt đệ tử Long gia, còn có đệ tử Dương gia cùng người của một vài gia tộc khác nghe được tin mà đến.