Chương 17: Bách chiến bảng

Trong thư phòng.

“Ngạo nhi, ngươi vừa mới sử dụng Tiên Thiên võ kỹ?”

Nghe được lời phụ thân nói, Long Lực tựa hồ cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hắn biết rõ, Tiên Thiên võ kỹ có ý nghĩa thế nào.

Tiên Thiên võ kỹ, Tiên Thiên võ giả có võ kỹ cường đại, toàn bộ Xích Hỏa trấn đều không có một môn Tiên Thiên võ kỹ.

Long Hạo Thạch nhìn chằm chằm vào người cháu trai trước mặt mình.

Sự việc đã đến mức này Long Ngạo cũng không tiếp tục che giấu nữa, hắn gật đầu, trả lời: “Đúng như gia gia nói ta vừa mới sử dụng Tiên Thiên võ kỹ tên là Thiên Huyền Chỉ, là ta trong lúc vô tình ngẫu nhiên đạt được.”

“Tốt, rất tốt, lấy thiên phú của ngươi có thêm môn Tiên Thiên võ kỹ này, một năm sau sinh tử chiến chưa hẳn là không có hi vọng chiến thắng. Ngạo nhi, vẫn là câu nói kia, gia tộc sẽ toàn lực ủng hộ ngươi.”

“Đa tạ gia gia.”

Đây chính là tình thân, cho dù có xảy ra chuyện gì trong cơ thể của bọn hắn đều chung một huyết mạch.

“Ngạo nhi, mặc dù không nguyện ý thừa nhận, nhưng ta vẫn rất bội phục ngươi. Ròng rã mười năm kiên trì, mười năm nỗ lực, phần kiên trì cùng chấp nhất này cũng không phải mỗi người đều có thể làm được, ít nhất ta làm không được.”

Dường như rất đồng ý với lời nói của nhi tử, Long Hạo Thạch cũng gật gật đầu, trên mặt đầy vẻ tán thưởng.

Mười năm kiên trì, mười năm nỗ lực, phần này không buông bỏ cùng chấp nhất, hoàn toàn phải làm cho người khác kính nể. Cần phải biết rằng mười năm nay Long Ngạo nhận hết biết bao nhiêu trào phúng cùng chế nhạo, dưới loại tình huống như vậy thử hỏi có bao nhiêu người có thể kiên trì được mười năm? Chấp nhất mười năm? Nỗ lực mười năm? Không buông bỏ mười năm?

Long Ngạo cười cười không nói, bởi vì võ đạo đỉnh phong, vì bản thân không bị bắt nạt, hắn chỉ có thể kiên trì cùng với nỗ lực. Mặc kệ gặp phải khó khăn gì, mộng tưởng cùng chấp nhất trong lòng đều khiến cho hắn không thể buông bỏ.

Rời khỏi thư phòng, Long Ngạo lập tức trở về độc viện bắt đầu tiếp tục tu luyện. Bởi vì tu vi của hắn hiện tại chỉ vừa mới đột phá cảnh giới nội kình bát trọng thiên, khoảng cách cảnh giới Tiên Thiên, còn một khoảng cách rất dài, mà hắn chỉ có thời gian một năm.

Một năm sau, nếu như tu vi không còn cách nào đột phá cảnh giới Tiên Thiên, như vậy trận chiến cùng Long Ngọc Lang tỷ lệ bại trận sẽ rất lớn. Cho nên việc cấp bách hiện tại chính là nỗ lực tu luyện, lấy tốc độ nhanh nhất tăng tới cảnh giới Tiên Thiên.

Trong trận tỷ thí của Long gia, Long Ngạo triệt để trở mình khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc. Thậm chí cho tới giờ phút này vẫn còn có người chưa lấy lại tinh thần, không nghĩ ra tại sao đang yên đang lành phế vật lại có thể mạnh đến như vậy. Một chiêu đánh bại Long Tử Du thì cũng thôi đi, còn một chiêu đánh bại Long Anh, đây là khái niệm gì?

Không hề nghi ngờ, từ nay về sau, đệ nhất nhân đệ tử đời thứ ba của Long gia không còn là Long Anh, mà là kẻ bị người người giễu cợt là phế vật, Long Ngạo.

Lôi Vân sâm lâm, Lôi Vân Thành trong phạm vi ngàn dặm chính là thành lớn nhất Linh Thú Sơn Mạch.

Giờ phút này, Long Ngạo giống như báo săn, đang toàn lực đuổi theo một cái Xuyên Sơn Báo. Một tháng trước, hắn rời đi Xích Hỏa trấn tiến vào Lôi Vân Thành để lịch lãm rèn luyện, bởi vì Long Ngạo biết bản thân phải nhanh chóng đề cao tu vi, chỉ có trong tình huống không ngừng lịch lãm rèn luyện mới có thể nhanh chóng đột phá.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Long Ngạo đang toàn lực đuổi theo Xuyên Sơn Báo, chợt nghe cách đó không xa có người hô cứu mạng, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, hắn không tiếp tục đuổi theo Xuyên Sơn Báo nữa mà nhanh chóng thay đổi phương hướng, hướng về phía âm thanh kia vọt tới.

Từng tiếng rống tức giận vang vọng khắp nơi, một con gấu lớn có bộ lông đen tuyền đang điên cuồng đánh về phía trước ngực của mình, mà ở phía trước nó có hai thiếu nữ bị hù cho mặt mày tái nhợt, lui từng bước một.

Long Ngạo vừa mới chạy tới cũng không có một chút chần chờ, một bước đã xông tới, người chưa tới, Thiên Huyền Chỉ đã xuất ra, chỉ lực kinh khủng dường như có thể xuyên thấu tất cả.

Đại Địa Bạo Hùng, linh thú cấp tám, không chỉ có lực phòng ngự cường hãn, ngay cả lực công kích cũng rất cường hãn.

Đối với Đại Địa Bạo Hùng, Long Ngạo cũng không cảm thấy xa lạ, cũng vì vậy vừa mới xuất thủ hắn đã dùng toàn lực để ứng phó. Nhưng hắn vẫn là xem thường thực lực của Đại Địa Bạo Hùng. Cự hùng nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay vừa dài vừa rộng của nó đã hung hăng vồ tới, căn bản không thèm để ý tới công kích của Huyền Thiên Chỉ.

Xẹt...

Cự hùng trực tiếp bị Thiên Huyền Chỉ trực tiếp xuyên qua, có lẽ do sự đau đớn đã làm kí©h thí©ɧ dã tính Đại Địa Bạo Hùng. Nó điên cuồng gầm thét, sau đó Đại Địa Bạo Hùng triệt để cuồng loạn, hai cái tay gấu đánh loạn không ngừng, căn bản không cho Long Ngạo bất cứ cơ hội nào.

Ngay tại thời điểm Long Ngạo chuẩn bị tiếp tục xuất thủ, cách đó không xa có một bóng người nhanh chóng phóng tới. Người chưa tới, kiếm khí kinh khủng đã tới trước, chỉ có thể nhìn thấy kiếm khí chợt lóe lên, Đại Địa Bạo Hùng vừa mới còn điên cuống đánh loạn đã “bịch” một tiếng, ngã xuống đất không dậy nổi, phía trước bộ ngực bị kiếm khí chém thành một vết thương lớn rất kinh khủng.

“Tiểu thư, các ngươi không có sao chứ?”

Vừa mới phát kiếm khí chính là một vị thanh niên, trên mặt thô ráp đầy vẻ gian nan vất vả, mà hai vị thiếu nữ có lẽ bị dọa cho phát sợ, một thiếu nữ xinh đẹp vỗ vỗ bộ ngực, nói: “Ta không sao, đa tạ công tử đã cứu giúp, không biết tôn tính đại danh của công tử?”

Thiếu nữ xinh đẹp này có một khuôn mặt đầy vẻ nghiêng nước nghiêng thành, mặt trái xoan, mày liễu, mắt to, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn phối hợp dáng người cân xứng, có thể nói là thiên y vô phùng.(*)

“Ta là Diệp Cô Thành.”

“Diệp Cô Thành? Ngươi là bài danh thứ chín sáu Bách Chiến bảng, tên Diệp Cô Thành?”

Nghe được tiếng kinh hô của nha hoàn bên người thiếu nữ xinh đẹp, Diệp Cô Thành rất kiêu ngạo gật đầu, vừa cười vừa nói: “Chính là tại hạ.”

Bách Chiến bảng Diệp Cô Thành?

Nghe được thanh niên tự giới thiệu, Long Ngạo dường cũng có chút kinh ngạc, bởi vì thân là vũ giả, nhất là một tên vũ giả tuổi trẻ, nếu là ngay cả Bách Chiến bảng cũng không biết vậy thì không xứng đáng làm vũ giả rồi.

Thiên Vũ Đại Lục Cửu Châu, Bách Chiến bảng, võ giả tuổi không quá bốn mươi có thể bằng vào thực lực bản thân chiến đấu để dành lấy một vị trí trên đó. Tổng cộng có chín cái Bách Chiến bảng, mỗi châu có một cái Bách Chiến bảng. Nghe đồn rằng, một trăm người trên chín cái Bách Chiến đều là Tiên Thiên võ giả, nhất là mười vị trí đứng đầu Bách Chiến bảng, đều là nhân vật siêu cấp kinh thế hãi tục.

Là người đứng thứ chín sáu của Bách Chiến bảng, với một kiếm khí kinh thiên vừa rồi có thể thấy rõ Diệp Cô Thành chính là một vị Thiên Tiên võ giả.

“Thì ra là Diệp công tử, ta gọi Liễu Cơ, đến từ phủ thành chủ Lôi Vân Thành.”

Nghe được thân phận của đối phương, hai mắt Diệp Cô Thành chợt lóe lên, chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất, hai người cũng không có phát hiện ra.

“Vị này là?”

“Long gia Xích Hỏa Trấn, Long Ngạo.”

“Ngươi chính là Long Ngạo?” - Nghe được hai chữ “Long Ngạo”, trong nháy mắt trên mặt Diệp Cô Thành không thèm che giấu vẻ trào phúng cùng xem thường, làm cho Long Ngạo cũng có chút hiếu kỳ, chẳng lẽ người này biết mình?

“Đúng vậy.”

“Hừ, thì ra ngươi chính là phế vật Xích Hỏa trấn, ta vẫn nghĩ không ra, kẻ phế vật như ngươi lại không biết sống chết khiêu chiến bạn tốt của ta Long Ngọc Lang. Không biết ta nên nói ngươi dũng cảm hay là đầu bị nhúng nước không biết sống chết đây.”

“Đương nhiên là đầu bị nhúng nước không biết sống chết rồi.” - Nghe lời nói của Diệp Cô Thành, Liễu Cơ cùng nha hoàn bên người đều bật cười, trên mặt cũng đầy vẻ khinh bỉ cùng trào phúng, dường như còn nhiều thêm một tia cười trên nỗi đau của người khác.

***

(*) Thiên y vô phùng: Nghĩa là hoàn hảo và hoà hợp với tổng thể.