Phần 2: Chương 2
_______
2.
Hai ngày sau ta nhận được bức thư của Thẩm Thúc Ngân, trong thư còn trách móc ta bất nhân bất nghĩa.
Ta trong lòng cảm thấy kì lạ nên đã đi tìm gặp, đứng ở con hẻm bên ngoài Thẩm phủ đợi hắn ta. Vị ngự sử trẻ tuổi của Đô Sát Viện nhìn thấy ta liền rảo bước đến trước mặt ta trách móc.
"Cô nãi nãi ơi, gần đây ta không thù không oán với người, vậy mà người lại làm như thế chẳng khác nào gϊếŧ ta.”
Ta không hiểu đó là ý gì.
Thẩm Thúc Ngân vừa cởi hai chiếc thắt nơ rườm rà trên chiếc áo quan, vừa huhu nói: “Hôm qua, vị tổ tông có dính líu đến vụ ở vườn thượng uyển của người tới tìm ta, vừa mở miệng đã hỏi xem con dao ở đâu, ta đang xem lại hồ sơ vụ án của Trần Lưu nhiều năm trước, người nói xem như vậy có đáng sợ không?”
Sau khi được nhắc nhở như vậy ta ngay lập tức cảm thấy phúc chí tâm linh.
Hoá ra việc giao cho Đô Sát Viện là bịa đặt thế mà Vương Diên cũng tin.
Ta chỉ có thể vắt óc suy nghĩ nói ra mấy lời tốt đẹp để Thẩm Thúc Ngân tha thứ cho ta.
Thẩm Thúc Ngân khó khăn lắm mới có thể dỗ được, đột nhiên lại nghĩ ra gì đó nói: “Yến Yến!”
Văn Huệ là phong hiệu của ta, còn Yến Yến là tên thật của ta.
Nhưng số người biết tên thật của ta không nhiều, mấy năm nay thái hậu và hoàng thượng quen gọi ta là Văn Huệ. Thẩm Thúc Ngân từ nhỏ đã là bạn đồng môn của hoàng tử, đã ở trong hoàng cung một thời gian, miễn cưỡng thì có thể gọi là thanh mai trúc mã.
Nay đột nhiên nghe hắn gọi tên ta như vậy, bất giác nhéo hắn một cái.
Thẩm Thúc Ngân bị ta nhéo eo nhưng lại nghiêm túc nói: “Yến Yến, nói thật đó, người tuyệt đối đừng chọc giận Vương Diên.”
Ta nhìn sự nghiêm túc của hắn mà sững sờ, sau đó trừng mắt với hắn: “Ngươi nói như vậy, thái hậu cũng nói như vậy, gần đây ta không dám đi gặp hoàng thượng nhưng kiểu gì người cũng sẽ nói như vậy.”
Ai mà biết Thẩm Thúc Ngân thở dài một cách yếu ớt.
“Yến Yến, điều ta và thái hậu lo lắng không giống nhau.”
Mặt trời săp lặn, ánh chiều tà chiếu rọi trên người Thẩm Thúc Ngân, nhưng không thể che đi nước da trắng mịn của hắn.
Ta cau mày, như đã biết, Thẩm Thúc Ngân có thói quen là khi đã mở miệng thì không thể ngừng lại được, chắc chắn có chuyện gì không ổn.
“Vậy ngươi lo lắng điều gì?”
Thẩm Thúc Ngân vẫn đang cân nhắc về chuyện đó, ta không thể nhẫn nại được với vẻ ngoài thiếu quyết đoán của hắn.
Phóng tầm mắt ra xa, ánh mắt hắn dừng lại trên cây táo trước cửa Thẩm phủ. Cây táo này là cái cây lớn nhất của Thẩm gia, cứ 3 năm lại cho quả một lần, không những vậy, táo còn vừa chua vừa chát. Mặc dù Thẩm Thúc Ngân kiên quyết đây là giống cây giống như cam Hoài Bắc nhưng mỗi lần đi qua Thẩm Phủ ta đều muốn khuyên chủ của Thẩm gia, phụ thân của Thẩm Thúc Ngân Thẩm thượng thư nên trồng loại cây khác.
Nhắc mới nhớ Thẩm thượng thư đã chuyển từ bộ Hộ sang bộ Lễ cũng đã mấy năm nay, không biết bao giờ mới có thể được chuyển trở lại….
Thẩm Thúc Ngân, Thẩm thượng thư, bộ Lễ.
Cũng không biết vì sao, mấy ngày trước lúc nằm trên đùi thái hậu, thái hậu vuốt ve mái tóc ta, tận tình khuyên bảo, đột nhiên nói:
"Phía tây không thái bình."
Ta chợt rùng mình: “Thẩm Thúc Ngân!”
Thẩm Thúc Ngân bị ta làm cho sửng sốt, hắn ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt định phàn nàn bộ dạng kinh ngạc của ta.
Ta ngắt lời hắn. Chút ánh sáng cuối ngày cuối cùng cũng đã tắt, mọi thứ lặng lẽ chìm vào trong bóng tối.
Gió đêm lành lạnh, giọng ta cũng dần lạnh lẽo hỏi: “Hoàng huynh của ta và cha ngươi đã nói gì?”
Thẩm Thúc Ngân mất cảnh giác, dường như không thể ngờ được ta sẽ hỏi như vậy.
Hắn vội vàng xua tay, nhưng ánh mắt lại đảo sang phía bên trái, đó là điều hắn hay làm mỗi khi nói dối.
"Không được phép nói dối." Ta nghiêm túc ra lệnh.
Thẩm Thúc Ngân thua ta một tuổi nên đã quen nghe theo mệnh lệnh của ta. Ta hỏi gấp quá nên hắn bắt đầu nói năng lộn xộn:
“...Không, không có gì đâu Yến Yến. Người yên tâm, không nhất định, chuyện sau này, nói không chính xác. Vương đô hộ chiến đấu giỏi như vậy, không nhất thiết…”
Đến đây là hiểu rồi, hoá ra Thẩm Thúc Ngân là lo lắng việc hoà thân với người ngoại tộc.
Chỉ là liên quan gì đến Vương Diên?
Nhưng lúc đó, ta không có tâm trạng để quan tâm đến một Vương Diên vốn hoàn toàn xa lạ, còn mỉa mai nói: “Thẩm Thúc Ngân, ngươi thật hồ đồ. Việc hoà thân dù đã có từ xưa nhưng thường chỉ để tôn thất được ngẩng cao đầu, có được mấy triều đại thật sự muốn gả cành vàng lá ngọc đi chứ?”
Thật ra câu nói này rất tàn nhẫn.
Hoàng tộc không thể bị ly tán, vì vậy thông thường một cô nương tôn thất sẽ được gửi đi hoà thân.
Nhưng hiện tại ta không quan tâm đến chuyện gì khác, nói chuyện đó là vì để nói cho Thẩm Thúc Ngân nghe không bằng nói rằng tự an ủi chính mình.
Nghe đến lời này, Thẩm Thúc Ngân không nghi ngờ gì mà còn cười nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, người nói đúng, không phải như vậy. Được rồi, Yến Yến, là ta mất trí, nói năng hồ đồ. Đi thôi, mời Văn Huệ trưởng công chúa đi thưởng trăng, đến tệ xá đàm đạo đi."
Hắn cười ta cũng cười, hơn nữa còn cười rất lớn.
“Miệng lưỡi xấu xa như vậy sao có thể là ngự sử của Lan Đài được chứ.”
Ngày hôm đó ta ép Thẩm Thúc Ngân uống cạn một vò rượu. Nhưng trong cơn say mơ màng, không biết tại sao ta lại nhìn thấy Vương Diên.
Chính là hình ảnh hắn ở Tây An, dưới ánh trăng tròn đang kéo dây cung.
Mà hướng của mũi tên…
Hướng của mũi tên không ngờ là hướng về ta.
Nhưng trong cơn mơ màng, sau khi mở to mắt để nhìn rõ, ta bất giác nở nụ cười.
Dù không phải là do uống rượu, nhưng những lời nói của Thẩm Thúc Ngân làm trong lòng ta dấy lên khúc mắc.
Có vài lần ta vào cung thỉnh an thái hậu, đều muốn nói bóng nói gió để kiểm tra xem sự lo lắng của Thẩm Thúc Ngân có phải vô căn cứ hay không, nhưng thái hậu vẫn như thường ngày, thậm chí còn cảm thấy kì lạ vì mấy ngày gần đây ta trở lên ngoan ngoãn lạ thường.
“Sao dạo này không đi quậy phá nữa hả?”
Cầm một quả vải đã được lột vỏ sẵn, thái hậu lo lắng hỏi, “Ví dụ như đến vườn thượng uyển của hoàng huynh con săn bắn, không đến mức bị Vương Diên kia dọa sợ rồi chứ?”
Hơ hơ, không phải người năm lần bảy lượt cảnh cáo con không được chọc đến Vương Diên sao?
“Cũng không phải.”
Ta cười khan một tiếng, đột nhiên nghĩ ra gì đó liền hỏi: “Nói đến chuyện này, hoàng huynh định bao giờ phong chức cho Vương Diên, không phải thường nói là không thể để phí nhân tài sao, Vương Diên ở kinh thành, làm gì có khả năng thể hiện bản thân.”
Mặc dù nói rằng hậu cung không được tham chính nhưng lúc chỉ có ta và thái hậu, hai người phụ nữ thường chỉ điểm giang sơn xã tắc của hoàng huynh.
"Vẫn chưa đến lúc."
Thái hậu nói rất mơ hồ, đột nhiên lại quay qua liếc nhìn ta.
“Huống hồ, Vương Diên còn có một vật đang thất lạc ở chỗ con, vật vẫn chưa quay về với chủ cũ mà con đã định đuổi đi sao?”
“Mấy ngày trước ai gia nghe nói đứa trẻ này có cuộc sống rất khổ cực, bởi vì là thân hầu nên hồi bé không được xem trọng, khi lên Tây Bắc cũng sống ẩn náu trong phủ họ Vương." Thái hậu ăn xong vải, mãn nguyện lau tay, mặt mày hiền hậu lại đa sầu đa cảm, “Ai gia nghe nói, người ta đã xin lỗi con rồi mà, cũng là ý của Vương thị lang, cha của hắn, nói là trẻ con chưa hiểu chuyện, còn vô pháp vô thiên, bất kính với thiên tử, không để hắn quay lại An Tây nữa, nếu như Vương gia đã lùi bước, con chỉ cần trả lại đồ cho người ta là xong.”
Chuyện này ta chỉ biết cười trừ nói: “Trong kinh thành này, chuyện to chuyện nhỏ, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng không thể giấu nổi người."
Không biết làm sao nhưng trong lòng ta có chút hụt hẫng.
Ta còn tưởng là do tiếng tăm của mình đồn xa, làm hắn phải đến tạ tội, hoá ra cũng giống ta, bị các trưởng bối ép buộc.
Thật là không thành tâm chút nào.
Nhưng trong đầu ta lại nghĩ đến lời thái hậu, lại phát hiện ra một trọng tâm:
“Nương nương, nói như vậy là Vương Diên rất muốn về An Tây đúng không ạ? Có hắn tiếp quản lớp hộ vệ, muốn đến phía Tây cũng bình an vô sự rồi."
"A di đà Phật, mong là như vậy."
Ta quyết định hẹn gặp Vương Diên, dù sao thì ta cũng là trưởng công chúa Văn Huệ biết phân biệt đúng sai, tuyệt đối không thể để trụ cột quốc gia canh giữ biên cương bị tiêu tan sự nghiệp, ở lại đây chỉ vì ta đang giữ con dao của hắn.
Nhưng nhũ mẫu lại nói với ta không cần phiền phức đến vậy.
Bà ấy nghe nói, để tránh lạnh nhạt với Vương Diên, hoàng thượng đã để hắn ta làm thị vệ.
Nghe vậy trong lòng ta có chút đố kị với Vương Diên có thể cầm đao đi lại trước hoàng cung.
Nói cho cùng thì nhiều năm trước, lúc hoàng thượng còn là thái tử, ta cũng đã từng cầm con dao nhỏ do phụ hoàng tặng diễu võ dương oai trước mặt huynh ấy.
Bây giờ thì không được rồi, trừ khi ta sẵn sàng đến nuôi gián ở Đại Lý Tự vì tội mưu phản.
Vì thế, ta đã chọn một ngày trời không quá nắng, sau khi thỉnh an thái hậu, ta rón ra rón rén đi về phía Nam Thư Phòng.
Nam Thư Phòng là nơi nghị sự, ta là một nữ nhi nên không thể vào, chỉ có thể đứng ở đầu hành lang nhìn xung quanh.
Chỉ nhìn một cái, ta đã thấy Vương Diên.
Kì lạ là ngày hôm này mặc dù không có nắng nhưng người đang đứng dưới mái sơn đỏ là Vương Diên lại giống như đang đứng trong một chiếc l*иg vàng lấp lánh.
Hơn nữa, mặc dù Vương Diên không nho nhã giống như những lang quân chi lan ngọc thụ ở kinh thành nhưng lại có phong thái rất ung dung.
“Nhũ mẫu, tại sao năm nay khi ân khoa công bố danh sách, trạng nguyên văn lại nhận được gấm vóc bảng vàng, mà không phải Vương Diên?”
Ta bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại hỏi vậy.
Quả nhân hữu tật, quả nhân hiếu sắc. Như mọi người đã biết, công chúa cũng có tật.
Nhũ mẫu đã trải qua nhiều sóng gió đời người luôn đi bên cạnh ta nghĩ ngợi một lúc rồi nghiêm túc trả lời: “Có lẽ là vì Vương Diên luôn mang khuôn mặt u ám…có chút hung ác.”
Được thôi, ta đứng ở hành lang vẫy tay với Vương Diên.
Cũng không biết hắn có nhìn thấy hay không nhưng hắn vẫn đứng yên không động đậy. Ngay cả khi ta đã nghiến răng nghiến lợi thì một thanh niên khác đã vén rèm cửa từ Nam Thư Phòng đi ra.
Nhìn kĩ lại thì đó là Thẩm Thúc Ngân.
Ta rhấy sắc mặt hắn rất tươi tỉnh, một chút cũng không thấy thái độ vâng vâng dạ dạ khi trả lời câu hỏi của ta ngày hôm trước.
Ta biết trong hai ngày qua, hắn đã mắng chửi rất nhiều người trong tấu sớ. Nếu như không gọi được Vương Diên, vẫn có thể gọi Thẩm Thúc Ngân.
Quả là như vậy, ta vừa vẫy tay áo, Thẩm đại nhân đã vội vàng đi xuống hành lang tới đây.
Thẩm Thúc Ngân ghé sát trán, hỏi ta.
"Ta không tìm hoàng thượng." Nói xong ta chỉ tay về phía Nam Thư Phong tìm hắn.
Thẩm Thúc Ngân nghe xong mặt tái nhợt một hồi. Nhũ mẫu huých nhẹ vào eo ta, ta phúc chí tâm linh, nhớ đến ngày hôm đó Thẩm Thúc Ngân đã tận tình khuyên bảo ta không nên chọc tới Vương Diên.
“Ta trả lại đồ vật cho chủ, không hề kiếm chuyện.” Ta nghiêm nghị nói.
Sợ Thẩm Thúc Ngân không tin, ta liền lấy từ tay áo ra một con dao nhỏ, đưa cho Thẩm Thúc Ngân.
"Công chúa à công chúa! Chẳng trách!"
Thẩm Thúc Ngân đi khoảng 3 bước rồi dừng lại cẩn thận nói: “Tổ tiên đã dạy, trước hoàng cung không được mang vũ khí sắc nhọn, công chúa đưa cho ts con dao này ngay trước mắt của bệ hạ, là muốn gϊếŧ thần sao?”
Ta nhìn vẻ mặt như muốn khóc của Thẩm Thúc Ngân, biết mình đã không tuân theo nội quy trong cung bao nhiêu năm, bèn xấu hổ thu lại con dao.
“Bổn cung tuyệt đối không có ý đó”
Ta cố gắng hết sức tỏ ra thành khẩn:
"Vương Diên mặc kệ ta, ta vốn là muốn nhờ ngươi giao lại cho hắn."
Thẩm Thúc Ngân nhìn tay cầm con dao của ta, như là đang nhìn thứ vũ khí chết người: "Vương Diên đang làm nhiệm vụ, không thể tùy tiện đi lại, người có thể lên xe ngựa trước cổng hoàng cung, sau đó đợi ngài ấy ra."
“Quả nhiên vẫn là ngươi hiểu ta nhất.”
Tốt lắm, Vương Diên không phải cố tình không để ý ta. Ta nghĩ thế, nhưng nhìn vẻ mặt của Thẩm Thúc Ngân dịu dàng đến mức ta có thể vắt ra nước.
Nhưng Thẩm Thúc Ngân tội nghiệp đã phải chịu đựng sự lạnh lẽo hộ tống ta đến cổng hoàng cung.
Ta phải đợi rất lâu Vương Diên mới bước ra khỏi cổng hoàng cung.
Trong lúc đó, ta quá buồn chán nên lại lăn ra ngủ.
Ngay cả khi ngủ gật, ta vẫn có thể nằm mơ.
Trong giấc mơ, ta trốn khỏi đoàn xe hoà thân, Vương Diên đang đợi ta ở bờ sông Côn Lôn, nhưng khi ta cưỡi ngựa qua sông Côn Lôn, nước sông đột ngột dâng lên ngập đến tận đỉnh đầu ta.
Ta hoảng sợ hét lên trong giấc mơ, cũng không biết mình có hét lên không.
Nhưng khi bị nhũ mẫu đánh thức, nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy có chút xấu hổ: "Vương Lang Quân đang đợi ở bên ngoài xe."
Aiya, lại thất lễ rồi.
Ta hít hai hơi thật sâu rồi gật đầu, ra hiệu cho nhũ mẫu kéo rèm lên.
Thật ra ban đầu ta nghĩ nên để nhũ mẫu trả dao, nhưng vừa tỉnh lại từ trong mộng, trong lòng buồn bực, lại rất muốn nói chuyện với Vương Diên.
Bức màn vừa được vén lên, ta liền nhìn thấy đôi mắt đen sáng ngời gần giống với đôi mắt trong giấc mơ ban nãy.
Vì vậy ta mới có lần thứ hai bị ma xui quỷ khiến trong ngày.
“Vương Diên, ngài có biết bơi không?”
Nếu như biết bơi thì có lẽ trong mơ ta sẽ được cứu.
"..."
Không chỉ có Vương Diên không nói nên lời, mà còn nhũ mẫu cũng thế.
Nhưng may mắn thay, mặt ta đã dày như bức tường thành vì qua nhiều năm hòa giải hai người có thân phận tôn quý nhất thiên hạ. Trước sự bối rối của Vương Diên, ta vờ như không biết.
"Thần... Thần mệnh thuỷ, nhưng lại rất ít khi xuống sông."
Ta nhận ra Vương Diên không quen xưng thần, ta thở dài, tự đáy lòng nghĩ, hắn ta thật sự không thích hợp với kinh thành.
Nhưng ta chưa kịp trả lời thì Vương Diên đã tiếp lời: “Tuy nhiên, khi thần mười bốn tuổi, thần đã theo đô hộ để bảo vệ kinh trong trận Bắc Yến, trong thời kỳ này, quân địch đã ép thần xuống sông Thanh Cách, thần đã không chịu thua. "
“Bắc Yến…sáu năm trước?”
Vương Diên gật đầu.
“Bổn cung còn nhớ lúc đó”. Sở dĩ ta nhớ như vậy là vì ban đầu hoàng huynh vì ta xúi giục tiểu thái tử trốn học đã rất tức giận, rồi cứu ta và thái tử ra khỏi cuộc chiến ở tiền tuyến phía bắc.
Nhưng khi đó ta chỉ biết Vương đô hộ phủ chiến đấu rất dũng mãnh, không biết trên đời còn có một Vương Diên.
“Ngươi rất lợi hại.” Ta gật đầu.
Nhưng liền buộc miệng bật ra câu tiếp theo: “Cho nên đối với việc đạt được bị trí trạng nguyên với người mà nói là dễ như trở bàn tay?”
Ta thấy lông mày của Vương Diên nhảy dựng lên. Nhưng vẫn còn may, hắn không như lần trước, quyết liệt đến cùng bắt ta đưa ra lời giải thích.
Nhìn xem, tước vị trưởng công chúa vẫn rất hữu dụng.
"... Thần không biết thơ và thư pháp, việc trở thành võ trạng nguyên e là không hợp." Vương Diên không quay đầu lại, thỏ thẻ nói.
Không biết tại sao, tuy vẻ mặt của Vương Diên vẫn đầy vẻ bướng bỉnh, nhưng giọng điệu của câu này lại rất giống với thái tử thường than thở với ta, thật là kỳ lạ.
Trong lòng tốt nhất thời trỗi dậy, nhất thời quên mất chính sự, nên chậm rãi giọng an ủi: "Trong triều có quá nhiều lão Nho đọc sách hiền triết, không thể tránh được việc ngươi bị ức hϊếp.Không sao, hoàng thượng là người hiểu chuyện sẽ không chấp mê bất ngộ đâu, dù cho ngươi không thể làm võ trạng nguyên nhưng có thể làm đại tướng quân của ta.”
Vương Diên không nói gì.
Chết rồi! Sao mình lại cáo mượn oai hùm như thế chứ, ngộ nhỡ Vương Diên cáo trạng mình trước mặt hoàng huynh, sợ rằng thật sự sẽ bị gả đi hoà thân.
Để lôi kéo Vương Diên, ta vội vàng giả vờ như bất ngờ hiểu ra mọi chuyện.
"Khụ khụ, đúng rồi!"
“Hoá ra đồ của người nằm ở phủ của bổn cung thật, nó cũng nên quay về với chủ rồi”. Ta xòe lòng bàn tay ra trước mặt Vương Diên, chính là lưỡi dao nhỏ của hắn đang nằm trong lòng bàn tay ta.
Sau khi tiễn Vương Diên đi, ta gục đầu bên mép cửa sổ, cảm giác như mất mát thứ gì đó.
Vẫn là trong mơ tốt hơn, trong mơ, ánh mắt lúc hắn nhìn ta tràn đầy sự lo lắng và nhớ nhung, ta thích ánh mắt đó hơn.
Nhưng bây giờ nhũ mẫu đang nhìn ta một cách kỳ lạ.
"Cuộc trò chuyện khi nãy với Vương Diên, rất giống với..."
Giống cái gì?
“Rất giống với bệ hạ nhiều năm trước khi còn là thái tử, người đã trò chuyện với thái tử phi mỗi khi bị tiên hoàng chỉ trích về chuyện chính sự.”
"Suỵt!"
Ta lập tức hạ rèm xuống, thúc giục phu xe quay về phủ công chúa.
- Còn nữa -