- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Long Lưu] Cố Nhân Thán Chi Long Phi Phương Thệ Thán Cố Nhân
- Chương 1: Chấp tử chi thủ
[Long Lưu] Cố Nhân Thán Chi Long Phi Phương Thệ Thán Cố Nhân
Chương 1: Chấp tử chi thủ
Bên ngoài biên thành Khương Quốc, trong một sơn cốc.
Có tiếng sáo truyền ra từ bên trong.
Tiếng sáo lượn quanh sơn cốc, thuận theo dòng suối, hòa mình cùng con nước róc rách, âm thanh du dương mị hoặc, không thể diễn tả bằng lời.
Phía chân trời xa xa là những áng mây trầm mình sau cánh rừng bạt ngàn, một bạch y thiếu niên đang thổi sáo, dáng ngồi ngay ngắn trên gò đá, nằm bên cạnh y là một thiếu niên vận y phục đỏ, dung nhan anh tuấn, tự tại nhìn trời.
“Ta muốn ban thưởng tên cho nơi này.” Hồng y thiếu niên đột nhiên ngồi dậy, ngồi đối diện với bạch y thiếu niên.
“Tên gì?” Bạch y thiếu niên ngừng tiếng sáo, quay người nhìn đối phương, khóe môi cười nhẹ.
“Long Phương Tuyền, Cố Dương Sơn.”
“Ha ”
“Ngươi đừng cười, ta nói nghiêm chỉnh đấy, ngươi nhất định phải đưa nơi này vào bản đồ giang sơn xã tắc của ta!”
“Cái này, cái này không tốt đâu…”
“Có cái gì không tốt, nơi này chính chỗ của Long Dương ta cùng Cố Lưu Phương ngươi, ngày sau ta muốn có một biệt viện ở đây, này, là ở chỗ đó.” Hồng y thiếu niên chỉ tay về hướng một nông trại cũ nằm ở lưng chừng núi đối diện. “Hàng năm sau đó, chúng ta sẽ tới nơi này nghỉ mát và săn bắn, có được không?”
Thì ra hồng y thiếu niên kia chính là Quốc vương trẻ tuổi của Khương Quốc Long Dương và bạch y thiếu niên tên là Cố Lưu Phương, là đồ đệ của Hợp Dương đạo trưởng.
“Đừng nói đùa như thế!”
“Quân vô hí ngôn!”
“Ngươi thật muốn tu sửa nơi này, xây dựng biệt viện?” Lưu Phương chậm rãi đứng lên.
“Đúng vậy, ta muốn xây một hậu viện thật to, nơi này phải được núi non bao bọc, ta sẽ đem nước suối dẫn vào trong viện, chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp của thiên nhiên trong một gian phòng rộng lớn!”
“Nhưng…” Mâu trung Lưu Phương cau lại, dường như có điều suy nghĩ, sau đó là chất giọng chậm rãi vang lên, “Long Dương, nông trại này đối với Lưu Phương mà nói, đã hơn cẩm tú cung điện ngàn vạn lần, hà tất phải thay đổi. Sơn thủy do thiên nhiên tạo ra, đừng để bàn tay người chạm vào, tổn hại đến linh khí đất trời, làm trái đi đạo lý. Huống chi, nếu làm như thế thì sẽ gây hao tài tốn của, chỉ vì ta và ngươi? Lưu Phương không thể nào an tâm… Long Dương?”
Lưu Phương hoảng hốt khi phát hiện Long Dương chẳng biết đi đâu, y vội vàng chạy đi tìm bốn phía, miệng gọi lớn tên Long Dương. Chợt thấy giữa khe suối thoáng qua một thân hồng sắc, chẳng lẽ hắn đã rơi xuống suối?
“Long Dương! Long Dương!”
“Ta ở chỗ này, Lưu Phương!”
Lưu Phương thấy Long Dương đưa tay về phía mình vẫy vẫy, y không hề nghĩ ngợi, lập tức tung người nhảy xuống suối, liều mạng bơi ra giữa sông. Nhưng ngặt nỗi, thân ảnh mảnh mai của y không chịu được sức nước chảy xiết, loáng cái, bóng dáng bạch y đã bị dòng nước cuốn ra hơn mười trượng.
“A! Lưu Phương!” Long Dương hoảng hốt kêu lên, vội vàng bơi nhanh đến chỗ Lưu Phương.
Sau một hồi vùng vẫy trong nước thì hai người cũng vào được chỗ nước cạn, cuối cùng cũng có thể vững vàng đứng lên.
Long Dương vừa kéo Lưu Phương lên bờ, vừa thở hổn hển, nói:
“Ngươi không muốn sống nữa hả? Tự nhiên nhảy xuống làm gì?”
“Ta cho là…”
“Cho là cái gì? Cho là ta rơi xuống nước? Ngươi quá coi thường ta. Nhưng nếu thật sự là như vậy thì ta cũng có công phu trong người, còn ngươi, cái gì cũng không biết mà lại dám nhảy xuống!”
“Vậy ngươi xuống nước làm cái gì?”
“Ta là thấy có con cá lớn ở dưới suối, muốn đi bắt thôi!”
“Là thế à?”
“Đúng vậy! Người ngốc như ngươi, ngay cả con cá cũng không bắt được, chẳng lẽ cứ bắt ta ngày ngày ăn chay với ngươi!”
“Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết?”
“Chờ ngươi giảng đạo xong là cá của ta đã sớm chạy hết!”
“Vậy… Ngươi đã bắt được cá?”
“Dĩ nhiên rồi! Ta vẫy tay ra hiệu cho ngươi biết là ta đã bắt được cá, nhưng cái đứa ngốc như ngươi lại đột nhiên nhảy xuống, ta bị dọa sợ, liền buông tay thả luôn con cá!”
“Thì ra là như vậy…”
Cuối cùng cả hai cũng lên tới bờ, Long Dương nhìn Lưu Phương toàn thân ướt đẫm, vẻ mặt ân hận đứng ngẩn ngơ một chỗ, trông rất là buồn cười.
“Làm sao bây giờ, cá của ta đã chạy mất, hôm nay không có cá ăn, đều là tại ngươi a ” Long Dương xị mặt nói.
“Để ta đi bắt lại cho ngươi!” Lưu Phương nói xong, toan muốn chạy trở lại dòng suối.
Long Dương xông lên, nghiêng người ôm lấy hông của Lưu Phương, cười nói: “Ta vất vả lắm mới bắt lại được con cá lớn là ngươi, làm sao có thể để cho ngươi chạy mất!”
“A! Long Dương, ngươi mau buông ra!” Lưu Phương bật cười, cơ thể áp sát Long Dương.
“Không thả, ta không để cá lớn chạy mất, hôm nay ta không ăn chay! Ha ha!” Đôi tay Long Dương gắt gao ôm lấy Lưu Phương, hắn vác y lên vai, sải bước đi về phía trước.
“Mau thả ta xuống, giờ là ban ngày mà!” Lưu Phương dùng sức lắc lắc người, tay đập đập vào lưng Long Dương.
“Không thả không thả, ta phải đưa ngươi về nhà!” Long Dương vui sướиɠ nói, vẻ mặt rất hài lòng. “Ai u không được không được, mau dừng tay!” Thì ra là Lưu Phương đang cù lét Long Dương, y biết hắn sợ nhất là chiêu này.
Hai người hỉ hả dây dưa hết nửa ngày, sau đó nằm vật xuống bãi cỏ trên sườn núi.
Những áng mây bị gió thổi bay, làm lộ ra hơn nửa vầng thái dương, ánh mặt trời chiếu vào hai người, hòa cùng những giọt nước tạo ra vài chấm kim quang, ấm áp nhưng không chói mắt.
Long Dương bảo Lưu Phương nằm như hắn, tạo thành hình chữ “Đại”, như vậy y phục sẽ mau được hong khô.
Lưu Phương sờ vào ngực áo, cũng may, cây sáo nhỏ vẫn còn ở đó. Y rút cây sáo ra, giơ lên dưới ánh mặt trời, để cho ánh nắng xuyên thấu qua thân sáo màu xanh biếc, mặt trên của sáo còn khắc một chữ “Dương”. Lưu Phương đưa sáo lên môi, nhẹ nhàng thổi lên một giai điệu.
Khúc nhạc này có tên là
“Cố Nhân Thán”, nguyên là do một vị cao nhân ở Dương Quốc phổ ra, đa phần là cầm tiêu hợp tấu, khúc điệu bi thương, dường như chứa đựng cả một câu chuyện trong truyền thuyết, dễ gieo rắc vào hồn người những đồng cảm tinh tế. Nhưng tiếng sáo hôm nay Lưu Phương thổi ra lại rất ôn chuyển thoải mái, tự do phiêu dật, không có một chút đau thương.
Long Dương lắng nghe tiếng sáo của Lưu Phương, trong lòng không khỏi xúc động, hắn bắt đầu mường tượng lại khoảng thời gian ngày trước. Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Phương, Long Dương chỉ cảm thấy ở y có phong thái của một người tu đạo, không ngờ rằng sau khi nói chuyện với nhau, hắn đã nhận ra y là người có đức độ phi phàm, luôn ấp ủ trong tâm ý niệm cứu giúp người hoạn nạn, thế là cả hai đã cùng nhau trò chuyện suốt đêm. Sau đó, hắn đã đem y vào cung để trở thành cận thần mưu sĩ, ngày ngày cùng hắn nghiên thảo trị quốc lương phương. Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, chính sách mới của hắn đã được dân chúng hết lời khen ngợi, tất cả đều là vì có y ở bên. Lưu Phương còn thức trắng nhiều đêm liền chỉ vì muốn hoàn thành nhanh chóng bản đồ giang sơn xã tắc cho hắn, làm cho bản đồ trùng khớp với địa hình Khương Quốc. Hai người đã cùng nhau rong ruổi suốt mấy tháng, đi qua rất nhiều nơi trên Khương Quốc, từ nội thành to lớn đến các thôn làng bé nhỏ.
Mọi chuyện đã gần như hoàn thành, ai ngờ ở biên thành Tây Vực họ đυ.ng phải bọn thổ phỉ cướp bóc. Long Dương mang theo thị vệ muốn bảo hộ dân chúng, nhưng đối phương nhân mã đông đảo, thị vệ Thương Kiếm ra sức chống chọi, còn hắn vì bị thương nên mới mang Lưu Phương chạy vào trong sơn cốc này. Lưu Phương tinh thông dược lý, ở trong núi đã tìm thuốc trị thương cho hắn, lại dìu hắn đi suốt mấy ngày liền mới tìm được một nông trại cũ để trú thân. Lưu Phương vì hắn mỗi ngày hái thuốc đào sâm, nấu cơm sắc thuốc, chăm sóc hắn một cách tỉ mỉ. Ban đêm sợ hắn lạnh, y đã dùng cỏ đan cho hắn tấm chăn, vì thế mà tay y bị thương vài chỗ. Hơn một tháng trôi qua, thương thế của hắn vốn đã khỏi hẳn, nhưng bản thân lại không muốn rời đi. Đêm đó, hắn không còn khống chế được tình cảm của mình, bèn hôn trộm y, vì thế mới biết trong lòng y sớm cũng đã có hắn, tình đầu ý hòa, đêm sinh ám muội, hai thể xác hòa làm một. Từ đó, sơn cốc này chính là thiên đường xinh đẹp nhất của nhân gian. Chỉ có hắn và Lưu Phương ở nơi đây, tạm thời quên đi quốc sự, cái gì cũng không màng tới.
Cuộc đời này, Long Dương có Lưu Phương, thế là đã quá đủ.
Long Dương nghĩ tới đây thì nhẹ nhàng kéo tay Lưu Phương, hỏi:
“Lưu Phương?”
“Vâng?” Lưu Phương nghiêng mặt nhìn Long Dương.
“Lưu Phương, kiếp này ngươi có nguyện ý cùng ta không? Chấp tử chi thủ.”
Ánh mắt Lưu Phương bỗng dâng lên lệ quang, từ đôi môi y vang lên tiếp đoạn sau, “Dữ tử giai lão. Lưu Phương nguyện ý.” Lưu Phương vừa nói vừa nhẹ nhàng dựa vào khuôn ngực ấm áp của Long Dương.
“Ta yêu Cố Lưu Phương ” Long Dương hét lên, thanh âm vang vọng khắp sơn cốc.
Hồi lâu, tịch dương xuất hiện, y phục của hai người cũng đã khô, Lưu Phương đứng dậy, chải lại tóc mai, sau đó giúp Long Dương sửa sang y trang. Long Dương tu huýt một cái, liền thấy một thân tuấn mã đỏ thẫm, mũi huyền, ánh mắt tinh anh dọc theo sông lao đến.
“Kỳ Lân, than ôi, chỉ có ngươi là không quấy rối a, sẽ không ngốc nghếch nhảy loạn xuống suối.” Long Dương vừa vỗ vào cổ bảo bối tuấn mã của mình, vừa cười nói.
Lưu Phương nhìn Long Dương một cái, chỉ cười nhẹ chứ không đáp trả.
“Đến đây đi!” Long Dương phi người lên ngựa, cúi xuống đưa tay về phía Lưu Phương, Lưu Phương nắm lấy tay của Long Dương để nhảy lên ngựa. Y ngồi phía trước Long Dương, hai người cưỡi chung một ngựa.
Long Dương và Lưu Phương cùng nhau ngồi trên thân Kỳ Lân, vừa đi vừa trò chuyện, dọc theo sông hướng thẳng về phía nông trại.
Mới vừa đi tới con đường nhỏ trước nông trại, Long Dương đột nhiên nghe được tiếng ngựa hí, hắn cảnh giác kéo dây cương, ghì Kỳ Lân lại, lặng yên quan sát tình hình. Quả thật có vài con ngựa cùng quân sĩ đứng bên ngoài nông trại, mắt dáo dác tìm kiếm xung quanh, chỉ nghe có người kêu la: “Bệ hạ đây rồi, ta đã thấy bệ hạ!”
Sau đó chỉ thấy hộ vệ tướng quân một thân lam y cẩm giáp phóng ngựa chạy đến trước mặt Long Dương, thân ảnh lam y lập tức tung người xuống ngựa, quỳ dưới đất hành lễ.“Bệ hạ, thần Thương Kiếm hộ giá bất lực, tội đáng chết vạn lần!”
“Thương Kiếm, là các ngươi a.” Lưu Phương nghe thanh âm của Long Dương không thật sự vui mừng. Thương Kiếm là thị vệ tin cẩn của Long Dương, võ nghệ cao cường, luôn đi theo tháp tùng bọn họ. Cho đến tháng trước cùng thổ phỉ Tây Vực giao chiến, một mình hắn chống chọi hơn mười người, mới bảo vệ được Long Dương và Lưu Phương thoát khỏi vòng vây. Lưu Phương đối với Thương Kiếm một lòng
tôn trọng, nhìn hắn hành lễ, y liền muốn xuống ngựa, ai ngờ cánh tay lại bị Long Dương bắt lại, không thể cử động.
Thương Kiếm nhìn thấy Long Dương không để cho Lưu Phương xuống ngựa, lòng hơi có chút do dự, nhưng rồi cũng lập tức cúi đầu.
“Làm sao ngươi tìm tới được nơi này?”
“Bọn thần vốn tìm kiếm quanh núi này, thăm dò tung tích của bệ hạ, nhưng bởi vì địa thế không quen nên không có kết quả. Ngày hôm trước nghe một nông phụ nói chồng của nàng tuần tra núi, nhìn thấy một con ngựa quý bên ngoài nông trại, bên trong nhà dường như còn có người ở, chẳng qua là khi ấy không thấy người. Nông phu muốn bắt con ngựa này, lại bị vó ngựa đả thương, vì vậy mới xuống núi tìm người giúp hắn cướp ngựa. Ngay sau đó, hắn bị thần phát hiện, nghe hắn miêu tả hình dáng con ngựa thì ứng thị đó là Kỳ Lân của bệ hạ, cho nên thần đã bảo nông phu dẫn đường lên đây.”
“Nga, thì ra là như vậy” Long Dương nghĩ, hẳn là vào lúc hắn cùng Lưu Phương lên núi, chủ nhân của nông trại kia đã trở lại. “Đã như vậy, không thể làm khó người nông phu kia.”
“Thưa vâng. Thương thế của bệ hạ như thế nào rồi?” Thương Kiếm thấy sắc mặt Long Dương hồng hào, tinh thần khỏe mạnh, xem ra thương thế cũng không nghiêm trọng lắm.
“Chỉ có chút vết thương nhỏ không chết được… A, cũng rất nghiêm trọng đó, ta hôn mê bất tỉnh suốt ba ngày ba đêm, nếu không phải nhờ Lưu Phương tìm được thảo dược linh nghiệm thì ta đã sớm mất mạng!” Lưu Phương nghe Long Dương nói như thế, không khỏi nhíu mày. Long Dương bị chém vào chân là thật, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, càng không có chuyện hôn mê. Hắn còn trẻ, cơ thể vốn khỏe mạnh, Tam Bộ Thiền trị thương cũng rất công hiệu, cho nên đã sớm khỏi hẳn. Hiện nay cần gì phải nói như vậy, chắc là hắn muốn dọa Thương Kiếm nên đã ăn nói ba hoa. Long Dương cố ý nâng cao thanh âm nói tiếp, “Cái này là đao của Tây Vực nên rất lợi hại a, chém sắt như chém bùn, các ngươi đánh không lại bọn chúng cũng là lẽ bình thường, chúng ta sau này cũng phải làm ra những binh khí như thế, chúng rất cần thiết.”
Thương Kiếm nghe nói liền khẩn trương, mồ hôi tuôn như mưa, hắn vừa lau mồ hôi vừa nói, “Dạ dạ, bệ hạ nói chí phải.”
Long Dương có chút hơi đắc ý, nói tiếp, “Ngươi xem, nếu như không có Lưu Phương thì ta đã chết ở vùng núi hoang dã này rồi, ta đường đường là Khương Quốc chi quân, cư nhiên chết dưới đao của mấy tên mao tặc, thật chính là trò cười cho thiên hạ. Vì vậy, Lưu Phương không chỉ là ân nhân đã cứu mạng ta, mà còn là ân nhân cứu an cả Khương Quốc, cũng là ân nhân của ngươi, ngươi phải làm như thế nào để tạ ơn y?”
“Long… Bệ hạ!” Lưu Phương cuối cùng cũng đã hiểu dụng ý của Long Dương.
“Vâng! Bệ hạ nói rất đúng! Cố đạo trưởng đã cứu bệ hạ, cũng chính là cứu Thương Kiếm, cứu Khương Quốc! Thần sau này sẽ hết lòng tôn trọng Cố đạo trưởng, chỉ cần người ra lệnh thì Thương Kiếm nhất định sẽ phục tùng!”
“Thương tướng quân đã nói quá lời!” Lưu Phương quay đầu lại, toan muốn bảo Long Dương đừng trêu đùa Thương Kiếm nữa, nhưng đã bị Long Dương nháy mắt ngăn lại.
“Thương Kiếm, ngươi đã có tâm báo ơn, điều đó rất tốt, ngươi hãy thề đi, sau này ngươi phải bảo vệ Cố đạo trưởng như đang bảo vệ ta.”
“Vâng! Thần xin thề với trời, sau này nhất định sẽ bảo vệ bệ hạ và Cố đạo trưởng chu toàn như nhau, dù có máu chảy đầu rơi, vạn chết cũng quyết không chối từ!”
“Tốt lắm!” Long Dương nghe thế mừng rỡ, liền cùng Lưu Phương tung người xuống ngựa, tiến lên hai bước, đến trước mặt Thương Kiếm.
“Thương Kiếm, ngươi không hổ là hảo huynh đệ của ta, ha ha, đứng lên.”
Long Dương đỡ lấy vai Thương Kiếm, sau đó xoay người nhìn các quân sĩ phía sau. “Các ngươi cũng bình thân đi!”
Dứt lời, Long Dương lập tức nhìn lại, “Ta nói Thương Kiếm này, ngươi có mang rượu tới đây không? Còn thịt nữa? Ta đã ăn chay hơn một tháng rồi, hôm nay ngươi tới, vừa vặn đúng lúc ta muốn khai trai, ăn uống thống khoái!”
Thương Kiếm dĩ nhiên biết Long Dương thích rượu ngon, cho nên hắn vẫn một mực mang theo bên mình một túi da đựng rượu ngon thượng đẳng, treo ở trên ngựa, Long Dương có thể dùng thoải mái. Chẳng qua là lần này Long Dương mất tích hơn một tháng, vương cung Khương Quốc đã hay tin, vợ con hắn cùng gia quyến của thủ bị biên thành Uất Trì đều đã bị bắt. Nếu hai ngày nữa không tìm được Long Dương thì tất cả phải bị diệt môn. Vì vậy vừa rồi Long Dương nói Lưu Phương là ân nhân của hắn cũng không phải quá đáng. Hắn bây giờ chỉ mong Long Dương có thể theo mình sớm ngày trờ về biên thành, giải vây cho thân nhân của họ.
Sau khi nghe Thương Kiếm trình bày ngọn nguồn sự việc với, ngay lập tức mọi hăng hái của Long Dương đều tan biến. Lưu Phương nghe xong, không nói hai lời, vội vàng trở lại nông trại thu hồi một ít dược thảo và hành lý, gấp rút cùng Long Dương trở về thành. Long Dương mặc dù trong lòng có chút không muốn, nhưng cũng chẳng thể để nhiều người như vậy lo lắng cho mình, liền cùng Lưu Phương, Thương Kiếm giục ngựa. Mọi người đi được hai ngày, cuối cùng cũng đã ra khỏi sơn cốc, trở về biên thành.
Biên thành Khương Quốc, thủ bị biên thành Uất Trì đem người ra nghênh đón, lại còn chuẩn bị cả xe dành cho riêng cho vua, theo sau hắn có đến mấy trăm người hộ giá. Long Dương chẳng mấy vui vẻ khi nhìn thấy cảnh đó, vẫn một mực cùng Lưu Phương cưỡi ngựa vào thành, không màng quan tâm đến đám người đang cung kính nghênh đón hắn. Úy Trì lập tức bảo thuộc hạ thối lui, bản thân mình cũng lo sợ chạy tới Thủ Bị Phủ diện kiến Long Dương.
Long Dương tọa ở chánh vị. vẻ mặt khinh thường nhìn Úy Trì đang quỳ bên dưới.
“Ngươi chính là Uất Trì?”
“Là vi thần!”
“Ngươi thật có bản lãnh! Thân là người trấn thủ biên thành, chức trách của ngươi là gì?”
“Dĩ nhiên là bảo vệ ranh giới, chống lại ngoại cường, bảo vệ quốc gia, vì dân…”
“Vậy ngươi bảo vệ ra sao? Bọn thổ phỉ Tây Vực kia tùy ý cướp bóc trong thành, xem đây như chốn không người!”
“Thần có tội! Thần có tội! Thần thật sự không biết bệ hạ vi phục đến đây!”
“Theo lời ngươi nói, nếu ta đến ngươi mới bảo vệ, còn nếu ta không đến, ngươi sẽ không màng?”
“Thần không phải có ý này…” Uất Trì quỳ trên mặt đất, toàn thân phát run, “Bọn thần trấn thủ biên thành đã mười năm, đám thổ phỉ Tây Vực chuyên đi cướp bóc, bọn thần quả thật không có cách nào chống đỡ, thần đã từng nhiều lần dâng tấu lên Khương vương, xin được tăng cường quân bị, tăng phát quân lương, tiếc rằng chưa từng được hồi âm.”
“Ngươi có đến mấy trăm người để bố trí nghênh đón ta mà!” Long Dương càng nghe càng giận, rõ ràng Uất Trì đang cố chối bỏ trách nhiệm.
“Oan uổng cho thần, bọn họ đều là những quân sĩ phòng giữ nơi này, bởi vì bệ hạ gặp nạn ở biên thành, chúng thần cùng gia quyến đều bị hỏi tội, cho nên mọi người mỗi ngày đều chờ đợi bệ hạ bình an trở về, việc nghênh đoán hoàn toàn không có chủ ý phô trương, mong bệ hạ tra rõ!”
Long Dương đập bàn, tức giận nói, “Thật là ngụy biện, Uất Trì! Mau bắt cái tên vô dụng này lại cho ta!”
“Chậm đã!” Lưu Phương ở bên cạnh vội vàng đứng dậy, tiến đến quỳ trước mặt Long Dương, “Bệ hạ, thần kính xin bệ hạ hoãn lại lệnh, hãy cho thủ bị Uất Trì một cơ hội để trần tình. Thần còn nhớ rõ bệ hạ vừa tới biên thành, đã từng cho rằng nơi này bách nghiệp thịnh vượng, thương nhân phồn vinh và không hết lời khen ngợi. Như vậy, một tiểu thành hẻo lánh, núi non trùng điệp, không có ruộng đất, nhưng lại xây dựng được cuộc sống sung túc, đây quả thật rất hiếm thấy. Cho nên, quan trấn thủ biên thành nhất định là một người có có đức độ và tài năng. Lưu Phương không nghĩ đám người Tây Vực kia tranh đoạt với dân chúng, chỉ là bệ hạ thấy không thuận mắt, tiến lên ngăn trở nên mới phát sinh đại loạn. Thần cho rằng thủ hộ Uất Trì không phải là hạng quan viên ức hϊếp bách tính, trong việc này có thể còn có ẩn tình, xin bệ hạ cho thần cùng thủ bị tìm hiểu rõ sự tình, sau đó xử phạt cũng không muộn.”
Long Dương thấy Lưu Phương khẩn khoản cầu xin, cơn giận trong lòng không khỏi hạ xuống một ít. Lại nghĩ tới mình quả thật từng buông lời khen ngợi sự phồn vinh của biên thành, chẳng lẽ mình đã nghi oan Uất Trì? Nhưng đám người Tây Vực kia hiên ngang ngông cuồng ở biên thành cũng là sự thật, lại còn dám đả thương hắn, uất hận này thật sự nuốt không trôi. Bất quá Long Dương lại nghĩ, nếu như không có kiếp nạn lần này, hắn cũng không có cơ hội cùng Lưu Phương trải qua một tháng thần tiên, đây quả thật là thiên ý, cơn giận trong lòng cũng vơi đi hơn một nửa.
“Được rồi, ta nể tình Lưu Phương đã cầu xin nên tạm tha cái mạng của ngươi. Ngươi cùng Lưu Phương hãy điều tra rõ chuyện tình về bọn thổ phỉ Tây Vực kia, nếu không làm sáng tỏ thì tội tử khó tránh!”
“Vâng! Vâng!” Uất Trì đất dập đầu xuống đất vài cái, sau đó chậm rãi lui ra.
Những ngày sau đó, Long Dương cùng Lưu Phương ở lại Thủ Bị Phủ, Thương Kiếm túc trực hộ vệ, những người khác thấy Long Dương đối xử với Lưu Phương đặc biệt hơn người nên bắt đầu bàn tán xôn xao. Biết được tình hình, Thương Kiếm lập tức ngăn lại, hắn nói rõ với họ việc Lưu Phương là ân nhân cứu mạng Long Dương, lại còn can gián Long Dương gϊếŧ đi trung thần, giữa hai người chỉ là kính trọng lẫn nhau, tuyệt nhiên không có ám muội. Mọi người thấy Thương Kiếm kiên quyết như thế, cũng không dám tiếp tục tranh luận.
Hai ngày sau, Lưu Phương rốt cuộc cũng nói với Long Dương, thủ bị Uất Trì quả đúng là vị quan tốt, chuyện tình thổ phỉ Tây Vực thật sự có ẩn tình, thật ra họ là Mã Bang. Bọn họ mang theo trăm người đến biên thành làm ăn, bình thường sẽ không cướp bóc của dân, hôm đó xung đột bởi vì bất đồng ngôn ngữ. Thủ lĩnh Mã Bang thấy người của ta quá lớn tiếng nên cho là muốn cướp ngựa của bọn họ.
Mọi chuyện từ bé xé ra to vì họ đã bị bao vây và còn có người bị thương. Không ai biết họ gặp chuyện, cho đến khi hộ vệ biên thành chạy tới hỏi rõ vấn đề thì Long Dương đã cùng Lưu Phương chạy vào trong sơn cốc, chẳng biết đi đâu. Sau đó, thủ lĩnh Mã Bang Tây Vực đã mang người của mình trở về, tuyệt không phát sinh thêm sự cố. Thương Kiếm lo lắng cho an nguy của Long Dương nhưng lại nhớ đến lời cải trang vi hành mà Long Dương ban bố, cho nên đã không nói với Uất Trì việc người bị tập kích chính là Khương Vương. Trải qua nhiều ngày tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm được người, Thương Kiếm mới nói ra sự thật. Vì vậy, Uất Trì dù có muốn bắt bọn Mã Bang Tây Vực thì cũng không còn cơ hội.
Long Dương nghe Lưu Phương nói, mới hiểu ra đã nghi oan Uất Trì, liền cho người gọi Uất Trì vào phủ, mở thiết yến nói lời tạ lỗi. Uất Trì thấy Long Dương không tính toán so đo, trông lòng cảm động, càng cảm kích khả năng thể nghiệm cùng sự quan sát tình hình thực tế của Lưu Phương, chính y đã giúp tất cả quân sĩ biên thành thoát khỏi đại họa này. Ba người cùng nhau bàn bạc kế sách quản lý biên thành, vui vẻ nâng cốc, xóa bỏ hiểu lầm.
Sáng sớm hôm sau, Uất Trì nhận được tin báo từ hoàng cung cho hay lão Khương vương cùng Vương hậu đã biết được tin Long Dương bình an, trong lòng mừng rỡ, hy vọng Long Dương mau sớm hồi cung. Hai người còn nói, Dương Quốc sai người đến báo rằng Quốc vương Dương Quốc Vân Đình rất tư niệm hiền huynh, muốn mời Long Dương dành ít thời gian đến Dương Quốc hội ngộ, nhân tiện hắn muốn thỉnh giáo Long Dương đạo lý trị quốc an bang.
Long Dương đọc xong thư, nét mặt lộ rõ mừng rỡ, lập tức sai người chuẩn bị hành trang, tuấn mã, cùng lương khô.
“Bệ hạ, người muốn khởi hành hồi kinh?” Thương Kiếm hỏi.
“Không phải, chúng ta sẽ đến Dương Quốc gặp Vân Đình! Đúng rồi, mang theo hai vò hồng rượu Tây Vực mà Uất Trì đã tặng ta, ta muốn cùng Vân Đình không say không nghỉ, ha ha.”
Long Dương bước đến cạnh Kỳ Lân, lại nhìn qua con bạch mã Ánh Tuyết của Lưu Phương, hắn và Uất Trì quả thật đã chọn được ngựa tốt, bạch mã sánh cùng bạch y, thật là ra dáng tiên nhân. Để đến Dương Quốc cần phải mất mấy tuần, hắn lại có thể ở bên cạnh Lưu Phương, còn có thể cùng y ngắm nhìn cảnh đẹp Dương Quốc, rồi lại được tương phùng với sư đệ Vân Đình, cùng nâng cốc bàn luận như ngày đó, thật là điều thú vị trong cuộc đời.
Ai có thể hay biết, chuyến đi lần này đã biến tương tri thành oán hận, tình si day dứt mãi không buông.
oOo
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão:
Cầm tay hẹn mấy lời thề, sống bên nhau đến đầu bạc răng long
Khai trai:
ăn mặn
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- [Long Lưu] Cố Nhân Thán Chi Long Phi Phương Thệ Thán Cố Nhân
- Chương 1: Chấp tử chi thủ