Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Long Linh Tử Hiên

Chương 10: Mỹ nữ tại bão.

« Chương TrướcChương Tiếp »


Về đến nhà, ta nằm dài trên giường hồi tưởng lại sự việc xảy ra ngày hôm nay. Tại nhà hàng bên đường đã xảy ra rất nhiều việc, mình không chỉ cứu người mà còn cứu cả dị linh thể...nguyên nhân cũng là do mỹ nữ cả. Sau đó ta gặp lại Vũ Dung, tay trong tay đi dạo! Ta cười nham nhở một mình...

Ta ngồi dậy, tháo miếng ngọc bội trên cổ xuống, đồng thời tưởng tượng ra cảnh cứu dị linh thể, ta nghĩ cả đời chắc không được chiêm ngưỡng lại cảnh tượng ấy. Ta nhẹ nhàng vuốt ve miếng ngọc ấy, miếng ngọc truyền vào ta một tia thanh khí tạo cho cảm gáic vô cùng thoải mái. Đột nhiên nó lại nhúc nhích, tựa hồ thẹn thùng. Vì vậy ta lại vuốt ve lần nữa, nó cũng theo đó mà nhúc nhích...

“ Đây là? Sao kì lạ thế này? Nó còn có thể cử động, lại biểu lộ thẹn thùng, thật không tin nổi!” ta lấy làm ki quái : “ Long thần!”

“ Có việc gì?” Long thần trả lời.

“ Hôm nay ta cứu mỹ nữ dị linh thể, khi nào thì mỹ nữ mới có thể khôi phục hoàn toàn? Khi nào thì nàng ta mới ra khỏi miếng ngọc?” ta tò mò hỏi long thần.

“ Ây , cái này tùy thuộc vào chính nàng ta. Tối đa nhanh nhất cũng phải mất một tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục, cho nên nàng ta muốn ra khỏi miếng ngọc lúc nào là tùy nàng ấy.”

“ À, miếng ngọc này vì sao lại động đậy được?” ta lại hỏi.

“ Ngươi vuốt ve miếng ngọc ư?” long thần hỏi.

“ ... vừa rồi đúng là ta có vuốt ve miếng ngọc, ta thấy nó động đậy nên muốn hỏi ngươi lí do!”

“ Ha ha..” long thần đột nhiên cười lớn. Ta lại càng thấy khó hiểu.

“ Đừng cười nữa, mau nói cho ta biết!” ta giục hắn.

Long thần tịnh không ngưng cười. Qua một hồi lâu, hắn nhìn ta nói: “ Hắc hắc, ngươi chiếm tiện nghi của nàng ta không ít rồi! Đợi cho nàng ta hiện nguyên hình rồi ngươi hãy hỏi cho rõ!” Nói xong hắn lại cười to hơn, ta nhận thấy trước đây chưa bao giờ thấy hằn vui vẻ như vậy...

“ Chiếm tiện nghi? Hôm nay nhìn thân thể nàng ta cũng là muốn cầm máu cho nàng ấy, căn bản ta không thấy rõ lắm. Mặc dù nàng ta không mặc quần áo nhưng ta chỉ thấy vầng sáng quanh thấy thân thể nàng ấy. Ta chiếm tiện nghi gì nhỉ?” ta lầm bầm nói.

Long thần cũng không nói gì. Ta nằm xuống, nghĩ hôm nay gặp được Vũ Dung thật bất ngờ. Ta ngủ thϊếp đi...

***

Trong giấc ngủ, ta mơ thấy đang ăn sáng trong học đường, ta đang ăn bánh bao, trong chốc lát ta ăn không còn một miếng. Ta đưa tay sang bên cạnh định lấy thêm một cái nữa.

“ Ây.... bánh bao thật êm, mềm mềm, lại thơm nữa!” ta nhất thời hồ đồ, cảm giác vật trong tay ta đang co giãn...

Ta chậm rãi mở mắt.. “ A!” nguyên lai có người. Ta lại nhắm mắt: “ Ý, một nữ nhân!” ta nhất thời minh bạch. Một nữ nhân nằm kế bên ta, tay ta.. tay ta đang đặt trên bộ ngực nàng ấy...

“Á....cứu mạng!” ta rút tay về la to.

“ Nhất định là ta đang nằm mơ, đang nằm mơ!” ta không ngừng an ủi chính mình, mồ hôi toát ra như suối. Không đúng, đích thực là một cô gái.

“ Tử Hiên! Con đang nằm mơ hả? Có phải gặp ác mộng không?” tiếng của mẹ ta vang lên. Ta vội trả lời: “ Không có, không phải!”

“ Nhanh lên, bữa sáng mẹ đã chuẩn bị xong!”

“ Tốt! Ta tỉnh hẳn người!” lúc này ta nhìn thấy rõ nàng ta. Một thân thể tuyệt đẹp, eo thon, da thịt trắng như tuyết, bờ vai tròn trịa, khuôn mặt thanh tú. Đúng là tiên nữ hạ phàm!

Lúc này nàng đã mở mắt, mái tóc và ánh mắt nàng màu lam, nàng nhìn ta trong ánh mắt phát ra một tia sáng trong veo.

Nàng ta đúng là một mỹ nữ trong các mỹ nữ. Nàng mỉm cười lộ ra một hàm răng trắng như ngọc, nụ cười làm mê đắm lòng ta. Nàng vuốt mái tóc, phong thái thật ôn nhu. Oa! Đúng là một bức tranh mỹ nhân ở chốn tiên cảnh, trần gian không thể có được. Vì nàng ta đang nằm ở trên giường, bộ ngực của nàng ta lộ ra một nửa nhấp nhô đều theo hơi thở.

***

Trước mắt ta đúng là một đại mỹ nhân, mắt ta choáng váng! Hit vào một hơi sâu, chậm rãi thở ra, có cái gì trong mũi ta chảy ra....

“ A! Mũi của ngươi chảy máu!” nằm ở trên giường mỹ nữ bối rối nói.

“ Không sao! Không sao! Không có gì!” ta cuống quít nhảy xuống giường, không dám nhìn vẻ đẹp mê hồn của nàng nữa, thầm mắng mình thật vô dụng, tự nhiên lại chảy máu cam. Về phương diện này ta phải rèn luyện lại, lần sau không thể để xảy ra hiện tượng xấu hổ như thế này nữa.

“ Này, đây là...! Cô là ai, sao lại nằm ở trên giường của ta! Tối hôm qua đã phát sinh chuyện gì?” ta phát hiện bây giờ ta hoang mang như một tên ngốc.

“ Hmm!” nàng chun mũi nói : “ Ngươi ngày hôm qua đã chạm vào thân thể ta, tay của ngươi sờ mó khắp cả người ta! Tối hôm qua, ngươi lại còn động tay động chân lên thân thể ta... Vừa rồi, vừa rồi ngươi lại còn...!” thanh âm của nàng ta càng lúc càng nhỏ, nét mặt đỏ lên.

Ta nghe những lời này, người như hóa đá. Ta nhớ lại lời long thần nói, mình chiếm tiện nghi không ít của cô ấy...

“ Cô..Cô..” ta đưa ngón tay chỉ vào cô ấy nói : “ Cô là bóng đen hôm qua?”

Nàng đứng dậy, đến gần ta liếc mắt nói : “ Cái gì là bóng đen, người ta không phải không có tên. Ta tên là Thủy Linh, gọi ta là Linh nhi được rồi!” mặt lộ ra nét hồng hồng cúi gằm xuống.

“ Ta....Ta?” ta gấp rút nói : “ Linh nhi, ta tên Tử Hiên!”

Nàng gật đầu nói: “ Nô gia từ nay sẽ đi theo người, hầu hạ người!”

“ Sao lại xưng là nô gia..Như thế là sao? Như vậy không phải ta sẽ là chủ nhân của cô chứ?” ta lấy làm kỳ quái.

Thấy nàng trên mặt nhất thời không có nụ cười, như là nhớ tới nỗi đau nào đó, đoạn nói: “ Ta cũng không biết sao ta lại ở đây?” Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp : “ Ngày đó, ta và cha ta tại đảo linh giới sống rất vui vẻ. Một hôm, ta đi dạo thì bất ngờ bị một trận cuồng phong thổi tới. Ta ngất xỉu, khi tỉnh lại thì thấy ta đã ở thế giới này rồi!” nói đến đây nàng ta bắt đầu khóc, càng lúc càng to. Ta nhất thời rối loạn cả tay chân, ta sợ nhất là con gái khóc, ta lại gần vỗ về an ủi nàng.

Nàng ta xoa xoa nước mắt tiếp tục nói: “ Khi ta tỉnh lại phát hiện mình bị giam trong một căn phòng, tay chân rất mệt mỏi không có sức. Lúc đó có một lão nhân đi vào phòng, ta lúc ấy sợ hãi cực kì.” nàng lại khóc to một chập nữa rồi kể tiếp “ Chỉ nghe hắn nhìn ta rồi nói: không sai,đúng rồi! Sau đó hắn đưa tay ra sau lưng ta điểm mạnh vào. Ta sau đó cái gì cũng không biết. Ta tỉnh lại thì thấy mình mặc quần áo màu đen, ta đang muốn tìm biện pháp bỏ trốn thì phát hiện thân thể mình không thể cử động. Lão nhân kia lại đi đến, ngắm nhìn ta hài lòng gật gật đầu, nói cái gì đó... như là vợ chồng...”

“ Chồng?” ta hỏi lại nàng.

“ Đúng rồi! Ta không biết từ đó có nghĩa là gì?” nàng kỳ quái hỏi ta, ta giật mình té xuống đất...

“Từ đó có nghĩa là phu quân, tướng công!” nàng ta nghe được lời này, sửng sốt cả nưả ngày trời, lệ tuôn trên mặt, hai mà đỏ ửng.

“ Sau đó thì sao?” ta hỏi tiếp.

“Sau đó lão nhân kia ra lệnh cho tên đồ đệ khống chế ta. Lão nói lão phải đi luyện công gì đó. Sau khi lão ta đi, tên đồ đệ tiến ra sau lưng ta giải cấm chế cho ta, thả ta đi!”

“ Tên đồ đệ của lão nhân thả cô đi?” ta kinh ngạc hỏi.

Nàng gật gật đầu nói : “ Đúng, hắn thả ta đi! Bảo ta chạy càng xa càng tốt! Mặc dù ta lấy làm kỳ quái, vì cái gì hắn thả ta ra, nhưng ta cũng cảm kích hắn. hắn mong ta được tự do. Nhưng ở thế giới này, cơ bản ta không quen biết một ai, cũng không ai thấy được ta.” Nói đến đây, nàng giương đôi mắt ướt liếc ta : “ Cho nên ngày hôm qua ,ta biết ngươi có khả năng thấy ta, ta rất hưng phấn.” Nói đến đó, nàng ta vẻ mặt ửng hồng, e thẹn cúi đầu. Con gái, thật là khó hiểu! Nhưng nếu một người đang sống vui vẻ, đột nhiên bị lạc tới thế giới khác không ai thân thích, tinh thần rất dễ suy sụp, có khi còn tự sát luôn! Ta thầm nghĩ thế nên cũng sinh ra cảm giác đồng tình với nàng ta.

“ Ngày hôm qua, lục y nhân tai sạo lại truy sát cô?” ta thắc mắc.

Qua vài ngày, lão nhân kia trở lại, phái tên lục y nhân đi tìm ta. Mới đầu, ta thấy hắn có khả năng nhìn thấy ta, ta rất mừng, sau này mới biết hắn có ý định bắt ta trở về, ta tìm cách bỏ trốn. Ngày hôm qua, ta trốn vào trong khu nhà đó, mọi chuyện xảy ra lúc sau ngươi đều đã rõ.

“ Thì ra vậy! Lục y nhân quả nhiên là dị linh thể!” ta lại muốn hỏi : “ Tại sao cô lại đỡ cho ta một nhát kiếm! Cô không biết thiếu chút nữa cô đã chết rồi ư? Cô không quí mạng sống mình à?” ta ngồi kế bên nàng nhẹ vỗ vai nàng một chút, trong lòng nhớ tới chuyện nàng xả thân cứu ta, ta cảm thấy nàng rất tốt, hòa ái.

Nàng ta nói : “ Lúc ấy, ta thấy ngươi cứu rất nhiều người, ta biết ngươi là người tốt! Chỉ là không thể tưởng được ngươi có thể thấy ta! Lúc ấy ta cảm thấy vui vẻ, nhưng vì lục y nhân biết ngươi có thể thấy hắn nên muốn ra tay diệt khẩu! Ta đương nhiên ra tay ngăn trở, cũng là tại ta hỏi ngươi, nếu không hắn cũng không công kích người làm gì!”

“ Chuyện này cũng không thể trách cô!..” ta an ủi nàng, nàng rưng rưng nước mắt nói “ Ngày hôm qua nếu không có ngươi, ta cũng đã đi gặp Diêm Vương rồi, ngươi chẳng những cứu ta lại còn tái tạo linh thể mới cho ta. Linh thể mới này so với trước kia cảm giác thoải mái, thân thiết hơn nhiều. Tất cả cũng là do ngươi cho ta!”

Ta cảm thấy bối rối nói : “ Cũng không có gì, nhưng là... bây giờ....”

“ Ngươi ngàn vạn lần đừng nói không cần ta, ta bây giờ ở thế giới này chỉ có một mình! Ta mỗi ngày còn lo sợ bị ác ma bắt về! Hơn nữa ta , ta đã là người của ngươi...” nàng tựa hồ biết ta định nói gì.

“ Cái gì? Chẳng lẽ tối hôm qua ta đã thật sự làm chuyện ấy...? ( không biết chuyện ấy là chuyện gì, đừng có nghĩ bậy à nha)” ta kinh ngạc hỏi.

Nàng lại khóc to lên, ta vừa thấy nàng khóc thì tay chân rối loạn. Kỳ lạ, không hiểu ý tứ của nàng ta như thế nào. Vì vậy ta nói : “ Cô yên tâm, ta sẽ không đuổi cô đi đâu! Từ giờ trở đi, ta sẽ chiếu cố đến cô, bảo vệ cô, giúp cô tìm đường về nhà!” ta an ủi, vuốt ve mái tóc nàng ta.

Nàng ta đang khóc, nghe nói vậy liền ngước ánh mắt đẫm nước nhìn ta, thật là cảm động lòng người. Ta lấy tay lau nước mắt cho nàng ta, ôm nàng ta vào lòng... trong lòng hạ quyết tâm sẽ bảo vệ nàng ta, đưa nàng ta về với gia đình.

***

Buổi sáng, ta chỉ cho nàng kiến thức trong thế giới hiện đại. Nàng ta học rất nhanh, nàng ta thật thông minh. Buổi chiều lại cho nàng ta xem TV, cũng may là trong nhà không ai thấy nàng ta, bằng không thì thật là phiền toái...!
« Chương TrướcChương Tiếp »