Chương 29: Bất minh thứ khách



Tại một nơi đặc biệt ở sân bay.

Một mỹ nữ tòan thân xiêm y màu xám từ chiếc xe hạng sang bước xuống. Nàng lẳng lặng nhìn lên bầu trời, hôm nay khí trời không tốt lắm, có điểm hôn ám. Thật làm cho người ta có một cảm giác bất an, xung quanh bỗng có tiếng ồn ào. Mỹ nữ khẽ cau mày, nhìn về phía xa nói

“ Thế này là sao? Ngay cả cái bóng cũng đều không thấy!”

Vừa mới dứt lời, trên bầu trời xa xa đã thấy xuất hiện một chiếc chuyên cơ. Xem ra mỹ nữ đang đợi người.

Nàng ta cẩn thận nhìn số hiệu chiếc chuyên cơ, sau đó lập tức nói : “ Mọi người chuẩn bị nghênh đón tiểu thư!” Thanh âm vang xa, liền đó hơn hai mươi hán tử tòan thân mặc đồ tây màu đen tập trung lại. Trong số đó cũng có vài nữ nhân. Tất cả bọn họ đều mang kính đen…Bọn họ đều không phải là những người tầm thường.

Trong lúc đó phi cơ đã an tòan chậm rãi hạ xuống, cửa mở ra, trước mặt mọi người xuất hiện một tiểu cô nương khỏang chừng mười lăm tuổi. Vừa bước ra ngòai vẻ mặt mệt mỏi của tiểu cô nương dường như tan biến mất, nàng hít thở một ngụm lương khí rồi nói : “ A! Rốt cuộc cũng đã tới! Không khí nơi này so với Tokyo cũng thóang hơn.” Tiếp theo nàng quay đầu lại kêu lên : “ Tỷ tỷ, đã tới rồi, người nhanh xuống phi cơ nào!” Sau đó nàng nhún nhảy đi xuống cầu thang, phía dưới những người đó trái tim cũng nhảy lên từng đợt. Nếu không may nàng ta mà té xuống thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.

Tiểu cô nương đã xuống dưới đất, tiếp đó một mỹ nữ tóc dài, xiêm y màu đen xuất hiện.

“ Khí hậu gì thế này? Ta còn tửơng rằng ở đây giống với Tokyo!” nói xong mỹ nữ đó cũng bước xuống phi cơ.

“ Nguyệt Nhân tỷ tỷ, người xuống nhanh nào. Muội đói bụng quá!”

“ Tinh Tử muội bình tĩnh nào! Ngươi xem bọn họ không phải đến đây đón chúng ta sao? Nói bọn họ dẫn đi ăn một chỗ nào tốt nhất là được rồi!” Nguyên lai nàng đúng là Phi Nguyệt được Tokugawa phái đến.

Bọn người kia cũng bước đến trước mặt Tinh Tử và Phi Nguyệt cung kính nói: “ Hoan nghênh hai vị tiểu thư!”

Sau đó nữ tử áo xám bước lên nói : “ Hai vị tiểu thư! Tôi được đổng sự trưởng phái đến phục vụ hai vị. Chúng ta trước tiên rời hỏi chỗ này.” Sau đó ba người lên chiếc xe hạng sang rời đi.

Hai cô gái Nhật Bản xem ra đây là lần đầu tiên đến nơi này, cho nên đều tò mò thích thú. Trong lúc đó nữ tử áo xám chủ động nói : “ Tinh Tử tiểu thư và Phi Nguyệt tiểu thư dùng cơm trước hay là xem qua chỗ nghỉ ngơi trước ?”

Tinh Tử nhìn phong cảnh ngòai cửa sổ xém chút nữa là quên mất bụng mình đang đói, Phi Nguyệt lên tiếng : “ Đương nhiên là ăn cơm trước. Nghe nói món ăn Trung Hoa ngon lắm! Ta nhất định phải thưởng thức!”

Phi Nguyệt nhéo nhéo cái mũi của Tinh Tử nói : “ Ngươi đó, lát nữa ăn cho nhiều vào. Đến lúc mập ra không ai thèm để ý!”

Tinh Tử bị nàng ta chọc, đỏ mặt nói : “ Người ta đói bụng mà!”

“ Lí tỷ tỷ, ngươi trước hết đưa chúng ta đến nhà hàng nổi tiếng ăn cơm! Tinh Tử cũng đói rồi.” Phi Nguyệt quay về nử tữ áo xám nói.

Chiếc xe ngay lập tức thẳng tiến đến nhà hàng nổi tiếng của thành phố C.

Tại phòng hiệu trưởng trường đại học B.

“ Long bá bá, người có thể giúp ta tra một ít tin tức về Tử Hiên không ạ?” Người vừa nói chính là Hòang Thông. Hôm nay hắn thay đổi một cách kỳ lạ, ăn mặc nghiêm chỉnh hơn. Chắc hắn bị nhiều người phê bình nên đã thay đổi một cách tòan diện.

Sau khi hắn nhận mệnh lệnh từ sư phụ Tư Mã Không, liền dựa vào sự quen biết với Long bá bá để hy vọng tìm được một ít tin tức của Tử Hiên.

Long bá bá tên thật là Long Tuấn. Thời còn trẻ đã từng được Tư Mã Không cứu qua một mạng, sau đó trở thành bạn tốt với Tư Mã Không. Thời gian trước, Tư Mã Không đóan Long bá bá sẽ gặp một tai kiếp nên phái xuất Hòang Thông đi theo bảo vệ. Bởi vì Long bá bá tính tình chánh trực, không chịu khuất phục dưới quyền vị, cho nên có rất nhiều người muốn dựa vào quyền thế cho họ hàng nhập học đều bị Long bá bá cự tuyệt. Bởi vậy đã đắc tội với không ít người. Ngay lúc tổ chức lễ kỷ niệm thành lập trường bọn ngừoi xấu cũng phái xuất sát thủ đi ám sát nhưng tất cả đều không qua được mắt của Hòang Thông.

Kỳ thật đêm đó Hòang Thông đã sớm phát hiện ra sát thủ chính là một nữ tử, vì không muốn đả thảo kinh xà nên hắn làm ra vẻ mê gái…. Nhưng mà rốt cuộc nghe đâu nữ sát thủ đó đã bị Hòang Thông chinh phục bằng công phu trên giường Thái Cực.

Một lát sau Long bá bá đã đưa một xấp tư liệu cho Hòang Thông rồi nói : “ Tòan bộ thông tin của Tử Hiên đều ở trong này!”

“Cám ơn Long bá bá!” Hòang Thông lễ phép nói.

Long bá lại hỏi : “ Không biết sư phụ ngươi gần đây như thế nào? Ta cũng đã lâu không gặp!”

Hòang Thông cười hai tiếng nói : “ Long bá bá không cần bận tâm, lão nhân gia gần đây vẫn khỏe.”

Long bá cười khổ nói : “ Tiểu tử ngươi, tính tình giống sư phụ thật.”

Hòang Thông trả lời vài câu với Long bá bá rồi sau đó rời đi.

“ Ca, đã ba ngày rồi, rốt cuộc Bạch tỷ và Tử Hiên đang làm gì vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì?” Vũ Dung lúc này đang ở trong hoa viên trường học cùng với Vũ Minh.

Vũ Minh ngồi một bên nhìn ánh mắt lo lắng của Vũ Dung nói : “ Ta cũng thấy rất kỳ quái, so tài sao lại lâu thế này? Hôm qua ta cũng đã gọi điện hỏi thăm, quản gia nói Bạch Tô vẫn chưa trở về. Nhưng ta nghĩ với công phu của Tử Hiên và Bạch Tô chắc không gặp chuyện gì nguy hiểm!” Vũ Minh nói ra những lời an ủi Vũ Dung.

Vũ Dung vẫn là bất an nói : “ Hay chúng ta đến Bạch Tô gia hỏi xem bọn họ rốt cuộc đã đi đâu tỷ thí! Muội lo lắng lắm.”

Vũ Minh thấy muội muội của mình lo lắng như vậy bất đắc dĩ cũng lấy điện thọai ra. Tuy nhiên Bạch quản gia cũng không biết một chút tin tức nào.

“ Ai ya! Không nghĩ tới đồng thời thấy hai huynh muội các ngươi ở đây.” Bọn Vương Băng và Lâm Uy hướng bọn họ đi tới.

Vương Băng lại hỏi : “ Mấy ngày nay các ngươi có thấy Tử Hiên đi đâu không? Tự nhiên hắn mât tích, bọn ta cũng rất lo lắng.”

Vũ Dung đột nhiên nhìn Vũ Minh nói : “ Ca, hay là chúng ta báo cảnh sát?” Vương Băng và Lâm Uy nghe lời này liền sửng sốt.

Lâm Uy hỏi : “ Tên tiểu tử đó không phải mất tích thật chứ? Có phải đã bị mỹ nữ nào bắt cóc rồi không?”

Vũ Minh gật gật đầu nói : “ Đúng là bị Bạch Tô bắt đi! Bây giờ hai người bọn họ đều mất tích.” Vương Băng nghe nói vậy cả người nhất thời hóa đá.

Một lát sau hắn nói : “ Hai người đó rõ ràng là oan gia với nhau? Sao bây giờ lại…”

Vũ Dung ngắt lời Vương Băng nói : “ Sẽ không sao! Sẽ không sao! Tử Hiên nhất định sẽ không gặp chuyện gì! Bọn họ nhất định không sao! Ca, làm sao bây giờ?” Vũ Dung ánh mắt đã bắt đầu rơi lệ.

Vương Băng và Lâm Uy thấy thế mới biết bọn họ không hề nói giỡn.

Trong lúc đó một bóng người mập mạp chậm rãi đi tới. Vũ Minh nhìn thấy ngạc nhiên, kêu lớn : “ Thông ca, sao lại ở đây?”

Vương Băng, Lâm Uy đều quay đầu nhìn, chỉ thấy một người mập mạp, mặc đồ tây trang, đeo kính đen thản nhiên bước tới. Lâm Uy ngây ngốc nhìn bầu trời hỏi : “ Hôm nay ánh mặt trời chói lắm sao?”

Hòang Thông đi tới, hắn nở nụ cười hỏi : “ Vũ Dung muội muội, đã lâu không gặp muội. Muội càng ngày càng xinh đẹp ra.” Hòang Thông hòan tòan không để ý đến Vũ Minh, cũng không chú ý đến Vương Băng và Lâm Uy. Hắn lúc nào cũng hướng về mỹ nữ, đúng là bản chất không đổi.

Hòang Thông chợt im lặng, hắn rõ ràng đã thấy Vũ Dung tâm tình không được tốt. Vũ Dung liếc mắt nhìn hắn nói : “ Đừng làm phiền ta! Tâm tình ta đang không tốt!” Xem ra Vũ Dung đối với Hòang Thông không có chút hảo ý nào. Vương Băng và Lâm Uy cũng khinh bỉ nhìn hắn.

Vũ Minh vừa định mở miệng thì Hòang Thông đã lên tiếng.

“ Ai nha! Vũ Dung muội đừng tức giận! Có phải muội đang phiền muộn về chuyện của Bạch Tô và Tử Hiên không?”

Lời vừa thốt ra, cả Vũ Dung và Vũ Minh đều giật mình. Bởi vì bọn họ biết chuyện này Hòang Thông không thể nào biết được. Tử Hiên và Bạch Tô cũng vừa mới mất tích, theo lý sẽ không ai để ý. Ngay cả Vương Băng và Lâm Uy cũng đều không biết.

Vũ Dung vẻ mặt vội vàng hỏi : “ Ngươi biết Tử Hiên ở đâu không?”

Hòang Thông cười hắc hắc hai tiếng, sau đó ngồi xuống không nói gì. Vũ Dung lại nói :” Ngươi nói mau, Tử Hiên đang ở đâu hả tên mập mạp kia!”

Hòang Thông nghe thấy hai chữ mập mạp, vẻ mặt nhăn lại một chút. Vũ Dung lập tức nói : “ Thông ca ca, người tốt lắm, nói mau đi mà!”

Vũ Minh đứng một bên nhìn, không nghĩ tới muội muội của mình vì Tử Hiên mà khẩn trương như vậy. Vương Băng và Lâm Uy cũng có chút ngại ngùng.

Hòang Thông nghe được ba chữ Thông ca ca, vẻ mặt tươi cười.

“ Thông ca, ngươi biết thì nói đi! Đừng để chúng ta chờ đợi nữa!” Vũ Minh một bên cũng nói xen vào.

“ À, Tử Hiên hắn …..” Hòang Thông nói đến đó thì ngừng lại.

“ Tên mập mạp, rốt cuộc có nói hay không?” Vũ Dung tức giận nhéo hai lỗ tai hắn.

“ Ái, đừng , đừng. Ta nói mà!” Hòang Thông hét lên.

….

Tất cả mọi người ngồi xuống nhìn Hòang Thông, hắn nuốt nước miếng rồi nói : “ Ai, kỳ thật ta cũng không biết Tử Hiên ở đâu?”

Mọi người nghe xong cơ hồ đều bật ngửa ra sau. Hòang Thông hắn cũng không biết Tử Hiên ở đâu nhưng cứ làm bộ làm tịch. Mọi người vây lấy hắn, nhất thời chân đá tay đấm…

“ Thông ca, vì sao lại xuất hiện ở đây?” Vũ Minh hỏi, bởi vì hắn nghĩ Hòang Thông nhất định biết tin tức gì đó.

“ Ta lúc đó đang đi tìm Tử Hiên!”

”Ngươi biết Tử Hiên?” Vũ Minh kỳ quái hỏi.

“ Ta cũng chưa gặp mặt hắn lần nào!” Hòang Thông bất đắc dĩ nói. Mọi người kinh ngạc nhìn hắn.

Nhưng Hòang Thông không thể nói lý do thực sự, hắn chỉ có thể tùy tiện bịa ra một lý do hợp lý khác. Đột nhiên Hòang Thông đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Hắn đứng chắn trước mặt Vũ Dung. Vũ Dung cũng không hiểu chuyện gì xoay lưng bỏ đi hướng khác. Bất chợt có vài mũi ám khí màu đen bắn tới sau lưng Vũ Dung.

“ Cẩn thận!” Vũ Minh hét lên một tiếng thất thanh. Kỳ thật Hòang Thông đã sớm chú ý, biết có kẻ gây bất lợi cho Vũ Dung nên hắn đứng che chắn cho nàng ta.

Hòang Thông không hổ là đệ tử của thế ngọai cao thủ. Chỉ thấy hắn vung tay, các mũi ám khí đều rớt hết xuống đất.

Trong lúc đó, ba bóng đen không biết từ nơi nào hiện ra. Vương Băng và Lâm Uy thóang có chút giật mình nhưng ngay lập tức đánh rớt hết tất cả ám khí. Vũ Minh vội vàng mang theo Vũ Dung hướng trung tâm trường học chạy đi . Ba gã thích khách này nhìn giống như những nhẫn giả của Nhật Bản.

Hòang Thông, Vương Băng, Lâm Uy ba ngừoi vừa định phản kích thì ba gã nhẫn giả đã xoay người bỏ chạy.

“ Định chạy à? Hừ!” Lâm Uy hướng theo một gả đuổi theo. Vương Băng và Hòang Thông cũng bắt đầu truy kích.

Vương Băng đuổi theo hắn đến một gốc cây cổ thụ thì không thấy bóng dáng đâu. Vất vả tìm nửa ngày trời cũng không được, liền quay trở về hoa viên. Trong lúc đó Hòang Thông cũng đang ở đó.

“ Thông ca, ngươi truy kích thế nào?” Vương Băng cũng là nghe Vũ Minh nói tên mập mạp này tên Hòang Thông nên mới biết.

Chỉ thấy Hòang Thông lắc lắc đầu nói : “ Không ổn, vừa rồi chúng ta chỉ là truy kích phân thân của hắn! Vị huynh đệ kia mới là truy kích chân thân!”

Vương Băng sửng sốt một chút, bình tĩnh nói : “ Lâm Uy mấy ngày nay kiếm thuật tiến bộ rất nhanh, không cần lo lắng cho hắn!”

Hòang Thông cũng là biết gã nhẩn giả đó không đơn giản. Vừa rồi hắn còn sử dụng được cả thuật phân thân.

“ Chúng ta cũng đi tìm xem!” nói xong liền cùng Vương Băng đi tìm Lâm Uy.

Trong lúc đó gã nhẩn giả cố ý dẫn dụ Lâm Uy đến một nơi vắng vẻ trong trường thì dừng lại.

“ Vì sao ngươi tấn công Biền Vũ Dung?” Lâm Uy đột nhiên mở miệng.

Gã nhẩn giả xoay người lại cung kính nói : “ Đây là do thượng cấp truyền lệnh, thuộc hạ tịnh không biết. Lần này kế họach thất bại mong Lâm gia hy vọng giúp thuộc hạ giải thích với hội trưởng một chút.”

“ Hừ, không biết ý của hội trưởng thế nào! Không thông báo cho ta bíêt trước. Nếu không thấy dấu hiệu của ngươi, ta thiếu chút nữa đã ra tay tiêu diệt!” Lâm Uy hướng gã nhẩn giả nói.

“ Ngươi đi trước đi, ta sẽ giúp ngươi giải thích!” Hòang Thông không phải là kẻ tầm thường, không biết vì cái gì mà hắn xuất hiện ở đây.. .Có tiếng bước chân chạy tới.

“ Lâm gia, thuộc hạ cáo lui!” nói xong gã nhẩn giả biến thành bóng đen, lướt qua tường biến mất. Hòang Thông và Vương Băng cũng vừa chạy đến.

“ Lâm Uy, ngươi để hắn chạy thóat rồi à?” Vương Băng hỏi.

Lâm Uy gật đầu chỉ tay về bức tường nói : “ Ta chưa kịp phản ứng hắn đã biến thành bóng đen phi qua tường trốn thóat.”

Vương Băng nhìn bức tường nói : “ Gã nhẩn giả này thật lợi hại, bức tường cao như vậy mà hắn cũng nhảy lên được.”

Hòang Thông nói : “ Được rồi, chúng ta đi xem Vũ Dung thế nào đã.” Nói xong ba người xoay người bỏ đi.

----- Bài viết này được deviouslove thêm vào sau 5 phút và 9 giây -----

Chương 30: Lãnh tặng linh kiếm

dịch giả: deviouslove

website: tangthuvie

Sau khi Linh nhi kinh hô : “ Lãnh!”, Bạch Tô không hiểu chuyện gì, chỉ thấy tóc ta chậm rãi chuyển sang màu lam. Bạch Tô sợ hãi nhìn ta, cả người không khỏi lui dần về sau, lảo đảo té trên mặt đất.

Linh nhi vội vàng đi tới đỡ Bạch Tô đứng dậy, kỳ thật Linh nhi cũng không biết phải giải thích làm sao. Bởi vì nàng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Linh nhi an ủi Bạch Tô : “ Bạch tỷ, không cần phải lo lắng. Tử Hiên không có việc gì đâu?”

Nói xong nàng lẳng lặng nhìn ta, cơ thể ta bây giờ tòan thân đã phát ra lam quang, khuôn mặt đen sạm cũng chuyển thành màu lam. Nguyên lai độc tố trong người ta đã được Lãnh dễ dàng hóa giải.

“ Độc tố đã xâm nhập lục ngũ phủ tạng của Tử Hiên, nếu không phải ta kịp thời xuất hiện, chỉ sợ Tử Hiên vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy.” Lãnh chậm rãi nói.

Bạch Tô nghe nói như thế, thân thể không khỏi có chút run rẩy, tịnh không nói cái gì, chỉ giương mắt nhìn.

Nguyên lai vừa rồi khi thân thể ta lơ lửng giữa không trung, hai cỗ năng lượng long linh trong huyết mạch ta lưu chuyển, không chỉ hóa giải chất độc mà còn củng cố lại gân cốt cho ta.

Bọn họ bây giờ đều hiểu được tánh mạng của Tử Hiên không có gì nguy hiểm nữa. “ Người đó không phải là Tử Hiên sao? Tử Hiên thật ra đang ở đâu?” Bạch Tô phục hồi tinh thần rồi hỏi.

“Phải a! Tiền bối, Tử Hiên ở đâu? Có phải là….”

Không đợi Linh nhi nói hết câu, Lãnh đã cười lên một trận, thanh âm vang vọng khắp huyệt động “ Nhìn bộ dạng hình dáng khẩn trương của các ngươi thế này, tiểu tử thật có diễm phúc.” Nói xong cười ha ha. Linh nhi và Bạch Tô khuôn mặt thóang ửng đỏ, đặc biệt là Bạch Tô, không biết vì sao chỉ cần nghe thấy tên ta là nàng lại khẩn trương.

Một lát sau lại nói : “ Tử Hiên bây giờ đang ở cùng Cuồng trao đổi. Các ngươi kiên nhẫn chờ chút.”

Nói xong, Lãnh ngồi xuống chăm chú nhìn Linh nhi. Linh nhi thấy vậy lại hỏi “ Lãnh tiền bối, lão nhìn ta làm gì?” nói xong khuôn mặt ửng hồng quay sang một bên.

Lãnh vội vàng giải thích : “ Xin lỗi, ta nhìn ngươi như vậy…Ai, ta nhìn ngươi lại nghĩ đến U Nhuợc muội muội. Linh nhi cô nương không cần hiểu lầm!”

“ Liinh nhi sẽ không vậy…”

“Tử Hiên, tên tiểu tử này không nghĩ là có thê tử xinh đẹp như vậy!”

Lời vừa dứt, cả Linh nhi và Bạch Tô đều giật mình. Linh nhi trước kia cũng chỉ là thuận miệng gọi ta như vậy thôi, chính là vì không muốn ta bỏ rơi cô ấy… tự nhiên Lãnh nói ra chân tướng sự việc Linh nhi là thê tử của ta.

Bạch Tô cũng là kinh ngạc, nàng biết quan hệ giữa ta và Vũ Dung, cũng biết Vũ Dung và Linh nhi quan hệ tốt với nhau. Điều này thật kỳ quái! Chẳng lẽ Vũ Dung và Linh nhi đồng thời đều là….Bạch Tô không dám tưởng tượng, bởi vì nàng bây giờ trong lòng cũng bắt đầu đối với ta nảy sinh tình cảm…

“ Lãnh tiền bối, người đừng hiểu lầm chúng ta!” Linh nhi mất nửa ngày mới nói ra những lời này. Tuy nhiên nàng nghe Lãnh gọi nàng là thê tử của ta trong lòng cũng cao hứng cực kỳ.

“ Này vị cô nương đó có phải là Bạch Tô?” Lãnh nhìn Bạch Tô hỏi.

“Đúng vậy, ta là Bạch Tô. Lãnh, Lãnh tiền bối như thế nào lại biết?” Bạch Tô có điểm sợ hãi, bởi vì nàng không biết Lãnh rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Người? Không phải. Thần? Cũng không phải. Linh hồn cũng không giống.

“ A, a, ta đương nhiên biết. Trong lúc hôn mê tên tiểu tử này vẫn còn lo lắng chất độc trong người ngươi.” Lãnh nói xong cười ha hả. Bạch Tô nghe nói như vậy trên mặt có nét ửng đỏ, ánh mắt nhìn qua chỗ khác.

“ Chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt. Ta sẽ tặng cho các ngươi một món đồ làm kỷ niệm!” nói xong Lãnh đứng lên đi đến trước mặt Linh nhi. Linh nhi cũng đứng lên , đối diện với Lãnh. Chỉ thấy nhất thời tòan thân Lãnh nhất thời phát quang, sau đó đặt một tay lên người Linh nhi.

Linh nhi thân thể nhanh chóng phát ra màu lam quang, Linh nhi nhắm mắt lại, tựa hồ đang tiếp nhận lực lượng. Bạch Tô nhìn tình cảnh trước mặt kinh ngạc thập phần.

Một lát sau, Lãnh rút tay trở về, mỉm cười nhìn Linh nhi. Linh nhi chậm rãi mở mắt, hướng về lãnh hưng phấn nói : “ Cám ơn Lãnh tiền bối! Vãn bối bây giờ có cảm giác rất thỏai mái, dễ dàng điều động lực lượng.” nói xong nàng xoay người một vòng.

Lãnh tiếp tục bước đến trước mặt Bạch Tô, nhìn một hồi lâu rồi nói : “ Ai! Tư chất ngươi rất tốt. Ta sẽ tặng ngươi một kiện vũ khí. Nhìn ngươi hình như là người luyện kiếm.”

Bạch Tô nhìn Lãnh gật gật đầu, chỉ thấy Lãnh đặt tay ra sau lưng, như có ma thuật, một thanh kiếm đã xuất hiện. Nhìn bề ngòai thanh kiếm này cực kỳ bình thường, trên thân kiếm còn có vết gỉ, hơn nữa chuôi kiếm cũng có nhiều vết nứt. Bạch Tô miễn cưỡng nhận kiếm, dù sao đây cũng là lễ vật của Lãnh.

Lãnh thấy vậy cười nói : “ Đừng xem bề ngòai thấy nó bình thường mà đánh giá sai. Năm đó ta đã sử dụng linh kiếm này, kiếm này do một linh mẫn thú cấp độ tiên linh thể hóa thành. Đợi ta truyền khẩu quyết cho ngươi, ngươi chỉ cần niệm khẩu quyết, linh kiếm sẽ hiện nguyên hình.”

Bạch Tô sau khi nghe xong khẩu quyết, thì thầm niệm : “ Linh kiếm, Lãnh lệnh hiện thân!” Sau khi niệm xong trên thân kiếm phát ra luồng quang mang. Bạch Tô buông tay ra, Linh kiếm lúc này dựng đứng xoay tròn giữa không trung. Mỗi khi xoay tròn một vòng, những vết gỉ trên thân kiếm đều bóc ra rơi trên mặt đất. Cuối cùng, các vết gỉ biến mất, thân kiếm quang mang đại phát. Chuôi kiếm cũng theo đó phát ra quang mang.

Lúc này trong không trung chỉ còn nhìn thấy một thanh kiếm tòan thân xanh biếc, chuôi kiếm màu đen. Bạch Tô sửng sốt cả người, vừa rồi giống như là nằm mơ. Cuối cùng thanh kiếm chậm rãi ngừng lại, tựa như có biến hóa, luồng quang mang cũng dần tiêu tán, xuất hiện một bóng người đứng trước mặt Bạch Tô. Người này tóc chẽ ra hai bên, phía sau buộc gọn gàng. Ở giữa nhân trung còn có hai nốt màu đó, quần áo màu sắc rực rỡ, da tay trắng.

Người này chậm rãi mở mắt, ánh mắt một màu xanh biếc. Linh nhi một bên kinh ngạc hô to : “ Tiên Linh thể!”

Tiên linh thể nhìn thấy Bạch Tô trước mặt thóang có chút sửng sờ, sau đó nhìn thấy Lãnh, hướng Lãnh qùy xuống nói

“ Tội nhân Lâm Chi Hòanh, bái kiến Lãnh kiếm chủ!” bởi vì trên người ta phát ra hơi thở của Lãnh nên hắn nhận biết.

Lãnh mỉm cười nhìn hắn nói : “ Không cần đa lễ, bây giờ ngươi có một tân chủ nhân. Ta bây giờ cũng xem như đã chết!” nói xong chỉ tay về phía Bạch Tô.

Bạch Tô ngạc nhiên, không biết từ đâu xuất hiện ra một mỹ nam tử, sự việc xảy ra hôm nay có lẽ cả đời nàng không bao giờ quên được.

Lâm Chi Hòanh nghe xong, hướng về Bạch Tô quì xuống nói : “ Bái kiến tân kiếm chủ!” Bạch Tô thật sự không có thói quen nhìn người khác qùi trước mặt mình, vì vậy vội vàng bước tới nâng hắn dậy.

“ Từ nay về sau không cần ở trước mặt ta quỳ bái! Ta không thích như vậy.”

“ Vâng kiếm chủ!”

“ Còn nữa, cũng không cẩn gọi ta là kiếm chủ. Ta có tên, gọi ta là Bạch Tô được rồi!”

“Điều này…” Lâm Chi Hòanh nhìn về phía Lãnh.

Lãnh nói : “ Ngươi bây giờ hòan tòan nghe lệnh tân kiếm chủ. Không cần hỏi ý kiến ta.”

Lâm Chi Hòanh quay về Bạch Tô cung kính nói : “ Cung kính không bằng tuân mệnh! Bạch Tô!” Bạch Tô hài lòng gật gật đầu, nhưng lại hỏi : “ Ngươi đúng là thanh kiếm kia?”

Lãnh tiến lên nói : “ Kỳ thật hắn cũng không phải là kiếm, hắn chính là linh mẫn thú. Một lần nọ hắn tham ăn, ăn nhầm cấm quả, làm cho hắn hiện nguyên hình. Hơn nữa hắn cũng không thể tái tu luyện linh thể, vừa hay hắn gặp ta. Ta bảo hắn hóa thành vũ khí, hắn muốn bảo trì tiên linh thể nên nghe lời.”

Bạch Tô nghe mà không hiểu gì cả, tuy nhiên Linh nhi lại biết linh mẫn thú có thể tu luyện thành tiên linh thể, sự việc này rất hiếm. Ít nhất phải hơn một ngàn năm.

“Linh thú? Có phải là động vật?” Bạch Tô nhíu mày hỏi.

Linh nhi gật đầu đáp : “ Linh thú, ở thế giới của chúng ta thật sự là thú thể, cũng như ở nhân giới gọi là động vật. Tuy nhiên bọn họ không igống với động vật ở nhân giới. Từ nay về sau có dịp muội sẽ giải thích rõ hơn.”

Bạch Tô nghe vậy, trong lòng cũng có chút khái niệm, cũng hiểu được một chút thân phận Linh nhi. Nàng nhìn Lâm Chi Hòanh hỏi : “ Ngươi là cái gì linh thú? Có thể cho ta nhìn xem?”

Bạch Tô nói xong chỉ thấy thân thể Lâm Chi Hòanh lóe bạch quang. Sau đó thân thể càng ngày càng biến nhỏ, cuối cùng biến thành một con mèo đen nhỏ, nhưng trên trán con mèo này có ấn kí ngũ giác tinh.

Linh nhi thấy vậy kêu lên : “ Ôi, đáng yêu quá!”

Bạch Tô thấy vậy nhíu mày, Lâm Chi Hòanh tưởng nàng không thích, chuẩn bị biến trở về trạng thái nhân hình. Đột nhiên Bạch Tô tiến đến bế con mèo nhỏ lên, bọn họ đều không biết Bạch Tô rất thích tiểu miêu.

Bạch Tô bế tiểu hắc miêu ôm vào trong lòng, sau đó vuốt ve miệng không ngừng nói : “ Ngươi thật đáng yêu! Từ trước giờ ta chưa thấy ai đáng yêu như ngươi!” Lâm Chi Hòanh không nghĩ được tân chủ nhân lại vui mừng, nhiệt tình như vậy…

“ Chủ nhân, chủ nhân...đừng như vậy a!” Lâm Chi Hòanh có điểm không quen khi được Bạch Tô quan tâm nhiệt tình như vậy. Dù sao hắn cũng sống ở linh giới, trước giờ chưa bao giờ gặp tình cảnh này. Lãnh một bên đứng nhìn cũng ha hả cười.

Một lát sau nói : “ Chi Hoành, từ nay về sau ngươi phải cố hết sức mình bảo vệ Bạch Tô chủ nhân. Ngươi có biết chưa?” Lâm Chi Hòanh nằm trong lòng ngực Bạch Tô gật gật đầu.

“ Trong huyệt động này, không biết vì cái gì mà có hơi thở của linh thể. Lát nữa Tử Hiên tỉnh lại, các ngươi có thể tiến vào xem. Bây giờ ta cùng với Tử Hiên hóan đổi lại vị trí cho nhau. Gặp được các ngươi ta thật sự rất cao hứng, hy vọng từ nay có cơ hội nhiều hơn.”

Lãnh nói xong, khoanh chân ngồi trên mặt đất. Linh nhi cũng bắt đầu tĩnh tọa để cảm giác cảnh giới mới. Còn lại Bạch Tô thì chơi đùa với con tiểu hắc miêu. Lâm Chi Hòanh cũng là lần đầu tiên bước vào thế giới này cho nên cũng rất tò mò, vì vậy Bạch Tô cũng tận tình giải thích.

Tầng cao nhất bên trong tòa nhà Đông Đại Đế.

“ Chuyện gì xảy ra thế này?” Phi Nguyệt hỏi Đổng sự trưởng. hắn tỏ vẻ khẩn trương….

“ Chúng ta cũng không biết, bất quá thuộc hạ đã phái người tra xét. Điều tra hắn là ai mà lại ám sát Biền Vũ Dung.”

Phi Nguyệt đứng lên, nhìn ra cửa sổ nói : “ Mặc dù lần này nhiệm vụ chúng ta không phải là bảo vệ Biền Vũ Dung, nhưng tổ chức rất coi trọng nàng ta. Nàng ta mà có mệnh hệ gì, chúng ta gánh vác không nổi.”

“ Vâng, vâng! Thuộc hạ hiểu! Chúng ta sẽ phái người bảo vệ cô ta.” Đổng sự trưởng không dám ngẩng đầu nhìn Phi Nguyệt.

“ Ta muốn vào học ở đại học B không biết có được không?”

“ Chuyện này…Hiệu trưởng không phải là người bính thường, rất khó đả thông hắn. Cho nên tiểu thư…” Đổng sự trưởng sợ hãi nói : “ Bất quá, tiểu thư yên tâm, chúng ta sẽ sắp xếp người khảo thí, không có vấn đề gì!”

Phi Nguyệt lạnh lùng hừ một tiếng nói : “ Ngươi lo cho tốt!” Tiếp theo nàng lại hỏi

“ Tử Hiên, bây giờ hắn ở đâu?”

Nghe đến chuyện này, đổng sự trưởng thân thể run rẩy một chút rồi vội vàng nói : “ Thuộc hạ đáng chết, Tử Hiên tựa như biến mất khỏi trên mặt đất. Tìm không thấy hắn, chỉ nghe tin tức cuối cùng truyền lại trước khi hắn mất tích là hắn ở cùng với Bạch Tô.”

Phi Nguyệt nhíu mày hỏi : “ Điều tra Bạch Tô cho ta!”

“ Thuộc hạ đã phái người điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả!” nói xong hắn đi ra ngòai.

Phi Nguyệt nhìn bầu trời, lẳng lặng không nói gì….