Chương 1: Nhận nuôi

Hắn trước kia không phải tên là Thẩm Mặc, nhưng sau khi được gia đình nhà họ Thẩm nhận nuôi đã đổi thành họ Thẩm.

Năm hắn bảy tuổi, trong một sự kiện từ thiện do Tập đoàn Thẩm thị tổ chức, Thẩm phu nhân mặc một bộ váy sang trọng chạy đến một địa phương hẻo lánh, Thẩm Mặc kéo mạnh góc váy của nàng.

"Dì ơi, dì đến đây làm gì vậy?" Nước da của hắn lúc ấy không được trắng cho lắm, nắng gió quanh năm khiến nó có chút ngăm đen, Thẩm phu nhân liếc nhìn cậu bé cười nói: "Dì chỉ là hơi mệt chút, muốn tìm nơi nào đó để nghỉ ngơi.”

Người phụ nữ rất xinh đẹp, trông còn khá trẻ, Thẩm Mặc lấy ra cho nàng một viên kẹo sáng nay chủ vườn đưa cho hắn, người phụ nữ sững sờ một lát, nhớ tới lời chồng nói, muốn ở chỗ này tìm cho Thanh Thanh một người bạn cùng nhau lớn lên.

Nhưng nơi này quá nhỏ, cậu bé đưa kẹo xong đang định rời đi thì bị Thẩm phu nhân gọi lại:

“Con bao nhiêu tuổi rồi?”

“8 tuổi.” Hắn quay đầu nhìn nàng, nghiêng đầu lau mồ hôi, hôm nay trời nắng quá, tựa hồ đợi nàng nói xong câu tiếp theo Thẩm Mặc sẽ ngay lập tức chạy vào nhà tận hưởng sự mát mẻ, Thẩm phu nhân mỉm cười bước tới nắm lấy tay hắn.

" Thanh Thanh ~" Mẹ Thẩm tên gọi là Lý Giai, bà bật đèn trong phòng khách rồi bước vào, một đứa trẻ với cái đầu xoăn màu đen mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng bước ra, quan sát đứa trẻ có chút nhỏ con trước mặt hỏi: "Đây là em trai của con ạ?"

Lý Giai cười dịu dàng nói: "Ừm, em trai tên là Thẩm Mặc, bố vẫn đang làm thủ tục cho em trai, chắc sẽ về trước bữa tối."

Việc tiếp theo giao cho bọn trẻ, Thẩm Thanh nắm tay em trai đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ có hai cái giường bố mẹ đã chuẩn bị sẵn, Thẩm Mặc cúi đầu nhìn bàn tay không cùng màu da chồng lên nhau, niềm vui có anh trai khiến hắn cũng cong khóe miệng.

Thẩm Thanh dẫn đầu ngồi lên trên giường có hai ba con búp bê, nhìn em trai vẫn không buông tay, mỉm cười bắt tay hắn: “Anh tên Thẩm Thanh, em có thể gọi anh là Thanh Thanh, kêu anh trai cũng được."

“Anh.”

Giọng nói trẻ con vang lên, Thẩm Thanh mỉm cười, năm nay anh học cấp hai nên lớn hơn tiểu tử này sáu tuổi, trắng trẻo đến mức không tưởng, sau này hắn mới biết Thẩm Thanh hoàn toàn không tham gia lớp giáo dục thể chất.

Cuộc sống ở Thẩm gia kỳ thật rất tốt, Thẩm Mặc cảm thấy mình hạnh phúc hơn tất cả con nuôi, bởi vì hắn có cha mẹ yêu thương hắn, quan trọng nhất là hắn có một người anh trai vẫn luôn bảo vệ hắn. Thẩm Mặc vẫn còn nhớ năm Thẩm Thanh thi vào cấp 3, ngày nào cũng học rất khuya ở lớp tự học buổi tối.

Thẩm Mặc cầm trong lòng bàn tay một bình sữa mà hắn đã cầm từ lúc ở nhà, mùa hè không lạnh chút nào, lòng bàn tay Thẩm Mặc bị sữa bò tỏa hơi nóng đỏ ửng, nhưng hắn lại không hề cảm thấy nóng chút nào. Nhìn anh trai mình uống hết, bên miệng còn lưu lại một vòng tròn viền trắng, Thẩm Mặc cảm thấy đặc biệt hài lòng.

Về bước ngoặt trong mối quan hệ giữa hai người, đó là vào năm đầu tiên ở trường trung học cơ sở của Thẩm Mặc, cũng là năm hạnh phúc nhất của hắn. Trường trung học thành phố C là trường học tích hợp cấp trung học cơ sở và trung học phổ thông, hai người lần đầu tiên chung trường.

Đêm đó Thẩm Mặc lần đầu tiên yêu cầu ngủ cùng anh trai mình.

Tay nâng chăn của Thẩm Thanh khựng lại, sau đó lật chăn bên kia ra: “Lên đây đi, nhưng đừng…”

Anh còn chưa nói xong, Thẩm Mặc đã nhảy lên ôm chặt anh trai mình, Thẩm Thanh đang phát dục, l*иg ngực bị em trai bao bọc, ngoại trừ có chút đau đớn, anh còn cảm giác được một cái gì đó rất khác, ngay cả bản thân mình cũng không biết rõ.

“Chúc ngủ ngon, anh trai.”

Ngày hôm sau hai người bị tách ra giữa hai tòa nhà giảng dạy, Thẩm Mặc nhất quyết nhìn anh trai mình đi lên cầu thang, sau khi nhìn thấy anh đi lên, Thẩm Mặc quay người lại, liếc nhìn mọi người trong lớp, ngồi vào hàng cuối cùng.

Bạn cùng bàn với hắn tên Lưu Nam, hai người có thể nói là không đánh nhau thì không quen biết, Lưu Nam lúc đầu nhìn thấy hắn thì rất ngứa mắt, kết quả đánh không lại, bại dưới tay hắn mà cậu ta cũng không có sinh khí, ngược lại tràn đầy khí thế ở giữa lớp hô to đại ca.

Tình bạn này bén rễ rất nhanh, Thẩm Mặc dù không muốn tiếp xúc với Lưu Nam, nhưng cậu ta lại lì lợm tấn công, cãi nhau nhiều năm như vậy, quanh đi quẩn lại, hai người vẫn trở thành bạn tốt của nhau.

Lưu Nam vẻ mặt hưng phấn ngồi ở bên cửa sổ: "Thẩm Mặc, đó là anh trai của mày à! Trắng quá!"

Thẩm Mặc liếc Lưu Nam một cái: “Đừng nhìn chằm chằm vào anh trai tao nữa.”

Hắn sắp xếp lại sách mới phát trên bàn, những ngày cấp hai sau này có lẽ là năm hạnh phúc nhất của hắn. Anh trai hắn học cấp ba, còn hắn học cấp hai, sau này sẽ thường xuyên gặp nhau. Nghĩ đến đây hắn liền vui vẻ, khóe miệng không tự giác bắt đầu cong lên.