Bạch Thế Kỷ bày ra bộ dáng chật vật chỉ làm cho Long Thần càng thêm xem thường mà thôi, chợt nhớ tới Bạch Thế Kỷ trước kia ở trước mặt mình hung hăng cỡ nào, hiện tại quỳ rạp xuống trước mặt mình, hướng mình mà cầu xin tha thứ, trong lòng Long Thần liền cảm khái vạn phần.
"Hết thảy điều đó cũng là bởi vì thực lực, cha chưa bao giờ hại ta, những lời của hắn nói, không những đều là lời nói vàng ngọc a, ta tuyệt đối không thỏa mãn với cảnh giới như hiện tại, nếu không có một ngày ta cũng giống như vậy, cũng phải lạy dưới chân người khác để cầu xin tha thứ"
Nhìn Bạch Thế Kỷ như thế, toàn bộ người Dương gia chỉ cảm thấy ác tâm mà thôi.
Nhất là Dương Linh Nguyệt, Bạch Thế Kỷ trước kia tại trong mắt nàng là công tử có phong độ, so với Long Thần là một tên hoàn khố đệ tử mà nói không biết ưu tú hơn ngàn vạn lần, đại não của Dương Linh Nguyệt đã từng ảo tưởng qua là, Long Thần quỳ dưới chân Bạch Thế Kỷ, nhưng mà chưa từng nghĩ đến có một ngày Bạch Thế Kỷ lại quỳ gối dưới chân Long Thần, hơn nữa còn quỳ thảm như vậy.
Nhớ tới lúc nãy Bạch Thế Kỷ uy phong là thế, nhớ tới hắn đả thương thân ca ca của mình là Dương Vũ, Dương Linh Nguyệt đối với Bạch Thế Kỷ lúc này cũng chỉ thù hận và tức giận ngập trời, nhất là lúc này nàng còn không biết sinh tử đám người Dương gia lão tổ ra sao, cho nên đối với Bạch Thế Kỷ sát ý, thế nhưng nàng ngược lại nặng nhất trong đám người Dương gia.
Bỗng nhiên, Long Thần nhìn về phía Dương Linh Nguyệt, thản nhiên nói: "Linh Nguyệt tỷ, ngươi đi tới đi, động thủ gϊếŧ chết hắn!"
Thấy Long Thần bỗng dưng gọi tên mình, Dương Linh Nguyệt đầu tiên là ngây ngốc.
"Linh Nguyệt, đi đi, đi gϊếŧ chết Bạch Thế Kỷ, ngươi cũng nên trưởng thành thôi"
Thanh âm Dương Vũ truyền đến từ trong ngực của nàng, Dương Linh Nguyệt nhìn nhìm ca ca trọng thương một cái, sau đó nhìn nhìn Long Thần và Dương Linh Thanh một cái, nhớ lại Dương Linh Thanh tự mình gϊếŧ chết Bạch Thế Thần, trong lòng Dương Linh Nguyệt đối với nàng vô cùng bội phục, mà hiện giờ, nàng cũng có thể gϊếŧ chết Bạch Thể Kỷ sao?
Nghe nói như thế, Bạch Thế Kỷ sắc mặt nhất thời thảm biến, thấy thần sắc Long Thần đạm bạc như thế, hắn đã biết bản thân mình đã hoàn toàn không có hy vọng, đang muốn dữ dội tiến lên bắt Dương Linh Nguyệt, nhưng mà Long Thần làm thế nào để cho cử động của hắn thành công.
Bạch Thế Kỷ vừa mới có động tác, bộ ngực liền dính một đòn nghiêm trọng, để cho hắn trực tiếp té ngã trên mặt đất, hắn lúc này đã cảm giác được xương toàn thân tựa hồ tan rã, đau đớn khắp cả người, để cho hắn không có khả năng động đậy.
"Linh Thanh, đưa kiếm cho ta mượn"
Dương Linh Nguyệt lãnh đạm nói, thanh âm truyền vào lỗ tai Bạch Thế Kỷ, nhất thời làm cho hắn sợ đến tái mặt như người chết, vội la lên: "Linh Nguyệt, đừng như vậy mà, ngàn vạn lần khác a… Ta thật sự yêu ngươi, nếu không ta trước kia sao lại tặng dây chuyền phỉ thúy kia, tặng cho ngươi vòng tai sao?"
Lời Bạch Thế Kỷ vừa dứt, dây chuyền phỉ thúy và vòng tai tinh tinh sáng choi đã nhét vào mặt của hắn, quang mang bạc trắng xuyên thấu qua, Bạch Thế Kỷ nhìn lại là một đạo bóng kiếm như lưu ly, hô lên một tiếng, Bạch Thế Kỷ liền cảm giác có một vật phẩm lạnh như băng đâm vào trái tim của hắn.
Trong thoáng chốc, Dương Linh Nguyệt mang gương mặt xinh đẹp xuất hiện tại trong phạm vi nhìn của hắn, toàn bộ thế giới cũng từ từ tiêu tán đi.
Đem Huyễn Ảnh Lưu Ly Kiếm đâm vào trong lòng Bạch Thế Kỷ, Dương Linh Nguyệt ngồi bệch trên mặt đất, kinh ngạc cười: "Bạch Thế Kỷ, trước kia ngươi đã nói qua, để cho ta mở lòng ngươi ra, ta có thể biết trong lòng của ngươi rốt cuộc có ta hay không, ta bây giờ thật sự đã làm được rồi, ta cũng vậy đã nhìn thấy rõ ràng rồi, đáp án nhiên là: không có …"
Long Thần vỗ vỗ đầu nàng, nói: "Ngươi đừng u mê như thế, trong lòng của người như thế chỉ có máu chó, nào có đại mỹ nhân nũng nịu như ngươi đây chớ"
Trong đại điện Hồng Vũ Dương gia, căn bản chỉ có một vài nhân vật trong yếu trong gia tộc, lúc này đều đang ngồi ở đây chờ.
Mọi người công tác ở bên ngoài Bạch Dương trấn đều trở lại, lúc trước chiến đấu kinh tâm động phách như thế, hiện tại rốt cuộc đã hoàn toàn kết thúc, người Dương gia bây giờ, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác như trút được gánh nặng.
Dương gia lần trải qua này mặc dù kinh tâm động phách, nhưng mà cuối cùng trên căn bản là không hề bị thương, tất cả mọi người biết hết thảy điều đó là dựa vào ai, cho nên ngồi ở trong điện Hồng Vũ lúc này, tất cả mọi người thỉnh thoảng dùng dư quang ánh mắt, ngắm trộm cái thân ảnh thiếu niên đang ngồi tĩnh tọa kia.
Chuyện của Bạch gia rốt cuộc giải quyết tốt, Dương gia đại hoạch toàn thắng, nhất cử tiêu diệt thế lực quan trọng của Bạch gia, những người Bạch gia khác tất cả đều chạy trốn khỏi Bạch Dương trấn, đám tiểu bối, phụ nữ và trẻ em trên căn bản là không có uy hϊếp gì đến Dương gia, cho nên tất cả mọi người biết, Bạch gia lần này coi như là bị diệt tộc.
Bạch Dương trấn mưa to gió lớn, những thế lực khác cũng mơ hồ có nghe chút gì đó, sau khi biết kết quả, trong lòng mọi người đều nhớ lấy một người, đó chính là Long Thần.
Bạch gia hai lần hạ sát thủ, cũng là bởi vì Long Thần, cuối cùng mới có thể ngăn cơn sóng dữ, cuối cùng đạt được thắng lợi, đây cơ hồ có thể nói chính xác, nếu như không có Long Thần mà nói, đoán chừng người Dương gia lúc này đã thành quỷ hồn ở dưới Hoàng Tuyền rồi.
Người Dương gia cũng biết điểm này, cho nên lúc này đây bọn họ mới đem ánh mắt nhìn đến Long Thần, hiện tại và hơn một tháng trước đã có biến hóa cực lớn như thế.
Đây là loại ánh mắt sùng kính nhưng cũng pha lẫn chút ít sợ hãi, để cho Long Thần trong lòng cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần.
Lúc này ở trên đài cao, Dương gia lão tổ đã từ trong trầm tư tỉnh lại, hắn quét ánh mắt qua mọi người một cái, cuối cùng đem ánh mắt dừng lại trên người Long Thần, nói: "Dương gia chúng ta tao ngộ hai lần đại nạn, nhưng mà cuối cùng tại đại nạn không chết, thậm chí có thể nói là không có tổn hại gì. Hết thảy điều đó, đều chỉ quy công ở một người"
Dương gia lão tổ trong khi nói chuyện đã có chút ít nghẹn ngào, mọi người đều biết trong lòng hắn cảm kích và kích động.
"Đúng, hắn tại trên liệp yêu đại tái đánh bại bọn tiểu bối Bạch gia, cứu các ngươi, sau đó ép buộc tiểu bối Bạch gia, cứu vãn chúng ta dùng độc dược, từ đó đến hôm nay, hắn lại đánh thắng Bạch Thắng và Bạch Lợi, thậm chí đánh bại cường giả Nhân Đan cảnh, cuối cùng lại cứu các ngươi một lần nữa …"
Nói đến chỗ này, trong mắt mọi người đều loáng thoáng nước mắt trào ra, nhất là Dương Tuyết Tình, sau khi trải qua chuyện lớn như vậy, lòng của nàng sớm đã trở nên yếu ớt không chịu nổi, nhìn đến thiếu niên đang ngồi tĩnh tọa ở phía đối diện kia, cảm xúc trong nội tâm nàng so với bất luận kẻ nào cũng hơn rất nhiều lần.
Dù vậy hắn là nhi tử của nàng, cho dù là nàng đã từng xem nhẹ qua hắn.
Nhưng mà không thể phủ nhận, chính là vì nàng xem nhẹ, cũng là động lực để cho Long Thần liều mạng trở nên mạnh mẽ hơn.
Dương gia lão tổ liền hướng về Long Thần gật đầy, nói: "Thần nhi, biểu hiện của ngươi, để cho lão đầu ta đây cũng không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào, ta biết chúng ta trước đây đối với phụ tử các ngươi không tốt lắm, nhưng mà lúc này ngươi lại không so đo, còn liều mạng vì chúng ta, nói thật, lão đầu tử ta đời này cũng không có cảm động qua như vậy, nhưng mà chỉ nói tiếng cám ơn thôi, còn không cách nào biểu đạt tâm tình của ta bây giờ, ta chỉ có thể nói, sau này Dương gia chính là nhà của ngươi, chúng ta trước đó đã thiếu sót đối với ngươi, chỉ có thể ở cuộc sống sau này sẽ cố gắng bồi bổ cho ngươi"
Dương gia lão tổ nói ra những lời này là thật lòng, mọi người Dương gia cũng vô cùng đồng ý.
Đột nhiên đối đãi như vậy, Long Thần thụ sủng nhược kinh, vội vàng cười, nói: "Mọi người đừng có xem ta như vậy, mặc dù ta lớn lên ngọc thụ phong lâm, nhưng mà cũng không chịu được nhiều ánh mắt sùng kính a …"
Long Thần nói bát nháo làm cho mọi người Dương gia đều cười ầm lên, đám người Dương Thanh Huyền cũng lắc lắc đầu, khóe miệng toát ra nụ cười tươi.
"Đắc ý cái rắm, nếu như không phải là ta ra tay gϊếŧ chết cái gã kia, ngươi còn có thể phóng rắm sao"
Tại bên trong Linh Hi Kiếm, Linh Hi lúc này đã tỉnh lại rồi liền quệt mồm châm chọc một câu, thế nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ bé hạnh phúc của nàng, thật hiển nhiên là vì Long Thần có được như hôm nay mà cao hứng.
Dương gia lão tổ cũng cười lắc đầu nói: "Thần nhi, ngươi lúc này đã không so đo, ta đem những lời này nói ra cũng là ta lộ ra vẻ làm kiêu. Được rồi, ta liền nói chuyện chân chính đây, Bạch gia hiện tại đã không có chỗ đứng tại Bạch Dương trấn nữa rồi, sau này nơi này chính là thiên hạ Dương gia ta, tiêu diệt Bạch gia, chúng ta chiếm được thu hoạch to lớn, trong đó quan trọng nhất chính ba trái Diễn Thần Quả, Thần nhi, Diễn Thần Quả này hoàn toàn là do công lao một mình ngươi, cho nên nên xử lý như thế nào, ta hiện tại giao cho ngươi!"
Dương gia lão tổ ánh mắt chân thành tha thiết, Long Thần biết, hắn đây là lời nói thật, chỉ là hắn lập tức khoát tay nói: "Gia gia, ngươi là nhất gia chi chủ, vật này vẫn là do người quyết đi…"
"Đừng nói như vậy, điều này làm cho lão già ta đây nhét vào đâu chứ, nếu như ngươi còn coi ta là gia gia của ngươi, thì sẽ cầm lấy Diễn Thần Quả này đi"
Dứt lời, hắn từ bên trong túi càn khôn lấy ra Diễn Thần Quả, Long Thần bất đắc dĩ chỉ có thể nói: "Được rồi, ta đây bây giờ phân phối xuống, Diễn Thần Quả chỉ có ba quả, ta chỉ một quả là đủ rồi. Mặt khác, một quả liền cho gia gia, người bây giờ là nhất gia chi chủ, Dương gia cũng cần có một cường giả Nhân Đan cảnh trấn giữ, cho nên người vô luận như thế nào cũng không thể từ chối được"
Long Thần kiên định nói, Dương gia lão tổ cũng hiểu được ý tứ của hắn, cho nên cũng gật đầu.
Quả thực, Dương gia hiện tại cũng chỉ có hắn là Long Mạch cảnh cửu trọng, chỉ có hắn tại trong khoảng thời gian ngắn tiến vào Nhân Đan cảnh, chống đỡ gia tộc này.
"Về phần một quả cuối cùng …"
Long Thần đem ánh mắt dời đến trên người Dương Thanh Huyền và Dương Tuyết Tình, khi nhìn thấy Dương Tuyết Tình, ánh mắt Long Thần dừng lại, hắn thật ra rất muốn đem quả này trực tiếp cho Dương Tuyết Tình, thì Dương Tuyết Tình sau này gặp phải nguy hiểm cũng nhỏ đi một chút.
Nhưng mà, hắn lại nghĩ tới càng là cường đại lại càng đứng đầu miệng gió, cho nên lúc này mới nói: "Long Mạch cảnh bát trọng hiện tại, theo thứ tự là đại bá rồi đến mẫu thân ta, cho nên cứ quyết định như vậy đi, ai tới trước Long Mạch cảnh cửu trọng, thì Diễn Thần Quả này thuộc về người đó, như thế nào?"
Long Thần quyết định như vậy, người Dương gia dĩ nhiên không có ý kiến gì rồi.
Hiện giờ đối với bọn họ mà nói, an nguy người nhà mới là điều trọng yếu nhất, ai mạnh ai yếu, cho nên đối với bọn họ mà nói căn bản cũng không khác nhau gì nhiều, trải qua hai lần đại nạn, mọi người Dương gia lúc này rốt cuộc đoàn kết hơn, gắt gao xích lại gần nhau hơn.
Dương gia lão tổ ánh mắt dời đến bên ngoài cửa, nhìn bầu trời màu đỏ dần dần trở nên bao la bát ngát, ánh nắng chiều trải rộng, dị thường mỹ lệ.
"Ngày mai ngay khi mặt trời vừa mọc, Dương gia ta sẽ chân chính đứng trước cuộc sống mới …"
Tại bên trong thiết tưởng của Dương gia lão tổ, một cái gia tộc mới tinh sẽ bắt đầu xuất hiện tại trong Bạch Dương trấn. Gia tộc này chẳng những xuất hiện cường giả Nhân Đan cảnh, lại càng xuất hiện một thiên tài nghịch thiên cấp bậc siêu cấp.
Có Dương gia lão tổ chống đỡ, còn có Long Thần tiềm lực to lớn, tất cả mọi người Dương gia vô cùng an tâm.
Thế nhưng, khi mà tất cả mọi người đắm chìm trong viễn cảnh có thể phát triển an nhàn cùng vui sướиɠ, Long Thần chân mày dần dần nhíu lại, sau khi phân phối xong Diễn Thần Quả, hắn gõ gõ bàn, thản nhiên nói: "Các vị, tại trong Đại Hoang sơn, Huyết Nguyên Tử chết đi kia, đó là một trong bát đại hộ pháp của Xích Huyết thánh giáo tại Nguyên Linh thành …"
Nhớ tới điểm này, Dương Thanh Huyền vẻ mặt liền biến sắc, hắn thử dò xét nói: "Huyết Nguyên Tử muốn Diễn Thần Quả, chắc chắn là lén lút đi tới nơi Bạch Dương trấn này, nếu là như vậy, bọn họ hẳn là không biết chúng ta đã động thủ a?"
Dương gia lão tổ chân mày cũng nhíu lại lần nữa, lắc đầu nói: "Nhân vật cấp bậc hộ pháp chết đi, bọn họ nhất định sẽ tiến hành điều tra một phen, Huyết Nguyên Tử có quan hệ rất gần Bạch gia, đến lúc đó tự nhiên là rất dễ dàng điều tra đã đến Bạch Dương trấn, chuyện phát sinh tại Bạch Dương trấn, người biết rất là nhiều a …"
Nghe Dương gia lão tổ nói như thế, những người khác sắc mặt cũng đều trở nên trắng bệch, vốn không khí vui tươi, lần nữa trở nên khẩn trương hẳn lên.
Dương Thanh Huyền cười khổ, lắc đầu nói: "Dương gia chúng ta quả thật ở cái thời buổi rối loạn a, cha, ngươi biết tình huống cụ thể của Xích Huyết thánh giáo không?"
Dương gia lão tổ sắc mặt âm trầm, nói: "Xích Huyết thánh giáo ở bên trong Nguyên Linh thành vô cùng to lớn kia, có thể không có danh khí gì, nhưng mà tại những địa phương như chúng ta đây quả thật danh tiếng vang dội, tương truyền Xích Huyết thánh giáo tổng cộng có bát đại hộ phát tứ đại trưởng thượng, tất cả bọn họ thực lực ít nhất đạt tới Nhân Đan cảnh, mà tứ đại trưởng thượng lại là cao thủ Nhân Đan cảnh đại thành, căn cứ tin đồn, giáo chủ Xích Huyết thánh giáo đã đạt đến Địa Đan cảnh khủng bố kia!"
Dương gia lão tổ nói ra những lời này, người Dương gia lập tức hít một hơi lãnh khí, ngay cả Long Thần sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
"Đối mặt với một tên Huyết Nguyên Tử và Bạch gia thôi, Dương gia chúng ta đã cố hết sức như vậy rồi, nếu như chống lại Xích Huyết thánh giáo này, Dương gia là một tiểu gia tộc cho dù là một vạn lần cũng không đủ chết a. Ta hôm nay có thể giữ được Dương gia, sau này còn có thể sao?"
"Tiến vào Nhân Đan cảnh, ta hiện tại cũng không nhất định là đối thủ của mấy tên kia, huống chi là Nhân Đan cảnh đại thành, lại còn Địa Đan cảnh siêu cấp nữa chứ, ta càng nghĩ cũng không thể nghĩ nổi! Dương gia, chẳng lẽ thật sự không chống nổi nữa sao?"