Chương 61: Mê huyễn thất sát kiếm

Bộ dáng lúc này của Long Thần cũng làm cho hai người Bạch Thắng và Bạch

Lợi vô cùng khủng hoảng, thế nhưng bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, tốc

độ Long Thần lại nhanh đến trình độ như vậy, chỉ là thoáng một cái chớp

mắt thôi, Bạch Lợi đã cảm giác được Long Thần đã biến mất!

Mà chỉ trong nháy mắt sau đó, hắn bỗng nhiên cảm giác được sống lưng

mình lạnh lên, sau đó lưng đau đớn, một cỗ lực lượng mạnh mẽ đột nhiên

xông vào thân thể của hắn, bộ vị trái tim của hắn khiến khoan tim đau

đến độ Bạch Lợi co quắp lại, cúi đầu, liền nhìn thấy một cái gai xương

màu đỏ như máu xông ra từ l*иg ngực của mình, Bạch Lợi sắc mặt đã thảm

như tờ giấy trắng.

"Đây … Ta.. Không thể nào …"

Mặc dù trong lòng căn bản không thể tin, nhưng mà bộ ngực đau thấu xương kia và gai xương đâm thủng thân thể của hắn, khiến cho Bạch Lợi ý thức

được, hắn sợ rằng đã chết đến nơi rồi, ý thức của hắn đang từ từ tản đi, toàn bộ thế giới liền trở nên càng lúc càng mờ dần.

Trong thoáng chốc, hắn thấy được đám Dương gia lão tổ đang khϊếp sợ nhìn về phía sau hắn, kỳ thật Bạch Lợi cũng rất muốn quay đầu lại nhìn phía

sau một chút, nhưng mà hắn đã không có thời gian rồi, ý thức dần dần mơ

hồ, để cho hắn cảm giác được chính mình đã vô cùng mệt mỏi.

Thế nhưng vừa nghĩ tới người ở phía sau, ánh mắt của hắn đột nhiên liền

trợn tròn lên, hắn chợt nhớ tới, người gϊếŧ chết hắn dĩ nhiên cũng là

người mà lúc trước hắn căn bản không thèm chút để ý nào, Long Thần!

Nhưng mà hết thảy đều muộn rồi, khi hắn rốt cuộc nhớ lại điểm này, thì ý thức của hắn lần nữa gặp xung kích mạnh mẽ, Bạch Lợi tại bên trong vô

tận không cam lòng và vô tận oán hận, rất nhanh liền hoàn toàn chết đi.

Bị Long Thần vung lên, nhất thời một cỗ thi thể văng ra ngoài, ầm ầm đập vào trước mặt đám người Dương gia lão tổ.

Lúc này, mọi người mới rột cuộc phản ứng lại sự thật này, ba người Dương gia lão tổ xem xem một cỗ thi thể mắt không nhắm ở trước mặt ba người,

lại nhìn nhìn Long Thần, nhất thời nuốt xuống một ngụm nước miếng, đã

kích động không nói nên lời.

Mà Long Thần trong nháy mắt gϊếŧ chết Bạch Lợi, Bạch Thắng đầu tiên là

ngây người một lúc, khi thi thể Bạch Lợi ở trước mặt hắn, hắn đầu tiên

là vô cùng tức giận, nhưng nháy mắt sau đó mắt vừa chuyển liền biến

thành vô cùng sợ hãi!

Hắn cuống quít xoay người, đúng lúc này chỉ có Dương Tuyết Tình mới là

cọng cỏ cứu mạng của hắn, nhưng mà tại lúc hắn xoay người, một bàn tay

lạnh như băng đã đặt trên cổ của hắn, một cỗ lực đạo cường đại và hùng

hậu đến nỗi cơ hồ không thua gì chân khí của hắn, để cho Bạch Thắng

biết, chỉ cần hắn hơi có động tác, hắn liền nhất định sẽ chết đi!

Bạch Thắng dần dần bị Long Thần nắm lấy cổ kéo lên khỏi mặt đất, bên

dưới vậy mà là ánh mắt lạnh như băng hiện lên màu đỏ như máu, nghĩ đến

tử trạng Bạch Lợi, Bạch Thắng đã sống nhiều năm như vậy, lúc này rốt

cuộc hoảng sợ, bóng ma tử vong gắt gao bao phủ tại trên đầu của hắn.

Bạch Thắng nhất thời bị dọa sợ cho đến sắc mặt trắng bệch, gấp gáp nói:

"Ngươi tha cho ta đi! Ta đáp ứng mang theo tất cả mọi người Bạch gia ta

rời khỏi Bạch Dương trấn, hơn nữa tất cả tài sản của Bạch gia chúng ta

cũng đều thuộc về các ngươi!"

Long Thần cười lạnh lùng một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Lúc này, Dương gia lão tổ đã đón nhận sự thật là Long Thần đã gϊếŧ chết

Bạch Lợi, bọn họ lập tức xông tới, thấy bộ dáng chật vật của Bạch Thắng, ba người Dương gia tâm tình vô cùng tốt, nhất là Dương gia lão tổ thấy

cả đời của hai huynh đệ này, thế nhưng lại thua trong tay của mình,

trong lòng hắn liền nhấc lên như sóng biển dâng trào, cảm khái hàng vạn

hàng nghìn lần.

"Thần nhi, ngươi biết nên làm như thế nào rồi?"

Khi Bạch Thắng cầu xin tha thứ, Dương gia lão tổ lạnh lùng nhìn hắn, nhàn nhạt nói.

Dương gia lão tổ ý tứ rất rõ ràng, đó chính là Bạch Thắng này tuyệt đối không thể lưu lại ở trên cái thế giới này.

Bạch Thắng nhất thời tức giận nhìn Dương gia lão tổ, nói: "Dương lão đệ, ta và ngươi đã làm huynh đệ cả đời, ngươi lúc này thật không ngờ nhẫn

tâm sao? Nhìn lại trước đây ta trợ giúp ngươi như vậy, ngươi liền tri ân đồ báo, tha cho ta một lần, như thế nào?"

Dương gia lão tổ lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Tại một buổi tối nọ khi mà ngươi đem Mộng Yểm hoa nhét vào trong miệng ta, chúng ta đã không

còn là huynh đệ nữa, Thần nhi, đêm dài lắm mộng, động thủ đi …"

Dương gia lão tổ nói ra ba chữ cuối cùng, Bạch Thắng nhất thời nước mắt

trào ra, cảm giác trên cổ của mình đang thừa nhận lực lượng đã dần dần

gia tăng, cảm giác được trong lòng Long Thần và mọi người Dương gia cũng không có ý tứ tha mạng cho hắn, trong lòng Bạch Thắng đã biết, hắn lần

này coi như triệt để chết đi.

Nghĩ đến mưu kế của mình tốt như vậy, hai lần sát chiêu đều nhắm vào

Dương gia, đến cuối cùng cũng thua ở trong tay Dương gia, cũng thua trên tay Long Thần, nhìn cái vị thiếu niên nhất định sau này thăng cấp rất

nhanh, trong lòng Bạch Thắng liền tràn đầy không cam lòng, hắn hận nhất

chính là, khi Long Thần chưa hoàn toàn trưởng thành, Bạch gia bọn họ

không có bóp chết sạch tên thiên tài này!

"Hùng nhi, nếu như lúc trước ngươi hạ thủ dứt khoát một chút, Bạch gia

chúng ta sẽ không bị ngậm quả đắng này rồi, năm đó Long Thanh Lan vô

cùng thần bí, chúng ta nên sớm nghĩ đến nhi tử của hắn, tại sao có thể

là loại người ăn chơi trác táng được chớ?"

Nghĩ tới đây, Bạch Thắng đã tuyệt vọng.

Nhưng nhìn đến Dương Tuyết Tình, thấy Dương Thanh Huyền và Dương Vân

Thiên nhất thời nở nụ cười cuồng điên, điên cuồng quát: "Các ngươi gϊếŧ

chết ta liền gϊếŧ đi, nhưng mà lam hải thiết tỏa liên quấn trên người

Dương Tuyết Tình, không có chìa khóa, các ngươi lại không có linh kiếm

cao đẳng, căn bản là không thể bổ ra …"

Nói tới đây, Bạch Thắng vốn cho là có thể uy hϊếp được người Dương gia,

dù sao nếu để cho Dương Tuyết Tình đời này vĩnh viễn bị khóa sắt vây

khốn, vậy thì thật sự chính là sống không bằng chết.

Nhưng mà để cho Bạch Thắng vô lực chính là, bọn người Dương gia đều nhìn nhau cười một tiếng, Dương Thanh Huyền thản nhiên nói: "Xem ra Bạch lão cẩu nhà ngươi còn không biết, Linh Vũ gia tộc ban thưởng cho Dương gia

chúng ta, trong đó có một thanh linh kiếm cao đẳng"

Bạch Thắng nhất thời càng thêm tuyệt vọng, hắn lúc này triệt để thất

vọng, đến giờ khắc này, hằn nào còn không biết, mình căn bản không có

đạo lý sống rời khỏi nơi này?

Thế nhưng nhớ tới sự kiện kia, Bạch Thắng trong lòng nhất thời có an ủi

to lớn, sắc mặt hắn điên cuồng nhìn đám người Dương gia, nói: "Các ngươi đã muốn gϊếŧ ta, vậy cũng rất đơn giản, Bạch Thắng ta hiện tại cũng

không muốn sống, nhưng là Dương gia các ngươi, chỉ sợ cũng chỉ còn lại

mấy người này mà thôi, ha ha … Dương Thương Khung, Bạch gia chúng ta còn lưu lại huyết mạch, nhưng mà Dương gia các ngươi sợ rằng cũng đã tuyệt

hậu từ đây rồi, ta lần này cũng còn không bại bởi tay ngươi!"

Những lời này của Bạch Thắng, để cho đám người Long Thần sắc mặt đại

biến, Dương gia lão tổ từ Dương Thanh Huyền biết những người khác trong

gia tộc đã dời đi, nhưng mà nghe trong ý tứ Bạch Thắng, hiển nhiên là

dưới sự quản chế của Bạch gia, nghĩ đến Bạch Triển Long và Bạch Triển

Phong không có ở chỗ này, đám người Long Thần chân mày nhất thời nhíu

lại, Dương Thanh Huyền và Dương Vân Thiên lại càng thêm chấn động, hoảng sợ ngay cả đứng cũng không vững.

Thấy người Dương gia sắc mặt bi thống, Bạch Thắng nhất thời cười lớn

lên, nói: "Lấy tốc độ bọn người Triển Long, đã đi lâu như vậy, nói không chừng tiểu bối và phụ lão cùng trẻ em Dương gia các ngươi lúc này đã

chết hầu như không còn mống nào rồi! Dương gia các ngươi cuối cùng vẫn

là thua a"

Dương Thanh Huyền dùng ánh mắt tức giận nhìn Bạch Thắng, sau đó chuyển

sang Dương gia lão tổ, bi thống nói: "Cha … Vũ nhi bọn họ …"

Long Thần cũng không nghĩ tới cuối cùng lại có chuyện như thế, nhất thời tại trong lòng hắn càng thêm tức giận, thấy tên lão cẩu này trước khi

chết còn muốn lớn lối, Long Thần lập tức tiện tay điên cuồng dùng sức,

vậy mà Bạch Thắng đang còn sống sờ sờ đã bị hắn bóp chết tươi!

Người này trước đây là một trong người mạnh nhất Bạch Dương trấn, hiện

tại lấy phương thức chết như thế, chết ở trong tay một thiếu niên mới

mười sáu tuổi, đây chỉ sợ là chuyện mà không một ai ngờ tới được.

Long Thần cũng không nghĩ tới, mới ngắn nguỉ hơn một tháng thời gian,

hắn đã trở thành người mạnh nhất ở cái Bạch Dương trấn, hết thảy điều đó là bởi vì Long ngọc thần bí, còn có truyền thừa tinh huyết thần bí kia.

"Gia gia, Diễn Thần Quả và mẫu thân ta liền giao cho các ngươi, bọn

người Linh Thanh không nhất định xảy ra chuyện, tốc độ ta nhanh nhất, ta hiện tại chạy đi cứu bọn họ"

Nhìn thiếu niên này, Dương gia lão tổ trịnh trọng gật đầu.

Bọn họ tin tưởng Long Thần so với bất luận kẻ nào đều tin tưởng hơn, bởi vì Long Thần hiện giờ đã thay thế Dương gia lão tổ, trở thành trụ cột

Dương gia.

Nếu như là mấy tháng trước, có người tiên đoán một màn như bây giờ, nhất định tất cả mọi người đều cho rằng hắn là tên điên, nhưng mà bây giờ đã xảy ra xác xác thật thật

*****

Dương Linh Thanh trong ánh mắt tràn đầy nước mắt.

Tất cả Dương gia lão phụ, phụ nữ và trẻ em đều run rẩy co rụm vào nhau,

vào lúc này, người duy nhất còn có chiến lực đánh một trận chỉ còn có ba người Dương Linh Thanh, Dương Linh Nguyệt, Dương Vũ.

Mà đối điện với ba người là đám người Bạch gia, lão đại Bạch Triển Long, lão tứ Bạch Triển Phong, còn có Bạch Thế Kỳ và Bạch Thế Thần đã khỏi

hẳn.

Lúc này, bốn người bọn hắn cười dài nhìn ba người Dương Linh Thanh,

trong đó Bạch Thế Kỷ cười nói: "Như thế nào? Linh Thanh, Linh Nguyệt,

các ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Dương gia các ngươi hiện giờ đã triệt để biến mất, đi theo ta cùng đại ca của ta, các ngươi mới có đường sống!"

Tại bên phía Dương gia, dưới công kích cường đại của bốn đại cường giả, Dương Vũ lúc này đã ngã xuống.

Lúc này hắn nằm tại trong ngực Dương Linh Nguyệt, sắc mặt trắng bệch,

vết máu tràn ra khóe miệng, mặc dù đã lau đi, nhưng mà vẫn còn dính lại, hắn bị thương lần này so với lần trước còn nặng hơn!

Dương Linh Nguyệt khóc đến trắng bệch, nàng tàn bạo nhìn Bạch Thế Kỷ

nói: "Hai huynh đệ các ngươi hợp lại đối phó với một người ca ca ta,

tính là cái bản lĩnh gì chứ, người Bạch gia các người đều là loại người

hạ lưu này cả! Chỉ biết lấy mạnh nhục yếu, khi dễ nữ nhân!"

Bị Dương Linh Nguyệt coi thường, Bạch Thế Kỷ không chút hoang mang cười

nói: "Xem ra bọn ngươi còn không ngu xuẩn bình thường, cái thế giới này

từ trước đến giờ đều coi trọng chỉ có thắng bại, mà không có quá trình.

Bây giờ, gia gia các ngươi, còn có tên súc sinh kia nữa, trăm phần trăm

đã chết ở trong tay gia gia ta và người Xích Huyết thánh giáo, chúng ta

chờ ở nơi này để gϊếŧ chết đám dư nghiệt Dương gia các ngươi, sau đó trở về ăn mừng, nghĩ tới thời gian cũng không sai biệt nhiều lắm, ta cũng

không nói nhảm với các ngươi nữa, đối với hai nữ nhân này, chúng ta trực tiếp cướp đi là được, về phần những người khác, hết thảy đều phải

chết!"

Chuyện Xích Huyết thánh giáo và Dương Tuyết Tình bị ép buộc, Dương Linh

Thanh lúc trước cũng đã nghe được, vừa nghĩ tới bọn họ đã chết đi, nghĩ

đến Dương gia lớn như thế nay đã hoàn toàn bị hủy diệt, lòng của bọn họ

đã hoàn toàn tan nát theo.

Nếu như không phải Dương Thanh Huyền trước khi đi nói qua, bọn họ là đám trẻ con lớn lên tại trong ấm no, cũng không có thể chống chọi được phía sau đó.

Lúc này, Bạch Thế Thần cùng Bạch Thế Kỷ đã đi tới trước người Dương gia, nhất thời lão phụ, phụ nữ và trẻ em Dương gia đều thét lên chói tai,

Dương Linh Thanh nhìn gia tộc ở sau lưng, nàng cắn đôi môi, hướng về

Dương Vũ nói: "Đại ca, đưa Huyễn Ảnh Lưu Ly Kiếm cho ta …"

"Bạch Thế Thần"

Dương Linh Thanh đi vài bước, đứng ở phía trước mọi người, lạnh lùng

nhìn hai tên tiểu bối Bạch gia, sau đó khẽ cắn răng, đè nén nước mắt

chảy xuống, to gan nói: "Ngươi xác định, ngươi muốn ta đi với ngươi

sao?"

Bạch Thế Thần sớm đã ngây ngốc, và cùng Bạch Thế Kỷ liếc mắt nhìn nhau,

sau đó cười nói: "Linh Thanh, rốt cuộc ngươi nghĩ thông suốt rồi sao?

Đây là chuyện tốt, đến lúc đó ngươi cùng Linh Nguyệt sống tại Bạch gia

chúng ta, vậy thì sung sướиɠ để cỡ nào a, ngươi nói đúng không?"

Dương Linh Thanh tựa như không nghe thấy cái ân cần kia mà chỉ đè nén nước mắt nói: "Được thôi, nhưng mà ta có hai điều kiện"

Bạch Thế Thần sớm đã bị lòng hiếu kỳ khơi dậy, nói: "Ngươi có điều kiện gì? Để cho ca ca ta nghe một chút coi?"

Nhìn về thiếu nữ đang đứng ở phía trước kia, mọi người Dương gia đều

khóc, Dương Linh Thanh quả quyết nói: "Điều kiện thứ nhất, thả bọn họ

đi, cường giả Dương gia chúng ta toàn bộ đã chết ở trong tay các ngươi,

hiện tại chỉ còn lão phụ, phụ nữ cùng trẻ em, căn bản không có khả năng

tạo thành uy hϊếp đối với các ngươi, Bạch gia các ngươi nếu đã nhát gan

đến ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng đều sợ hãi sao?"

Bạch Thế Thần sớm đã nhìn mọi người Dương gia đang khóc kia, mặc dù có

lệnh từ gia gia của mình, nhưng mà nghĩ đến có thể làm cho Dương Linh

Thanh cam tâm tình nguyện đi theo mình, hắn định đoạt cái điều kiện kia, trước tiên là đáp ứng cái đã.

"Hiện giờ đáp ứng nàng, đợi đến khi thu nàng vào tay, lại phái người đến gϊếŧ những người này cũng không khác nhau gì nhiều? Dương Linh Thanh

đáng thương, mặc dù tư sắc bất phàm, nhưng mà Bạch Thế Thần ta há lại

đem tâm tư đặt lên trên nữ nhân chứ, đợi lão tử chơi đùa đùa ngươi xong, sẽ đem ngươi bán cho Phỉ Thúy Ngọc lâu, thậm chí là đi Xích Huyết thánh giáo.

Bạch Thế Kỷ và Bạch Thế Thần sớm đã đánh chủ ý như vậy rồi, liền liếc

mắt nhìn nhau, sau đó cười cười đáp ứng cái điều kiện kia của Dương Linh Thanh.

"Mặc dù có nghiêm lệnh của gia gia ta, nhưng mà Linh Thanh này, vì ngươi ta cam nguyện làm trái ý của gia gia ta, tin tưởng phụ thân ta cũng sẽ

hiểu ta!"

Bạch Thế Thần và Bạch Thế Kỷ kỳ thật vô cùng dễ chịu, hiện giờ đoán

chừng Bạch Thắng và Bạch Lợi đã hoàn toàn kết liễu cường giả Dương gia,

bọn họ tới đây có bốn cường giả, hai Long Mạch cảnh bát trọng, hai Long

Mạch cảnh thất trọng, đám lão phụ, phụ nữ và trẻ em của Dương gia thì có thể tùy tùy tiện tiện gϊếŧ chết, bọn họ đang rảnh rỗi hàn huyên, thoải

mái trêu chọc một trận.

Bạch Thế Phong đứng ở phía sau Bạch Thế Kỷ nhíu mày, xoay sang hỏi Bạch

Triển Long ở bên cạnh: "Đại ca, bọn họ cứ tiếp tục trêu đùa như vậy, trì hoãn thời gian, không biết có ảnh hưởng đến kế hoạch của phụ thân hay

không?"