Chương 319: Một Đường Hướng Tây

Long Thần châm chọc khiến cho Tùng Trung Thành quát lên như sấm. Nghĩ đến thành viên Uy tộc lần lượt chết đi trong biển lửa, Tùng Trung Thành quả thực tức giận muốn hộc máu. Nhưng mà hỏa liên vây khốn quá mức kinh khủng, cho dù hắn dốc toàn lực công kích vẫn không suy giảm chút nào.

Biện pháp duy nhất của hắn chính là chờ đợi, chờ đến khi hỏa liên theo biến mất mới giải quyết tiểu tử khốn kiếp này.

"Long Thần, người đừng có vội chết. Chẳng những là người, những người bên cạnh người cũng sẽ bị ta gϊếŧ sạch, ta sẽ phanh thấy các ngươi." Tùng Trung Thành rống lên điên cuồng.

"Vậy sao?" Long Thần cười nhạt, Thanh Long chiến tích trong tay vũ động cực nhanh. Mỗi một lần đều có thể lấy đi một tính mạng, cộng thêm Tiểu Lang khống chế Thần Hóa phân thân không ngừng tàn sát đám người Uy tộc. Trong không gian vang lên tiếng kêu gào thống khổ, đảo Kim Ngư liên tục chấn động ùng ụng, người dân đang núp trong làng tuy tò mò nhưng không dám ra ngoài tìm hiểu. Đến khi bọn họ biết Long Thần đang chém gϊếŧ Uy tộc thì trong lòng mọi người lập tức tràn ngập hưng phấn.

Uy tộc đã làm không biết bao nhiêu chuyện thường thiên hại lý, hiện tại bị Long Thần tàn sát chỉ là trả giá những gì từng làm mà thôi. Bọn họ bị thôn phệ Huyết Giới khống chế không có cách nào chạy trốn, coi như là mấy võ giả Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng cũng vô lực đối kháng.

Tùng Trung Thành điên cuồng công kích bức tường lửa cản trở, Long Thần vẫn tiếp tục thu hoạch tính mạng đám người Uy tộc, số lượng thi thể không ngừng tăng lên. Lúc này Thanh Long chiến kích đã nhuộm đỏ máu tươi.

Hồi lâu sau, cuối cùng nhóm thành viên Uy tộc cũng chết sạch, chỉ còn lại duy nhất Tùng Trung Thành.

Long Thần không nói thêm gì nữa, trực tiếp nhảy vào hồ nước tẩy rửa máu dính trên người. Sau đó hắn nói với Linh Hi và Tiểu Lang:

"Không nên chậm trễ, chúng ta đi thôi!"

Lúc nói lời này, sát khí trên người Long Thần vẫn âm trầm nồng nặc, Linh Hi thấy thế liền nắm cánh tay Long Thần, lo lắng nói:

"Thần ca ca, ngươi không sao chứ?"

Long Thần giật mình, vội vàng khống chế sát khí đến từ thái cổ Huyết Linh Long. Một lát sau, tinh thần hắn từ từ khôi phục như cũ, nhìn thấy ánh mắt Linh Hi bao hàm quan tâm và lo lắng liền nở nụ cười trấn an nàng.

"Lên đường!"

Hắn đặt Linh Hi lên lưng Tiểu Lang, hình thái chiến đấu của Tiểu Lang thân cao mấy thước căn bản không bị Linh Hi ảnh hưởng chút nào. Long Thần quay lại nhìn Tùng Trung Thành một lần nữa rồi cũng nhảy lên ngồi phía sau Linh Hi.

Tiểu Lang gầm nhẹ một tiếng chuẩn bị chạy đi.

Mặc dù Tiểu Lang không thể ngọn lửa Cửu U Ma Tổ trong vòng mười ngày nhưng mà lực lượng thân thể vẫn còn đầy đủ, hoàn toàn có khả năng chở hai người.

Rốt cuộc cũng rời khỏi địa phương quỷ quái Bích Ương hoàng thành, trong lòng ba người vừa kích động vừa hưng phấn.

Hi vọng tương lại phía trước sẽ tốt đẹp hơn.

"Muốn bình yên vô sự rời đi? Các ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi. Long Thần, người xem thường thế lực hoàng tộc đúng không? Cả Thương Ương quốc chính là thiên hạ của hoàng tộc, chỉ cần các ngươi còn ở trong Thương Ương quốc sẽ bị bọn họ giám thị và truy sát. Chỉ bằng vào các ngươi cũng muốn chạy thoát sao? Thời khắc ngươi gϊếŧ chết Cửu hoàng tử cũng đã tự mình kết thúc tính mạng chính mình luôn rồi. Các ngươi đừng hòng bình yên rời khỏi Thương Ương quốc, đó là si tâm vọng tưởng. Coi như là ta cũng không dám nói mình có khả năng này."

Tùng Trung Thành bị vây khốn trong hòa liên gầm lên điên cuồng.

Trên thực tế, Long Thần đã biết chuyện này khó khăn cỡ nào rồi, cơ hội chạy ra khỏi Thương Ương quốc do hoàng tộc khống chế đúng là quá mức nhỏ nhoi. Nhất là hắn còn phải mang theo Linh Hi, thân thể nàng bây giờ chỉ là người phàm vô cùng yếu ớt, mỗi ngày đều cần thời gian ăn uống và nghỉ ngơi. Cứ như vậy, ít nhất hành trình chạy trốn phải chậm đi hai phần ba thời gian.

"Đây là hành trình sinh tử, chỉ cần có thể chạy thoát thì ta sẽ có tương lai sáng chói. Ngoài ra còn có thể sinh hoạt chung một chỗ với Linh Hi. Ta phải cố gắng hơn nữa!"

Nghĩ đến đây, Long Thần ôm chặt Linh Hi, nhẹ nhàng nói với Tiểu Lang: "Đi thôi, dùng tốc độ nhanh nhất!"

Tiểu Lang gầm nhẹ một tiếng, bốn chân dẫm mạnh, thân hình to lớn nhanh chóng biến mất ở

phía chân trời.

Cho đến Tiểu Lang hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa, Trần Phong và Trần Lôi, lúc này mới dùng bao hàm to lớn ánh mắt khϊếp sợ, nhìn đối phương.

"Lôi nhi, ta đoán không sai, Long Thần đã gϊếŧ chết Cửu hoàng tử, sợ rằng chuyện này sẽ gây chấn động Thương Ương quốc. Hơn nữa Uy tộc đã chết nhiều người như vậy, chúng ta sẽ bị bọn họ giận chó đánh mèo khó lòng thoát thân. Hiện tại chúng ta phải mau chóng chuẩn bị hành trang, sau đó lập tức rời khỏi đảo Kim Ngư."

"Nhưng mà phụ thân... đảo Kim Ngư là lãnh thổ tổ tiên chúng ta lưu lại, chẳng lẽ từ bỏ như vậy sao?"

Trên mặt Trần Lôi lộ vẻ lo âu.

"Ngươi có biện pháp gì? Tổ tiên khẳng định hi vọng chúng ta có thể giữ được tính mạng, chứ không phải vì tài sản rồi bị diệt tộc. Ngày hôm nay bỏ chạy là vì tìm một con đường sống, ngày sau mới có cơ hội trở về lấy lại những gì đã mất. Dưới tình huống này, đám người Uy tộc thế nào cũng không tha cho chúng ta. Cho dù bọn họ gϊếŧ được Long Thần cũng sẽ chiếm cứ đảo Kim Ngư. Sự tình cấp bách, chúng ta mau đi thôi!"

Nghe Trần Phong nói thế, Trần Lôi mới hiểu được đạo lý ẩn trong đó. Hắn vội vàng gật đầu đáp ứng, hai người chia ra hành động, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi thông báo thân nhân và bằng hữu của mình.

Bởi vì trước kia bọn họ từng chuẩn bị đối kháng Uy tộc, cho nên người dân đảo Kim Ngư đã thu thập hành lý xong từ sớm rồi, tùy thời đều có thể chạy trốn.

Bên ngoài đảo Kim Ngư, Tùng Trung Thành tức giận gầm thét quanh quẩn bầu trời bao la.

Mặc dù Long Thần đã chạy trốn rất nhanh, thời gian gϊếŧ chết Cửu hoàng tử cũng không lâu. Nhưng thế nào tin tức cũng sẽ truyền tới hoàng tộc, đến lúc đó sẽ là hành trình gian khổ, truy binh đuổi gϊếŧ vô cùng vô tận.

Đối mặt với vô số cường địch và quân đoàn võ giả đông đảo, đừng nói là Long Thần Thiên Hà cảnh đệ tứ trọng. Cho dù thực lực hắn tăng lên vài cấp cũng không làm nên chuyện gì.

"Tiểu Hi, lạnh không?” Trên đường chạy trốn, Long Thần ngồi trước đón lấy gió lạnh ập đến. Còn Linh Hi đang tựa vào ngực hắn, gương mặt nhỏ nhắn đã tím tái vì lạnh.

"Ừ!" Linh Hi khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Long Thần lộ ra cảm xúc thật kỳ lạ.

"Tiểu Lang, có biện pháp nào gia tăng nhiệt độ thân thể của ngươi không?" Long Thần lớn tiếng hỏi.

Quả nhiên đúng như ý hắn, Long Thần vừa mới nói xong thì thân thể Tiểu Lang từ từ ấm lên. Lúc này Linh Hi mới dễ chịu hơn một chút nhưng gió lạnh thấu xương vẫn không ngừng tạt vào, Long Thần đành phải dùng thân thể mình tận lực che chở Linh Hi.

Đã nửa ngày trôi qua, bên phía Hoàng Thành tất nhiên đã phát hiện Cửu hoàng tử bị gϊếŧ. Nói không chừng lúc này bọn họ đã phải cường giả truy sát, thậm chí là không tiếc xuất động quân đoàn. Vì thế Long Thần không dám chậm trễ chút nào, lo lắng thúc giục Tiểu Lang chạy nhanh hơn.

Dĩ nhiên, Tiểu Lang đã tăng tốc độ lên đến mức lớn nhất, chỉ có điều thân thể Linh Hi chịu không nổi di chuyển cường độ cao thế này trong thời gian dài.

"Thần ca ca, chúng ta muốn đi đâu?" Linh Hi nhỏ giọng hỏi.

"Chúng ta không có biện pháp trở về Nguyên Linh thành, Bích Ương hoàng thành là khu vực trung tâm Thương Ương quốc càng thêm nguy hiểm. Hiện tại Tiểu Long đang chạy về phía tây, chúng ta cần phải rời khỏi Thương Ương quốc càng sớm càng tốt." Long Thần vuốt ve tóc nàng, mỉm cười giải thích, chúng ta cần phóng quốc càng thêm Nguyên Linh thành, Bích Ương.

"Tại sao phải đi về phía tây?” Linh Hi cảm thấy khó hiểu, bộ dạng tò mò quả thật là vô cùng khả ái.

Nếu như Linh Hi không xinh đẹp thế này, Long Thần cũng không đến nỗi dẫn theo Tiểu Lang chật vật chạy trốn chân trời góc biển. Cũng may là, Tiểu Lang không để ý chuyện này, dù hắn kẻ thù của hắn vẫn là hoàng tộc, Long Thần gϊếŧ chết Cửu hoàng tử xem như trả thù cho hắn. Bản thân hắn cảm kích còn không hết, nói gì đến trách móc.

"Ở trong Thương Ương quốc chỉ có một thế lực đủ sức đối kháng hoàng tộc, đó là Thiên Ma cung. Tổng bộ Thiên Ma cung tọa lạc ở phía tây Đế Ma sơn, càng tiếp cận Đế Ma sơn thì thế lực hoàng tộc càng yếu đi, chúng ta cũng sẽ được an toàn hơn. Sau đó chúng ta sẽ tiến vào nước láng giêng Tây Hải quốc, đây là đế quốc thù địch của Thương Ương quốc, chỉ cần vào được Tây Hải quốc xem như chúng ta bình yên vô sự." Long Thần từ từ giải thích cho Linh Hi hiểu.

"Chúng ta có thể chạy thoát được không?" Ánh mắt Linh Hi lộ vẻ mê man, nàng quay đầu nhìn về phía Bích Ương hoàng thành xa xăm, ngữ khí tăng thêm vài phân trầm trọng.

Thế sự xưa nay vẫn luôn đầy bất ngờ, Long Thần tới Bích Sơn hoàng thành không tới một tháng, nội tâm mang theo hi vọng thật lớn nhưng bởi vì Linh Hi mới gϊếŧ Cửu hoàng tử, từ đó bước lên hành trình sinh tử. Bất kể sự tình diễn biến thế nào, cuộc đời hắn cũng đã biến chuyển triệt để.

"Dĩ nhiên, đừng có suy nghĩ quá nhiều. Ngươi an tâm nghỉ ngơi đi, những ngày kế tiếp rất mệt nhọc đó. Ta không đành lòng nhìn tiểu Hi nhà ta ngã bệnh, sau đó từ từ xấu đi đâu!"

Long Thần dùng sức nhéo mũi nàng, mỉm cười an ủi.

"Thần ca ca, ngươi hư quá!" Linh Hi hơi xấu hổ cúi đầu xuống. Cho dù Long Thần đã vỗ ngực bảo đảm nhưng nội tâm nàng vẫn tràn đầy lo lắng và mê man.

"Thật xin lỗi, đều là ta làm liên lụy tới người. Nếu như không có ta, ngươi nhất định sẽ được bồi dưỡng rất tốt tại Hoàng Thành, không phải là chạy trốn khắp nơi thế này."

Nghĩ tới đây, trong lòng Linh Hi vô cùng khổ sở.

"Nha đầu ngốc, ngươi nói cái gì đó?" Long Thần có chút không vui, nhẹ nhàng nâng đầu Linh Hi lên, dùng ánh mắt kiên định nhìn vào nàng.

"Tiểu Hi, ngươi nhớ lấy, sau này không được nói như thế nữa. Giữa chúng ta vốn không phân biệt cái gì là liên lụy, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta. Lão tử là nam nhân, mà nam nhân cần phải gánh trách nhiệm, bảo vệ nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa.” Long Thần cười nói.

"Ừ!"

Linh Hi đưa tay vuốt ve khuôn mặt Long Thần, nàng muốn nhớ rõ từng đường nét trên mặt gã thiếu niên này.

"Ta đúng là vô dụng, chỉ toàn làm hư chuyện tốt của người thôi!" Linh Hi cúi đầu ủ rũ.

"Ngươi suy nghĩ nhiều quá, chỉ là mấy chuyện cỏn con làm khó được ta sao? Ha ha ha!" Long Thân nói xong liên cười phá lên.

Mặc dù đang gặp nguy hiểm cực lớn nhưng Long Thần vậy bình tĩnh như thường, thỉnh thoảng còn tìm cách trêu chọc Linh Hi, không khí dần dần hòa hoãn trở lại. Linh Hi cũng an tâm hơn nhiều, nàng giống như là một đóa hoa bách hợp trong lòng Long Thần, tinh khiết và hoàn mỹ không gì so sánh được. Long Thần không đành lòng để cho nữ tử mỹ lệ thương tổn dù chỉ một điểm.

Có thể nàng là hoa kiếp của hắn từ đời trước, vì thế hắn phải thu hộ nàng cả đời này. Nàng là người trọng yếu nhất đối với hắn, là nơi để linh hồn hắn ký thác tìm một góc yên bình. Cho dù hắn mất mạng cũng không cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới nàng.

Cửu hoàng tử chỉ là một hòn đá giữa đường mà thôi, Long Thần không hề hối hận vì những chuyện mình đã làm.

Chẳng qua là Linh Hi làm trì hoãn không ít thời gian, tâm tình Long Thần càng lúc càng trầm trọng, hắn vẫn luôn giấu giếm không cho Linh Hi phát giác ra mà thôi.

Hoàng tộc là thế lực mạnh nhất Thương Ương quốc, Long Thần gϊếŧ chết Cửu hoàng tử sẽ phải đối kháng lực lượng toàn quốc. Ở trong quốc gia này nơi nào cũng có thuộc hạ của hoàng tộc, cường giả như mây, binh lính vô số. Ngay cả bản thân hắn cũng không tin chắc có thể bình an chạy thoát.

Nếu như thế lực hoàng tộc đuổi kịp, vậy thì ba người bọn họ phải làm thế nào?

Hơn nữa, rất nhiều yêu thú có tốc độ vượt qua Tiểu Lang. Ngay lúc này sợ rằng bọn họ đã truyền ra tin tức truy nã Long Thần tới khắp các thành trì lân cận. Tất cả phương hướng tựa như bẫy rập vô hình chờ đợi Long Thần tự chui đầu vào lưới.

Chính vì thế, dọc đường đi Long Thần không dám ghé vào thành nghỉ ngơi, chỉ cần hành tung của hắn bị phát hiện sẽ lập tức gặp phải nguy hiểm tính mạng ngay. Hắn bảo Tiểu Lang đặc biệt lựa chọn con đường vắng vẻ, tận lực xâm nhập rừng rậm và những địa phương hoang vắng không có người ở. Nhiều lần đi nhầm phương hướng làm trì hoãn không ít thời gian.

Rất nhiều chuyện không có đơn giản như Long Thần tưởng tượng, vì dụ như Linh Hi là người phàm không chịu nổi di chuyển cường độ cao, thậm chí nàng cần phải ăn uống, nghỉ ngơi, gió lớn cũng có thể làm nàng ngã bệnh... Những vấn đề này giống như từng mũi kim sắc nhọn đâm vào tim Long Thần.

Thời gian ba ngày ba đêm trôi qua, vì chiếu cố Linh Hi nên tốc độ bọn họ giảm dần. Tình huống bọn họ theo đó càng thêm nguy hiểm, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị truy binh đuổi kịp.

Mặc dù đã được chiếu cố tốt nhưng tình huống thân thể Linh Hi đã bắt đầu xấu đi. Mấy ngày qua, sắc mặt nàng tái nhợt, sức khỏe từ từ suy yếu, tiếng nói càng lúc càng nhỏ. Long Thần cảm giác được trong lòng vô cùng gấp gáp nhưng hắn phải làm gì đây?

Đây là nơi hoang dã, ngay cả lương khô cũng tìm không được, hắn chỉ có thể cho Linh Hi ăn thịt nướng. Ba ngày qua, Linh Hi đã liên tục nôn ói vì tiêu hóa không nổi, vẻ mặt nàng càng thêm xanh xao, nội tâm Long Thần đau như đao cắt. Hắn rất muốn dừng lại tìm chỗ nghỉ ngơi, giúp Linh Hi điều dưỡng thân thể. Chỉ có điều lúc này không thể nào trì hoãn được nữa, một khi bọn họ bị phát hiện nhất định là thập tử nhất sinh.

"Thần ca ca, không sao đâu. Ta vẫn chịu được, đi thôi!" Linh Hi cầm lấy cánh tay hắn, mỉm cười vô lực.

Long Thần do dự một chút, cuối cùng vẫn lựa chọn lên đường. Tiểu Lang lại tăng tốc chạy đi, hiện tại đang là đêm tối, trên trời xuất hiện bầu trời sao lấp ánh cực kỳ mỹ lệ.

Một đầu Phệ Nhật yêu lãng phóng chạy dưới ánh sao, xuyên qua rừng núi nhanh như gió cuốn.

"A!" Linh Hi giật mình tỉnh lại, sắc mặt trắng bệch tựa hồ mới gặp ác mộng. Đến khi thấy Long

Thần vẫn ở bên cạnh mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi lạnh.

"Chuyện gì?" Thấy bộ dáng Linh Hi thê thảm thế này, nội tâm Long Thần khó chịu vô cùng. Hắn chỉnh lại tự thế cho nàng nằm yên ổn trên ngực mình.

"Thần ca ca, ta nằm mơ thấy người chết." Sau khi Linh Hi nói xong liền cúi đầu khóc nức nở.

"Ta sợ người chết thì ta không còn chỗ nương tựa Khắp nơi toàn là người xấu, ta không biết làm gì nữa. Ta không muốn người chết, ô ô ô!"

Linh Hi lại khóc vang lên.

"Tiểu Hi." Long Thần ôm chặt nàng, ánh mắt hắn cũng dần ướŧ áŧ.