Chương 15: Cầu hôn

[Đại Hoa: cuối cùng là ta đang viết dạng tiểu công gì đây a???]

Cong người quỳ mọp trên nhuyễn tháp, miệng bị bàn tay lớn che kín đến sắp không thở được, đỏ mặt tía tai. Mặc dù thân thể đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn phải đón nhận xâm phạm hung tàn không ngừng từ phía sau. Nhiễm Ngọc Nùng khẽ run rẩy, đầu óc hắn càng lúc càng lẫn lộn mơ hồ, chỉ còn những tiếng vù vù vẫn không ngừng quanh quẩn bên tai. Trong lúc mơ màng hắn cảm thấy bản thân tựa như sắp vỡ tan thành từng mảnh, e rằng khi những đợt sóng tình tiếp theo ập đến thì hắn đã bị đánh nát. Từ eo trở xuống đã tê dại không còn cảm giác, nhưng mị huyệt phía sau lại càng lúc càng mẫn cảm, đến mức có thể cảm thụ tỉ mỉ rõ ràng từng thay đổi của đao thịt đang ở trong cơ thể hắn, nó đã cắm sâu đến mức nào? Nó đang tấn công chỗ nào? Nó hiện tại đã to lớn bao nhiêu? Cơ thể bị lấp đầy chặt khít, đến mức không thể chứa thêm được bất kì một thứ gì nữa. Đầu óc cũng bị lấp đầy, giờ phút này trong thế giới của hắn chỉ còn lại duy nhất người nam nhân đang hung hăng tàn phá cơ thể hắn.

Bỗng nhiên, một chân bị nhấc lên, miệng vẫn bị bịt kín, cơ thể bị xoay ngược lại chuyển thành tư thế đối mặt với nam nhân kia. Kéo theo cả đao thịt vẫn đang chôn sâu trong cơ thể hắn -ngay giữa lối vào mẫn cảm xoay tròn một vòng. Một hồi khuấy động ngắn ngủi đó khiến hắn không thể kiềm chế được chỉ muốn thét lên thật lớn, nhưng tiếc thay miệng đã bị che kín. Sau đó khối cơ thể cường tráng kia liền đè lên người hắn, Triệu Dự cười xấu xa, nói: "Không nhìn thấy mặt ngươi, thì ta luôn cảm thấy không thỏa mãn." Nói xong, y lại điên cuồng cắm rút một lần nữa. Nhiễm Ngọc Nùng đã bị y dạy dỗ đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, hoàn toàn không còn biết thẹn là gì nữa. Lúc này, cực độ lo lắng đã kí©h thí©ɧ ham muốn được giao hợp trong cơ thể Nhiễm Ngọc Nùng . Không muốn nghĩ nhiều nữa, cơ thể chỉ biết thuận theo bản năng phóng đãng mà áp sát Triệu Dự, hai chân thon dài tự động quấn lấy vai y, đôi mắt ngập nước lộ ra thần thái si mê. Không lên tiếng chỉ mấp máy môi ra hiệu cho y: ta muốn!

Người thương đang ở trước mặt bày ra dáng vẻ phóng túng dâʍ đãиɠ như vậy, Triệu Dự sao có thể nhịn được chứ? Ngay lập tức đao thịt càng thêm điên cuồng mãnh liệt cắm rút vào mị huyệt giữa hai cánh mông, y chỉ hận không thể đâm chọc khiến lối vào mê người ấy bị phá hỏng. Sự thong thả mà y dự định lúc đầu đã bị thay thế bằng sự hung bạo kích động. Y điên cuồng cắm vào rút ra, nhưng vẫn cảm thấy dù thế nào cũng không đủ thỏa mãn, cuối cùng khi nhìn thấy hai núʍ ѵú nhẹ nhàng đong đưa run rẩy trước mặt, mắt liền tối lại, nhanh chóng lao đến cắn lấy liếʍ mυ"ŧ. Cùng lúc đó, bàn tay liền thấy đau đớn, thì ra Nhiễm Ngọc Nùng bị kí©h thí©ɧ đến mức không chịu nổi đã cắn tay của y.

Giữa lúc cả hai đang phóng đãng dây dưa, cơ thể Nhiễm Ngọc Nùng đột nhiên run rẩy. Toàn thân hắn run lên cầm cập, mị huyệt kia cũng vì thế đột ngột co rút thắt chặt. Đao thịt của Triệu Dự vốn đã điên cuồng chinh chiến ở bên trong phân nửa canh giờ, tựa như sắp đến mức phát nổ, sao có thể chịu đựng được co bóp như vậy. Tức thì một dòng tinh thủy nóng rực liền tuôn ra, lấp đầy mị huyệt. Thân thể Nhiễm Ngọc Nùng bị kí©h thí©ɧ cũng nhanh chóng xuất tinh, thấm ướt xiêm y của Triệu Dự. Sau khi phóng thích du͙© vọиɠ, Triệu Dự nhất thời mệt mỏi, nằm im bất động.

Không bao lâu sau, khí lực đã hồi phục, Triệu Dự lập tức cử động cơ thể, miễn cưỡng đem đao thịt rút ra khỏi cái động nhỏ quyến rũ chết người kia. Không ngờ rằng nơi "tiêu hồn thực cốt ấy" cư nhiên lại lại tỏ vẻ luyến tiếc không muốn rời xa đao thịt, sít sao bao bọc quấn chặt nó. Khiến Triệu Dự lại mất thêm chút khí lực, đợi đến khi rút ra thì vang lên "ba" một tiếng, âm thanh tuy nhỏ nhưng không gian trong này lại chật chội nên nghe thấy rất rõ. Triệu Dự nâng tay quan sát vết cắn của Nhiễm Ngọc Nùng trên bàn tay mình, rồi nhìn Nhiễm Ngọc Nùng vẫn đang mệt nhọc không chút sức lực, cười xấu xa, nói: "Bảo bối dùng sức cắn cũng không nhẹ chút nào nha." Nhiễm Ngọc Nùng trải qua hoan ái, liên tục xuất tinh. Đã sớm mệt mỏi rã rời, nào có khí lực để đáp lời y, thậm chí đến cả sức lực để khép hai chân lại cũng không có. Vô tình, Triệu Dự nhìn xuống mị huyệt vẫn chưa kịp khép kín kia, liền thấy một dòng tinh thủy đậm đặc dinh dính chậm rãi từ nơi đó rỉ ra, chảy dọc theo bắp đùi, sau đó nhỏ xuống giường, Triệu Dự chợt thấy trong lòng có một loại sảng khoái cùng thỏa mãn không nói thành lời.

Nhiễm Ngọc Nùng đã gần như bị ép cạn hết sức lực, chỉ biết ngơ ngác nhìn y. Còn về phần Triệu Dự, sau khi giải tỏa được du͙© vọиɠ cầm thú, cuối cùng y cũng có thể tiếp tục mang bộ mặt tao nhã, tươi cười giúp Nhiễm Ngọc Nùng rửa sạch phần hạ thể. Tiếp theo, y lấy một chiếc khăn mỏng từ trong rương, quấn chặt thân thể rải đầy dấu hôn của Nhiễm Ngọc Nùng, rồi nhẹ nhàng ôm hắn vào lòng. Nhiễm Ngọc Nùng dựa vào ngực y, im lặng nhu thuận, tựa như một tiểu hài tử ngoan ngoãn. Triệu Dự tràn đầy thương yêu khẽ hôn lên má hắn, nhưng bàn tay lại không chút khách khí mà lẻn xuống dưới chăn, xấu xa da^ʍ tà nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể hắn.

Nhiễm Ngọc Nùng lại ngơ ngác nhìn y, Triệu Dự liền dịu dàng cười nói: "Bảo bối ngoan, đường đi còn rất dài, ngươi cứ dựa vào ta hảo hảo nghỉ ngơi. Ta sẽ tự tay chăm sóc cho ngươi." Nhiễm Ngọc Nùng nghe xong liền ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Triệu Dự thấy hắn đã nhắm hai mắt lại thì khẽ cười, lặng lẽ đem hai chân ở dưới chăn của hắn tách ra để hắn ngồi khóa trên người mình. Sau đó đỡ lấy mông hắn, đem mị huyệt đặt thẳng với đao thịt đã trướng lớn của mình, rồi từ từ chậm rãi nhấn xuống. Mị huyệt vừa mới trải qua cuộc xâm lược tiến công mạnh mẽ, lúc này mềm mại hệt như cánh hoa xuân, dễ dàng nuốt lấy đao thịt. Nhiễm Ngọc Nùng cũng cảm nhận được, viền mi khẽ run run, Triệu Dự vội dịu dàng nói với hắn: "Ngoan, đừng động, chỉ cần ngủ thật ngon là được rồi." Nhiễm Ngọc Nùng lại nghe lời ngủ say, Triệu Dự tựa như mãnh thú đã thỏa mãn, một tay đỡ để hắn dựa vào lòng mình ngủ yên giấc, một tay lật xem một quyển sách, thỉnh thoảng lại đặt sách xuống rồi vươn tay trêu đùa hai vυ" hắn một phen. Đôi lúc xe ngựa khẽ xóc nảy, khiến đao thịt ở trong thân thể bảo bối cũng khẽ rung động. Bảo bối khẽ hừ một tiếng, y lại vội vàng vỗ vỗ vai hắn, dỗ hắn tiếp tục ngủ. Nghe âm thanh mã xa "Lộc cộc" nhịp nhàng, Triệu Dự cảm thấy thực vô cùng mãn nguyện.

Khi dừng ở một tửu lâu để nghỉ ngơi lúc giữa trưa, người hầu bên ngoài liền đến mời hai người bọn họ xuống xe. Triệu Dự nhìn bảo bối trong lòng vẫn hồn nhiên an tĩnh say ngủ, lưu luyến không muốn rút đao thịt đang chôn sâu trong nơi mềm mại chặt khít ấm áp mê người kia ra, lại càng không nỡ đánh thức Nhiễm Ngọc Nùng. Nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn khẽ lay người hắn, thấy Nhiễm Ngọc Nùng mơ mơ hồ hồ mở mắt thì cười nói: "Bảo bối, ngủ ngon không?" Nhiễm Ngọc Nùng chớp chớp đôi mắt vẫn chưa tỉnh ngủ, mơ màng hỏi: "Có chuyện gì vậy?" Triệu Dự cười nói: "Đã giữa trưa rồi, chúng ta cũng nên xuống xe đi lại một chút rồi ăn vài thứ chứ." Nhiễm Ngọc Nùng "A" một tiếng, cơ thể vừa khẽ chuyển động liền nhận ra đao thịt xấu xa của Triệu Dự vẫn còn cắm sâu trong chỗ đó của mình. Lập tức hồi tưởng lại hành động của hai người trên xe ngựa sáng nay, tức thì vừa thẹn vừa giận. Bất mãn xoay eo một cái, nói: "Mau lấy ra." Vẻ mặt cùng thái độ tựa như tiểu tức phụ đang làm nũng phu quân của mình.

Triệu Dự nhìn hắn tự nhiên bày ra vẻ yêu kiều xinh đẹp như vậy, tim thoáng rung động, chỉ hận không thể làm thêm một hồi. Cuối cùng khi đã có thể kiềm chế được mới từ từ đặt Nhiễm Ngọc Nùng xuống nhuyễn tháp, nhưng sau đó lại cố ý rút thật chậm đao thịt đã có chút mềm kia ra khỏi mị huyệt. Hành động mang lại kɧoáı ©ảʍ nhẹ nhàng khiến Nhiễm Ngọc Nùng nhịn không được mà khẽ hừ một tiếng. Triệu Dự không khỏi thấy vui sướиɠ, biết bảo bối đã nếm quen vị ngọt của cái gọi là nam nam hoan ái, trong lòng chợt cảm thấy vừa ý. Không ngờ vừa đem đao thịt rút ra được một lúc, Triệu Dự đã rơi vào sợ hãi. Vừa thấy trên mặt đao thịt có dính một chút máu, lại thấy máu đang chầm chậm chảy ra từ mị huyệt kia, Triệu dự lại càng thêm hoảng sợ. Tưởng do mình sáng nay quá nôn nóng, ra tay không biết nặng nhẹ, làm bên trong của hắn bị thương, vội hỏi Nhiễm Ngọc Nùng: "Bảo bối, chỗ này của ngươi có đau không?" Nói xong liền dùng một ngón tay cẩn thận đâm đâm vào cửa mị huyệt.

Nhiễm Ngọc Nùng vốn đã vừa thẹn vừa giận, bị hắn đâm chọc như thế cuối cùng nhịn không được mà nổi giận: "Khốn nạn, ngươi còn dám động vào!" Vừa nói xong lại nhìn thấy trên đao thịt thô to của Triệu Dự có dính máu thì cũng sợ hãi, không nói lên lời. Triệu Dự nôn nóng, hỏi dồn: "Có cảm giác không? Rốt cuộc là đau ở đâu chứ?" Nhiễm Ngọc Nùng cũng luống cuống, cố gắng tập trung ngẫm nghĩ, cẩn thận kiểm nghiệm một phen, cuối cùng có chút kỳ quái nói: "Quái, tại sao bụng của ta lại có cảm giác âm ỉ đau? Cũng không phải bị thương bên trong mà." Câu nói này đã nhắc nhở Triệu Dự, hắn nhớ những lời Quế thái y nói lúc trước, tức thì trong lòng không yên. Vội vội vàng vàng đem quần áo bị ném lung tung đầy trên sàn mặc vào cho Nhiễm Ngọc Nùng, rồi lại đắp chăn cho hắn. Sau đó cũng không để ý đến chính mình toàn thân lộn xộn, chỉ chỉnh sửa qua loa một chút đã vội vã ra ngoài sai người gọi Quế thái y tới.

Lát sau, Quế thái y hấp tấp bước vào xe ngựa, dù sao cũng là kẻ có kinh nghiệm già đời, lão đối với không khí nồng vị da^ʍ mỹ trong xe tựa như không có cảm giác, thậm chí đối với từng đám từng đám dấu vết tìиɧ ɖu͙© rõ ràng trên người Triệu Dự cũng coi như không thấy, chỉ chuyên tâm bắt mạch cho Nhiễm Ngọc Nùng. Sau khi nhắm mắt suy nghĩ một lúc, cuối cùng lão thở dài mở mắt buông cổ tay Nhiễm Ngọc Nùng ra, Triệu Dự vốn trong lòng đã nóng như lửa đốt, hiện giờ thấy lão như vậy thì lo lắng không yên. Vội hỏi: "Thế nào, rốt cuộc là bị sao vậy?" Quế thái y dùng ánh mắt có chút trách cứ nhìn y, cuối cùng cũng nói ra những lời xuất phát từ lương tâm thầy thuốc: "Vương gia ngài cùng Vương phi đang tuổi thanh xuân, sau này còn nhiều thời gian để làm phu thê chi lễ, hà tất phải làm trong lúc thai kỳ Vương phi bất ổn, thai khí bất định chứ?"

Những lời này, chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Nhiễm Ngọc Nùng đang ở trong chăn cũng phải mở to hai mắt kinh ngạc nói: "Cái gì?" Triệu Dự nhất thời lo lắng xen lẫn áy náy, vội hỏi: "Hiện giờ ra sao rồi?" Quế thái y thở dài nói:"Vương phi mới mang thai nửa tháng, vừa rồi mới cùng ngài hành phòng, khiến tinh nguyên hao tổn, gân cốt bị chấn động, thai khí bị thương. Cũng may không quá nghiêm trọng, ty chức kê một đơn thuốc giúp người an thai, sau đó chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi điều dưỡng vài ngày, thì sẽ không có gì phải lo ngại nữa." Triệu Dự chột dạ, liên tục gật đầu cũng không quản lão vừa rồi có hành động vô lễ, gấp gáp giục lão đi kê đơn bốc thuốc. Quế thái y lui xuống, Triệu Dự quay đầu lại liền thấy Nhiễm Ngọc Nùng đang trừng mắt nhìn mình, thoáng sững người một lát rồi mới có phản ứng, Vội vội vàng vàng đến ngồi bên cạnh hắn, ôn nhu hỏi: "Có khá hơn chút nào không?" Nhiễm Ngọc Nùng cất giọng đầy run rẩy hỏi:"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Ngươi mau nói cho ta biết, nếu không ta nhất định không để yên cho ngươi."

Mỗi câu mỗi chữ này đều vô cùng quả quyết. Đã tới nước này Triệu Dự hiểu việc đã lộ tám chín phần, trong lòng biết sẽ không thể lừa dối cũng như không thể tiếp tục che dấu khiến Nhiễm Ngọc Nùng trở thành một người mẹ chẳng biết gì. Nghĩ ngợi một chút, cuối cùng đành phải nói thật: "Ngươi có nhớ ngày hôm qua Quế thái y cùng vài tên đại phu dân gian đến chẩn bệnh nôn mửa của ngươi không? Bọn họ nói, đó là do ngươi mới mang thai, nói cách khác, Ngọc Nhi ngươi đang mang trong mình một sinh mệnh nhỏ."

Nghe những lời này, đầu Nhiễm Ngọc Nùng tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Hắn há hốc miệng, mất cả buổi mới lắp bắp nói được: "Không... Không có khả năng. Ta là nam nhân, cái này nhất định là sai rồi, ta sao có thể mang thai chứ, ta là nam mà!" Vừa nói liên hồi, vừa đưa tay quơ loạn trong không trung. Triệu Dự vội giữ lấy hắn, sau một hồi suy nghĩ, mới nói: "Ban đầu ta cũng bán tín bán nghi, nhưng mà tất cả đại phu đều nói như vậy, huống chi hôm nay Quế thái y còn nói... Còn nói, bởi vì việc sáng nay mà ngươi bị động thai khí. Điều này khiến ta không thể không tin." Nhiễm Ngọc Nùng vẫn luống cuống lắc đầu, đáp: "Không thể, không thể, ta là nam mà." Hiển nhiên là nghe không được những gì Triệu Dự vừa nói rồi.

Triệu Dự nóng nảy, lớn tiếng nói: "Ngọc Nhi" Âm thanh lớn khiến Nhiễm Ngọc Nùng trấn tĩnh, sợ hãi nhìn y. Triệu Dự có chút mềm lòng, cúi cúi người xuống, nhìn sâu vào mắt Nhiễm Ngọc Nùng, trịnh trọng nhưng đầy thâm tình nói:"Nghe ta nói, lúc này, chỉ có hai khả năng: thứ nhất, chính là bọn họ đều đã bắt mạch sai, ngươi hoàn toàn không hề mang thai. Thứ hai, chính là ngươi thực sự có thiên phú dị bẩm, có thư hùng* kết hợp trong một thể, mười tháng mang thai qua nhanh thôi, đến khi khai hoa nở nhụy, sẽ sinh hạ hài tử của chúng ta. Nếu là trường hợp thứ nhất, thì sẽ làm theo kế hoạch ban đầu, ta nguyện vì ngươi cả đời không lấy vợ. Nếu là trường hợp thứ hai, Ngọc Nhi, ngươi có bằng lòng gả cho ta, làm thê tử của ta hay không? Để chúng ta danh chính ngôn thuận ở bên nhau trước mặt tất cả mọi người, để Triệu Dự ta dùng cả đời chăm sóc ngươi?"

thư= giống cái, hùng = giống đực; thân thể lưỡng tính có cái của nam nên có và cái của nữ nên có =]]

Triệu Dự tha thiết và chăm chú nhìn Nhiễm Ngọc Nùng, toàn thân Nhiễm Ngọc Nùng bị thân thể của y bao bọc, dù thế nào cũng không thoát ra được. Cuối cùng đành ấp úng nói: "Ngươi nói muốn lấy ta? Này... Cái này... Cái này quá đột ngột, ta vốn là một nam hài, vậy mà bây giờ ngươi nói ta là song tính nhân, còn... Còn hoài thai hài tử của ngươi" nói đến đây, mắt hắn đã đỏ rực cả lên rồi: "Tuy trong thâm tâm ta thực sự cảm thấy là ngươi khác với những người khác, nhưng muốn ta giả làm nữ nhân gả cho ngươi, ở bên ngươi cả đời... Điều này, điều này quá đột ngột, ngươi để ta ngẫm lại, suy nghĩ thật kỹ." Nói xong, Nhiễm Ngọc Nùng liền xoay đầu, úp mặt vào gối im lặng không nói tiếng nào. Triệu Dự nhìn dáng vẻ lúc này của hắn, biết không nên nôn nóng, liền thở dài nói: "Được rồi, ngươi cứ suy nghĩ thật kỹ." dừng một chút, lại nói tiếp: "Nhưng mà, mặc kệ câu trả lời của ngươi là gì, có chuyện này ngươi nhất định phải nhớ kỹ: Triệu Dự ta muốn đem toàn bộ trái tim mình giao cho ngươi! Nguyện cả đời yêu ngươi, thương ngươi, bảo vệ ngươi không để ngươi chịu bất cứ một thương tổn nào. Những điều này sẽ không vì việc người có đáp ứng hay không lời cầu hôn của ta mà thay đổi. Ngươi nhất định phải nhớ kỹ!" Thân ảnh trên giường khẽ run run, nhưng vẫn không đáp lại. Triệu Dự nhìn một hồi, cuối cùng thở dài quay người muốn rời đi. Đột nhiên từ phía sau truyền đến một âm thanh nhỏ bé: Ừm, đã biết!

Cả ngày hai người đều không nhắc đến chuyện này nữa, đến tối, đoàn người ngủ lại tại một dịch trạm. Triệu Dự vẫn theo thói quen cũ giúp Nhiễm Ngọc Nùng lau người, thay áo, dìu hắn lên giường, sau đó cũng đến nằm bên cạnh hắn. Trong trướng nhất thời một mảnh tĩnh lặng, một lúc sau, Nhiễm Ngọc Nùng mới khẽ hỏi: "Nếu như ta đồng ý thì phải chăng sau này ở trước mắt mọi người, cũng phải mặc trang phục nữ tử như bây giờ?" Triệu Dự cảm thấy tim mình như có ai bóp chặt, do dự một hồi, cuối cùng vẫn phải trả lời: "Đúng vậy!" Nhiễm Ngọc Nùng hít mạnh một hơi, rồi lại tiếp tục im lặng. Triệu Dự lại vội nói: "Nhưng ta có thể quang minh chính đại nâng niu che chở cho ngươi. Mọi người cũng sẽ không vì thấy ta quá sủng ái yêu thương ngươi mà chỉ trích ngươi. Còn hài tử của chúng ta, bé sẽ là thế tử Tấn vương danh chính ngôn thuận. Ngươi có biết, khi biết ngươi mang thai, ta đã cảm tạ trời cao nhiều đến thế nào, chỉ bởi ngươi có thể hoài thai hài tử, một hài tử mang huyết mạch của cả ta và ngươi. Nó có nghĩa là huyết mạch của ta và ngươi đã hòa làm một, Ngọc Nhi, xin ngươi, hãy hạ sinh đứa bé này! Cho dù... dù sau này, ngươi tìm được ý trung nhân, thì ta cũng sẽ để ngươi rời đi, lúc đó, bé sẽ là bảo vật quý giá nhất ngươi để lại cho ta, giúp ta xoa dịu những đau đớn trong tim, trở thành niềm an ủi cho quãng đời còn lại của ta. Đời này Triệu Dự ta sẽ chưa từng cầu xin ai điều gì, nhưng giờ phút này, ta cầu xin ngươi." Nói xong, y nhanh chóng rời khỏi chăn, quỳ gối xuống cạnh Nhiễm Ngọc Nùng, rồi hướng về phía hắn mà dập đầu xuống.

Nhiễm Ngọc Nùng luống cuống, vội vàng chặn y lại nói: "Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi là Vương gia, sao lại có thể tùy tiện quỳ gối dập đầu trước người khác như vậy? Mau dừng lại đi." Triệu Dự thuận thế ôm lấy hắn, cất giọng đầy buồn bã nói: "Ở trước mặt ngươi, ta mãi mãi không phải là Vương gia gì hết, chỉ là một nam tử vô dụng mong chờ ngươi rủ chút lòng thương mà thôi. Ngọc Nhi, rộng lòng từ bi a, xin ngươi!" Ánh mắt của y ưu thương như vậy, ngữ khí của y đau buồn như vậy, Nhiễm Ngọc Nùng sao có thể thẳng thừng cự tuyệt. Hắn rúc vào ngực Triệu Dự, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Triệu Dự ôm chặt lấy hắn, trầm trầm nói lời: "Đa tạ".

Sáng sớm hôm sau, tinh thần Triệu Dự vô cùng sảng khoái, y thay áo đội mũ giúp Nhiễm Ngọc Nùng rồi dìu hắn lên xe. Tiếp đến, không chút chậm trễ vội vã xoay người đi tìm Quế thái y. Kéo lão đến một chỗ khuất rồi thấp giọng hỏi: "Có phải trong thời gian Vương phi mang thai, bổn vương không thể cùng với hắn sinh hoạt vợ chồng?" Quế thái y sững người một lúc mới nói: "Cũng không phải là như vậy, chỉ là hiện nay thai khí của Vương phi chưa ổn, cho nên chỉ có thể làm vừa phải. Không thể làm mạnh, không thể quá kích động, còn phải chú ý không thểxoay eo mạnh, tóm lại không thể làm quá thô bạo kịch liệt, hơn nữa số lần cũng không thể nhiều." Triệu Dự gật gật đầu, cảm thấy đầy thỏa mãn mà bước lên xe ngựa, Quế thái y nhìn theo bóng lưng cao lớn của y, thở dài lắc đầu rời đi.

——————