Chương 2: Trò chơi thật đặc biệt
Mồ hôi nhễ nhại, thể xác và tinh thần cũng thư giãn rất nhiều, nhìn đồng hồ, đã 6 giờ chiều. Tối mai là thời điểm trò chơi chính thức mở ra, xem ra đêm nay có thể thả lỏng một chút.
Mấy tháng công tác đã kết thúc, cũng nên phát tiết một chút. Thay đổi 1 thân quần áo, thuận tay lấy chìa khóa xe đi ra ngoài, địa điểm chính là GayBar, nơi ta thường đi — quán bar Vũ Hóa.
Vừa vào cổng quán bar, ta tránh những ánh mắt thăm dò, trực tiếp hướng đến quầy bar.
Quán bar này so với những quán bar ồn áo đáng ghét vẫn tương đối thích hợp với ta, ban nhạc trên sân khấu đang biểu diễn, Blue người lĩnh xướng chính là diễn viên chính của quán, từ lần đầu tiên tới nơi này ta đã nhận thức hắn, khoảng 4 năm, nói dài cũng không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn.
“I’m wiser now, I’m not the foolish girl you used to know, So long ago, I’m stronger now…”
Giọng ca du dương tràn ngập quán bar, thanh âm trầm thấp mà có chút khàn khàn làm cho người nghe cảm nhận được một loại ưu thương, tất cả mọi người trong quán bar lúc này đều say sưa mơ màng trong tiếng ca.
Ta ngồi ở quầy bar, không tập trung nhìn ca sĩ trên sân khấu, chỉ là uống ly rượu trong tay, Martell tinh khiết, hương thơm tỏa ra 4 phía.
“Hi Carl, sao hôm nay có thời gian đến Vũ Hóa?” mới vừa xướng xong 1 ca khúc, Blue đến ngồi vào bên cạnh ta, mở miệng trêu chọc 1 câu, “ngươi đây là người bận rộn, thật đúng là thần long kiến thủ bất kiễn vĩ a! Thế nào, ngày hôm nay lại tới săn sao?”
Ta nhìn cũng không nhìn hắn,. đánh lại 1 quyền lên ngực Blue, nhìn hắn giả bộ đau đớn ôm ngực, cười nói: “Ngươi, tiểu tử này, cái miệng thật là không có nhổ ra được cái răng nào a!”
Có lẽ trong mắt một ít khách nhân lần đầu tiên đến đây, ta với Blue giống một như một đôi tình nhân, thế nhưng, bọn họ sai rồi, chúng ta nhận thức đối phương chỉ bởi vì bên kia là bạn bè “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”
“Ai! Nhìn vị bên kia xem? có đủ tiêu chuẩn hay không? Blue lưu lại cho ta một ánh mắt, tiến đến bên tai ta nhỏ giọng hỏi.
Theo tầm nhìn của hắn,thấy tại trong góc phòng có một người lẳng lặng ngồi, người nọ cúi đầu chuyên chú nhìn chén rượu trong tay, không rõ tướng mạo của hắn, chỉ cảm thấy xung quanh hắn một loại khí tức vương giả.
Dường như không khí quán bar không chút nào ảnh hưởng đến hắn, cũng không biết hắn rốt cuộc là tới tìm ‘bạn’ hay là làm pho tượng. Bất quá… chính là hợp khẩu vị với ta.
“Lúc nào Vũ Hóa thì xuất hiện 1 cực phẩm như vậy?” Xoay người hỏi Blue.
Khi ta xoay người, trong chớp mắt dường như thấy người kia ngẩng đầu lên hướng chúng ta nhìn thoáng qua, ta nghiêng thân thể cùng Blue nói chuyện, khóe mắt chú ý người trong góc, phát hiện nam nhân kia tựa hồ đứng dậy hướng chúng ta đi tới, rồi lại không biết vì nguyên nhân gì vội vã rời đi, chỉ chừa cho ta một cái bóng lưng.
“Di? người nọ đi đâu rồi?” Blue có chút kinh ngạc hỏi. Ta cười cười, có lẽ đây là duyên phận đi, tuy ta đã xác nhận đây là con mồi đêm nay của ta, nhưng thợ săn giỏi còn chưa có khai cung thì con mồi đã bỏ chạy, coi như là chúng ta vô duyên nhận thức đi.
Mà lúc này, Blue lên đài bắt đầu buổi diễn xuất thứ 2 trong đêm nay, vốn hôm nay định thả lỏng một chút thể xác và tinh thần, cũng bởi vì con mồi biến mất mà không có tâm tình nào, xoay người hướng cổng đi tới.
Đôi khi là như thế này, lúc ngươi chuyên tâm vào 1 việc, thời gian sẽ nhanh chóng qua nhanh, mà khi ngươi rãnh rỗi, sẽ cảm thấy thời gian dài dằng dặc.
Vốn định tìm một chút công việc để làm, đáng tiếc quỹ đạo của công ty đã vào khuôn khổ, tất cả mọi chuyện đều được quản lý công ty làm hết, tuy nói ta đây là cấp trên, hẳn là nên vui mừng, nhưng nhàn rỗi thế này thấy đúng là hành hạ con người, đoán chừng Trung thúc ở chỗ này cũng có ảnh hưởng rất lớn đi?
Vô số lần nói Trung thúc làm uổng công vô ích, ta lờ mờ qua một ngày đêm, rốt cuộc cũng tới 6 giờ chiều.
7 giờ là thời điểm trò chơi chính trức mở cửa, tắm rửa cho toàn thân thoải mái, tùy tiện ăn chút gì, 7 giờ, ta ngồi vào khoang thuyền trò chơi do Trung thúc chuẩn bị, dựa theo bản thuyết minh mà thao tác tốt, chuẩn bị dịch dinh dưỡng 1 tháng, rồi nằm xuống.
Một trận bạch quang hiện lên, xa xa là những ngọn núi nhấp nhô, trên ngọn núi cao nhất có một con cự long, 1 tầng vụ thấp thoáng trên mặt hồ, trên mặt hồ có 1 chiếc thuyền nhỏ, có một lão nhân ngồi trên thuyền, râu mép kéo dài đến trước ngực.
Trước mũi thuyền và đuôi thuyền có 1 con bồ nông, lông vũ bạch sắc bao trùm toàn thân, lão nhân thở nhẹ một tiếng, 2 con cùng chui vào mặt nước, kích khởi phiến phiến bọt nước, “xôn xao!” Một tiếng, 2 con chim cùng nhanh chóng nhảy lên mặt nước, vui vẻ từ trong miệng phun ra 2 con cá.
Lão nhân thu hồi 2 con cá, ngoảnh đầu nói: “Chào mừng đến tới thế giới Long Hồn, bạn là người chơi thứ 666 tiến nhập vào trò chơi, Long Hồn có độ chân thực 99%, tỉ lệ thời gian trong trò chơi và hiện thực là 3:1, người chơi tôn kính, xin hỏi bạn có muốn bắt đầu thiết lập nhân vật ngay bây giờ hay không?”
Thiên, trò chơi này làm cũng quá… kia cái gì gì ấy? Bắt đầu trò chơi không phải là một NPC mỹ nữ hay sao, đừng nói là trò chơi này mới mẻ nga trong lòng đối với trò chơi này cũng có chút chờ mong, không biết nó còn có thể khiến cho ta cảm thấy kinh hỉ gì nữa không?