Chương 29: Long Mộc

Sau đó đưa hai trăm đồng cho Hoàng Mạn vừa mới đi đến.

“Cậu cầm lấy hai trăm này, tiền tip người kia cho đấy”.

Hoàng Mạn thế mà lại nhận lấy rồi cất đi.

“Anh Long, cái tên Trịnh Thu có vẻ ngoài giống tài tử Hàn Quốc đó cũng học ở trường chúng ta đấy, có lẽ tên đó sẽ quên mất hai trăm này nhanh thôi, hê hê, vậy thì em nhận vậy”.

Tả Long xoa cằm.

Hóa ra người này là tình địch Trịnh Thu của anh.

Không kiêu ngạo, không nóng nảy, còn lịch sự nữa, là một đối thủ đáng gờm!

Nhưng thấy thái độ của Ngụy Tuyết Phi thì cũng là một tín hiệu đáng mừng.

Sau khi quán bar đóng cửa, Tả Long và Vệ Lam đi về chung cư.

Nhìn Vệ Lam suốt cả đường về cứ im lặng, mặt mày cau có, Tả Long cũng không lên tiếng giục.

Mãi đến một giờ đêm, cuối cùng Vệ Lam cũng nói chuyện.

“Không sai, tổ chức đó là nhằm vào tôi, nói chính xác hơn là vì món đồ trong tay tôi”.

Nói rồi Vệ Lam bỗng đứng bật dậy khỏi sofa, đi đến trước mặt Tả Long, nhìn vào mắt anh, trịnh trọng nói.

“Tả Long, tôi có thể tin tưởng cậu không?”

Tả Long gật đầu.

“Có thể”.

Vệ Lam bỗng bật cười, để lộ ra một mặt khác.

“Ừ, tôi cũng nghĩ như thế, từ cái ngày tôi uống say nhưng cậu không động tay động chân gì là tôi đã có thể nhìn ra phẩm chất con người cậu không tệ”.

Tả Long vỗ ngực.

“Sao Tả Long này lại có thể không đáng tin cơ chứ?”

Chẳng qua về sau thì chưa biết nha.

Câu này của anh chọc cho Vệ Lam bật cười.

Sau đó Vệ Lam nói một câu khiến Tả Long cảm thấy khϊếp sợ vô cùng.

“Cậu từng nghe nói đến Long Mộc chưa?”

Huấn luyện như ma quỷ, hành hạ như địa ngục.

Long Vương Tả Long từng trải nghiệm những điều này thì gần như có thể nói là không còn chuyện gì có thể khiến anh ngạc nhiên đến vậy.

Nhưng hôm nay, chỉ với hai chữ của Vệ Lam mà có thể khiến lòng anh không cách nào bình tĩnh lại được.



“Chị Lam, Long Mộc là gì?”

Đây cũng là lần đầu Vệ Lam thấy vẻ mặt thận trọng của Tả Long, khác hoàn toàn với dáng vẻ hi hi ha ha trêu đùa thường ngày của anh.

Trầm mặc chốc lát, Vệ Lam bỗng đi đến cạnh sofa, sau đó ngồi xổm xuống, tay phải mò mẫm dưới ghế.

Tả Long hít sâu một hơi, anh cực kỳ căng thẳng, đến nỗi việc Vệ Lam phô bày đường cong hoàn hảo với tư thế này mà anh cũng không có tâm trạng thưởng thức.

Cuối cùng Vệ Lam sờ ra vật gì đó, hơn nữa còn vang lên tiếng keo dán bị bứt đứt.

Một hộp gỗ lớn bằng bàn tay được đưa đến trước mặt Tả Long.

“Cậu tự mình xem đi, đó là những gì mà di chúc chồng tôi để lại đã nói, thú thật nhé, tôi cũng không biết món đồ này có tác dụng gì. Trước đó anh ta còn nói với tôi là một tổ chức tên Thiên Hồng đang tìm nó, nhắc tôi phải cẩn thận”.

Vệ Lam đã đoán được phần nào việc Tả Long không phải là một phục vụ hay giáo viên bình thường.

Tay phải đang run rẩy của Tả Long bỗng cử động.

Cuối cùng hộp gỗ cũng được mở ra, một miếng gỗ đen dày và dài bằng ngón tay cái xuất hiện trước mắt, trên thân nó còn khắc hình con rồng trông sống động như thật.

Ầm!

Cả người Tả Long run bần bật, ánh mắt lóe sáng.

Đúng thế, đúng là Long Mộc! Long Mộc thật rồi!

Thỉnh thoảng sẽ có long khí rỉ ra từ ba long mạch chính của Hoa Hạ, ở gần những nơi như thế, Long Mộc sẽ được hình thành.

Dĩ nhiên xác suất này nhỏ đến mức không đáng lưu ý.

Tả Long cũng từng mất mấy năm để tìm kiếm nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Không ngờ anh lại có thể nhìn thấy một Long Mộc ở Thanh Châu này.

“Cậu biết thật sao?”

Nghe Vệ Lam hỏi thế.

Trong giây phút đó, Tả Long từng muốn gϊếŧ Vệ Lam ngay tại chỗ, sau đó cướp lấy Long Mộc này.

Nhưng ngay sau đó ý nghĩ đó lập tức biến mất.

“Chưa từng thấy nhưng tôi biết đây là Long Mộc thật”.

Vệ Lam sửng sốt, suýt lầm tưởng mình bị ảo giác.

Vừa rồi, ánh mắt Tả Long nhìn cô ta cực kỳ lạnh lẽo.

Căn hộ nhỏ bỗng chốc chìm trong im lặng, không ai nói gì.

Tả Long do dự.



Anh rất cần Long Mộc này.

Công pháp Kinh Long Thăng Thiên quyết mà anh tu luyện có một bước cực kỳ quan trọng phải cần đến Long Mộc.

“Chị Lam”.

“Tả Long”.

Hai người đồng loạt lên tiếng khiến bầu không khí lại trở nên gượng gạo.

Vệ Lam bỗng bật cười.

“Hầy, ánh mắt cậu đã nói cho tôi biết là cậu rất cần Long Mộc, vậy tôi tặng cậu đấy”.

Tả Long sửng sốt.

“Chị Lam, chị có biết nếu đem Long Mộc này đi đấu giá thì giá trị sẽ tăng tới mức nào không?”

Vệ Lam lắc đầu.

“Tôi không biết và cũng không muốn biết, hình như cậu cần nó hơn tôi”.

Tả Long đứng dậy đi đến cạnh Vệ Lam, đặt tay lên vai cô ta.

“Chị Lam, cảm ơn sự tin tưởng của chị! Tôi có thể giữ nó trước, nếu chị hối hận thì có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Hơn nữa, ngày nào tổ chức Thiên Hồng chưa bị tiêu diệt, chị cũng nên hạn chế ra ngoài vào ban ngày, buổi tối phải ở cùng với tôi”.

Vệ Lam cắn môi, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ.

“Tôi biết rồi, ngủ đi!”

Nghe đến chữ ngủ, Tả Long đang tâm trạng tốt bỗng biến về bộ dạng thường ngày.

“Có phải phát triển hơi quá nhanh rồi không?”

Vệ Lam đã đi đến cạnh giường, liếc mắt Tả Long.

“Mơ đẹp đấy, cậu ngủ sofa đi”.

Có lẽ là thế.

Tả Long hết cách, bèn đi đến sofa rồi cởϊ áσ khoác.

Cơ thể cân xứng hiện rõ trước mắt.

Tầm nhìn của Vệ Lam bất giác bị bên này thu hút.

Mặc dù cô ta từng kết hôn nhưng người chồng đó chưa từng chạm vào cô ta lần nào.

Tả Long nằm trên sofa, bỗng dưng nhớ đến điều gì đó, bèn quay đầu lại nói chuyện với Vệ Lam.

Nhưng anh vừa lúc nhìn thấy dáng vẻ ý loạn tình mê của Vệ Lam...

Điều càng khiến người khác muốn chảy máu mũi là Vệ Lam đã cởi váy ra rồi.