Chương 1: Lâm Phong
A,ta đang ở đâu thế này.
Khẽ lắc lắc cái đầu vừa mới tỉnh lại sau hôn mê,hắn cảm thấy toàn thân đau nhức như muốn tê liệt,ánh nắng trói trang từ bên ngoài chiếu vào khiến hắn không nhịn được mà nhíu mày một cái.
Cả người Lâm Phong toát mồ hôi nhễ nhại,hắn choàng mở bừng hai mắt,không gian xung quanh là một mảnh xa lạ,hắn cảm thấy mình chưa từng biết nơi này.
Bên ngoài,mặt trời tròn vo đang treo trên cao,ánh nắng gay gắt nóng nực xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào người Lâm Phong khiến cho mồ hôi của hắn chảy như mưa.Nhìn cảnh vật xung quanh một cái,lúc này hẳn là giữa trưa.
A,đau vkl...
Cơn đau từ trong đầu và khắp toàn thân truyến đến khiến hắn phải kêu lên một tiếng thảm thiết.Lâm Phong cảm thất cả người hắn như bị một ngọn núi đè lên khiến hắn lập tức ngất đi một lần nữa.
Khi trời đã tối hắn mới tỉnh lại.gió từ bên ngoài thổi vào khiến hắn rùng mình một cái.Bên ngoà là một mặt trăng hình lưỡi liềm đang treo lơ lửng.
-Bây giờ hẳn là nửa đêm rồi.
Lâm Phong nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm.
-A,sao vẫn còn đau vậy?
Lâm Phong đang định ngồi dậy thì cảm thấy đầu đau như búa bổ.không ngồi dậu nữa,hắn vội vàng tìm thông tin từ trong đầu,hình như trong đầu hắn có thêm một cái gì đó.
-A,xuyên việt,ta xuyên việt rồi ư,không có đùa chứ,nhân phẩm của ta tốt vậy sao?
Lâm Phong vội vàng mở to hai mắt nhìn xung quanh,nơi chỗ hắn đang nằm là nơi trước đây hắn chưa từng biết đến nhưng lại có một cảm giác quên thuộc,thêm với việc hắn đã từng đọc truyện xuyên việt trên mạng,Lâm Phong khẳng định hắn đã xuyên việt rồi.
Cái truyện xuyên viêt này tưởng chừng như không có thật,hắn trăm triêu lần cũng không ngĩ qua mà bây giờ chính hắn lại xuyên việt.
Nghĩ lại kiếp trước,Lâm Phong hắn cũng vừa mới tốt nghiệp đại học,cũng tìm được khá tốt,làm một nhân viên trong cửa hàng karaoke,việc làm cũng khá thoải mái.Trong khi đang thu dọn phong hát mà khách đã giả phòng,hắn vội vào thu dọn nhưng không ngờ bên ngoài chả hiểu vì sao lại cháy mà hắn lại đang ở trên tầng 9,không kịp chạy thế là bị thiêu sống luôn.Lâm Phong đã từng xem trên ti vi cũng đã từng có vài vụ cháy karaoke như chỗ hắn,không biết trước hắn còn có ai cũng xuyên không như hắn không?
-Haiz.Lý do chết mắc khốn nạn.Kiếp trước thì không nói nữa tiền đò xa vời,tương lai mờ mịt.
Lâm phong nằm than thở,kiếp trước thì thôi không nói nữa,hắn cũng không phải ông nọ bà kia,tương lai mờ mịt.Chết rồi cũng tốt,được sống lại ở một nơi khác,người xuyên không,không một ai là có thành tựu quá thấp,không phải vương giả cũng là một bá chủ thế giớ,không thì là con nhà quý tộc hay là đại gia.Biết đâu hắn xuyên qua lại được như vậy.Nghĩ lại thì Lâm Phong hắn cũng không quá xui xẻo.
Xác định bị xuyên qua,Lâm Phong cũng không có cảm giác tiếc nuối hay hối hận gì cả,kiếp trước hắn cũng không phải người có chức có quyền,cũng không phải ông chủ,tiền đồ xa vời tương lai mờ mịt.
-Đây là nơi quái quỷ nào,sao ta lại xuyên đến chỗ này?
Lâm Phong đánh giá xung quanh,nắt đầu lục lọi ký ức trong đầu,một đoạn ký ức không phải của hắn.
Sau một lát thân thể mặt mũi hắn cứng đờ,Lâm Phong lại có cảm xúc muốn tự sát.Theo như hắn biết người xuyên không,không phải thiếu gia cũng la vương gia hoặc là công tử của một gia tộc lớn,ma bét nhất cũng là đại gia ba vợ bốn nàng hầu.
Mà người mà hắn xuyên qua cũng là một công tử của một gia tộc nhưng lại là hữu danh vô thực,khống quyền lợi tiếng nói gì trong tộc.Người thiếu gia này cũng tên Lâm Phong,năm nay vừa tròn 16 tuổi,hắn là con giêng,hắn có cha nhưng không có mẹ.Có lần hắn đã từng hỏi cha hắn về mẹ nhưng cha hắn chỉ cười cười không nói gì.
Cha hắn là Lâm Kình Thiên trước kia là một trong năm trưởng lão của tộc,là người có thiên phú tu luyện cao nhất,từng được chỉ định là tộc chủ đời kế tiếp.Lúc đó địa vị cha con hắn trong tộc cao ngất,ai cũng muốn nịnh bợ cha con hắn.
Nhưng từ lúc cha hắn chết,địa vị của hắn trong tộc tụt dốc thảm hại,từ một người được mọi người chạy theo nịnh bợ vội biến thành người nô bộc,sống cuộc sông không bằng nô bộc phải làm việc nặng nhọc cả ngày.
Lý do cũng chỉ vì vào năm 13 tuổi,Lâm Phong bị một đám người ám sát cũng chỉ vì lúc đó hắn bộc ta thiên phú tu luyện một cách đáng sợ.Hắn bị phế bỏ kinh mạch biến thành phế nhân,cha hắn Lâm Kình Thiên lúc đó rất tức giận truy tìm hung thủ khắp nơi nhưng bọn hung thủ biến mất như chưa từng xuất hiện vậy.Lâm Kình Thiên đã từng nghi ngờ đại trưởng lão của Lâm Gia là Lâm Thiên Thủ vì trong tộc chỉ có đại trưởng lão chống đối và gây khó dễ cho bố con hắn.Nhưng vì không tìm được chứng cứ chứng minh Lâm Phong bị ám sát là do đại truỏng lão phái đến khiến cha hắn không câm tâm mà bỏ qua,nhưng chắc chắn việc Lâm Phong bị ám sát là có liên quan đến đại trưởng lão Lâm Thiên Thủ.
Trong một lần cha của Lâm Phong nhân được tin tức có một loại dược liêu có thể cải tổ kinh mạch,có thể khiến cho hắn có thể tu luyện được,Lâm Kình Thiên đã vội vàng lên đường nhưng đó cũng là lần cuối Lâm Phong còn gặp cha mình vì chỉ lâu sau đó có tin báo về Lâm Kình Thiên vì tranh cướp dược liệu với người ta mà bị sát hại.Gia tộc lúc đó chẳng những không điều cha nguyên nhân cái chết của cha hắn mà còn giáng hắn xuống làm nô bộc làm việc ngày qua ngày.
Hôm qua cũng chỉ vì cãi lại con trai của đại trưởng lão mà hắn bị bọn chúng đáng cho gần chết rồi vứt về chỗ này nhưng không ngờ Lâm Phong chết thật lại để cho Lâm Phong này xuyên qua.
Nghĩ được mình xuyên không đã là một chuyển không tưởng rồi nhưng không ngờ Lâm Phong hắn lại lấy được một thân xác như vậy khiến hắn không biết nên vui hay buồn.Chắc là kiếp trước nhân phẩm của hắn không quá tốt.
-Nể mặt ta và ngươi cùng tên Lâm Phong,và từ bh ta cũng dùng thân thể của ngươi,nếu có cơ hội thì thù của ngươi ta sẽ báo hộ cho và sẽ tìm mẫu thân của người về và chăm sóc bà ấy như mẹ của ta.
Lâm Phong thì thầm nói.
Như là vừa đồng tình vừa cảm ơn,trong đầu Lâm Phong toát ra một cỗ trọc khí rồi tiêu tán trong không khí.
-Xem ra oán niệm của ngươi cũng sâu nhỉ.Yên tâm,ta nói được là làm được.
Lâm Phong ngẩng đầu lên nhìn và khẳng định lời hứa của mình.
Nhưng Lâm Phong không thể không nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này.Bh hắn đang nằm trên giường,cái giường bằng gỗ khiến đau đau đớn và ê ẩm hết cả lưng,bh hắn đang cố dựa người vào thành giường,lúc trưa thì nắng như thiêu đốt còn đến đêm tại sao lại lạnh như vậy.Lúc này đây hắn cảm thấy đã tê cóng,người không còn bao nhiêu tri giác.
Lâm Phong cố gắng ngồi dậy nhưng hắn không khỏi chửi thề một tiếng,giờ đây chân hắn như không liên quan đến người vậy,hai tay đã bị gãy xương hắn không thể cựa quậy chứ đừng nói di chuyển.
-Lão Thiên à,muốn troll nhưng cũng đừng có đọc ác như vậy chứ.
Lâm Phong bất đắc dĩ nhìn lên trời mắng.Giờ hắn không muốn di chuyển nữa miễn cho cơn đau từ khắp cơ thể tra tấn,hắn nằm xuống nghĩ ngợi về những chuyện kiếp trước của hắn khiến hắn ngủ đi từ lúc nào không biết.