Chương 2: Thí Kiếm sơn trang Huyết Hà thần kiếm
Một trong ba thế lực lớn của võ lâm, Thí Kiếm sơn trang.
Thí Kiếm sơn trang là một nơi thế ngoại đào nguyên trong võ lâm. Thí Kiếm sơn trang diện tích trăm dặm, có mười chín tòa lầu cao, ba mươi bảy tòa đường các, trường đình mười một tòa, dao trì năm nơi, không khí trong trang vui vẻ thanh bình. Hàng năm có vô số cao nhân võ lâm không kìm lòng được muốn đến Thí Kiếm sơn trang nghỉ ngơi vài ngày, để gột rửa đi gió sương mệt mỏi trong cả năm qua.
Chủ nhân của Thí Kiếm sơn trang rất hiếu khách. Trang chủ Thí Kiếm sơn trang là Tư Đồ Thập Nhị, năm nay sáu mươi sáu tuổi, từ ba tuổi đã mất cha, năm tuổi mất mẹ, lúc bảy tuổi mười một vị ca ca của y bị kẻ thù gϊếŧ hết, chỉ còn lại một mình y, ba mươi tuổi sáng lập Thí Kiếm trang, dựa vào “Huyết Hà Tứ Thức” đánh bại hết cao thủ trong thiên hạ, được xưng là “Thiên hạ đệ nhất kiếm”. Nhưng y lại lấy đức báo oán, cảm hóa kẻ thù gϊếŧ anh, khiến hắn bỏ đồ đao xuống, cuối đời ra sức hành thiện. Bản thân y lại quy ẩn Thí Kiếm trang, chủ trì chính nghĩa võ lâm, mưu cầu hòa bình giang hồ.
Tại Thí Kiếm sơn trang, ba mươi năm qua, có Phượng Đan Phi đoạt được danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất kiếm” trong đại hội võ lâm, đi Thí Kiếm sơn trang thách đấu Tư Đồ Thập Nhị, nhưng bị Tư Đồ Thập Nhị một chiêu đánh bị thương cánh tay, bái phục rời đi.
Sau đó sư phụ của Phượng Đan Phi là Kiếm đạo nhân ba mươi năm trước dùng song kiếm siêu việt thiên hạ không phục, xuống núi ước đấu Tư Đồ Thập Nhị, nhưng chỉ tiếp được một kiếm của Tư Đồ Thập Nhị, đến kiếm thứ hai đã bị gọt đứt song kiếm, đại bại rời đi.
Sau này Tư Đồ Thập Nhị rất ít khi xuất thủ. Cho đến hai mươi năm trước, trên giang hồ xuất hiện một “Kiếm Ma” Nhϊếp Thanh Phong phát rồ, luyện được một thân kiếm kỹ, chuyên tru diệt cao thủ dùng kiếm trong thiên hạ, nhằm giành lấy danh liệu “Võ lâm đệ nhất kiếm”, kiếm sĩ trong thiên hạ lại không ai có thể thắng được hắn. Tư Đồ Thập Nhị quyết chí rời trang, ước đấu Nhϊếp Thanh Phong. Nhϊếp Thanh Phong chỉ tiếp được hai kiếm của Tư Đồ Thập Nhị, đến kiếm thứ ba Kiếm Ma đã bị hủy kiếm đứt tay, chạy trốn mất dạng.
Cho nên gần mười năm qua, không ai dám so kiếm với Tư Đồ Thập Nhị nữa. Trong võ lâm luôn cho rằng, Tư Đồ Thập Nhị chẳng những đức cao vọng trọng, hơn nữa kiếm pháp còn siêu việt thiên hạ. Tư Đồ Thập Nhị vẫn luôn không nhận lời ca tụng này, nhưng lại rất tự tin vào kiếm pháp của mình.
Tư Đồ Thập Nhị cả đời yêu kiếm như mạng, bảo kiếm thành danh của ông ta là một thanh Huyết Hà thần kiếm dài một thước ba tấc.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc nhất, chính là hôm nay Huyết Hà thần kiếm lại mất tích.
Huyết Hà thần kiếm lại mất tích tại Thí Kiếm sơn trang, một trong ba thế lực lớn võ lâm cùng với Trường Tiếu bang và Phong Vân tiêu cục.
Đây là chuyện khủng khϊếp biết bao!
Trong phòng khách tổng cộng có bảy người.
Người già nhất là một lão nhân áo xanh dung mạo gầy gò, nhưng hai mắt long lanh có thần, đang đứng nói chuyện, nhàn nhã và ung dung giống như đang thuật lại một chuyện nhỏ không quan trọng. Nhưng ba người bên cạnh ông ta lại rất kích động, bởi vì câu chuyện hiện giờ chẳng những không phải chuyện nhỏ, mà còn là chuyện lớn kinh hãi giang hồ, đó là kiếm của Tư Đồ Thập Nhị đã không thấy nữa. Lão nhân nói chuyện chính là trang chủ Tư Đồ Thập Nhị của Thí Kiếm sơn trang.
Bên cạnh ông ta có một hán tử trung niên khoảng ba bốn chục tuổi, cơ bắp rắn chắc, nhưng tướng mạo bình thường, khóe miệng vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt. Người này không phải ai khác, chính là nhị trang chủ của thiên hạ đệ nhất đại trang Thí Kiếm sơn trang, “Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc. Người này làm việc chính trực, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng thất bại.
Một bên khác của Tư Đồ Thập Nhị có một người trung niên vừa đen vừa khô vừa gầy, mặc một bộ y phục màu đen, đôi tay giống như làm bằng sắt đặt ở trên bàn, y phục trên người phồng lên giống như cũng làm bằng sắt. Người này là tam trang chủ của Thí Kiếm sơn trang, “Bách Bộ Thần Quyền” Âm Dương Hắc. Khi mười bảy tuổi, người này đã dùng một quyền một ngựa càn quét mười sáu sơn trại của lục lâm đại đạo tại Thập Nhị Liên Hoàn sơn, sau ba mươi tuổi đã khó gặp địch thủ.
Bên cạnh Hà Bất Lạc là tứ trang chủ của Thí Kiếm sơn trang, “Thiết Cung Ngân Đạn” Lộ Anh Phong, tuổi gần năm mươi nhưng vẫn có phong thái oai hùng.
Bên cạnh Âm Dương Hắc là một vị lão nhân áo xanh, trong vẻ hiền lành mang theo sự uy nghiêm, chính là quản gia trong Thí Kiếm sơn trang, Mã Nhị tiên sinh.
Đối diện với Tư Đồ Thập Nhị là một người trẻ tuổi đang ngồi, áo trắng ống tay dài, thần thái ung dung, trong ánh mắt tràn đầy chuyên chú, nhiệt tình và niềm nở đối với thế gian này. Người trẻ tuổi này cười nhạt, rất thoải mái tự nhiên, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy hời hợt vô lễ.
Chỉ có người trẻ tuổi áo trắng này và “Nhất Đao Đoạn Hồn” Hà Bất Lạc là thái độ an tường tự nhiên, những người còn lại nghe Tư Đồ Thập Nhị hờ hững nói đều hết sức giận dữ khẩn trương.
- Như vậy, thanh Huyết Hà thần kiếm này đã không thấy nữa. Lão phu vẫn luôn treo nó trong phòng ngủ. Người có thể tiến vào phòng ngủ của lão phu, ngoại trừ mấy người các vị thì chỉ có kẻ khinh công cực cao đi vào lấy cắp.
Tư Đồ Thập Nhị vừa cười vừa nói.
- Đúng là hoang đường! Lão trang chủ!
Âm Dương Hắc vỗ bàn một cái, giận dữ nói:
- Trong thiên hạ nào có ai có thể đi lại tự nhiên trong Thí Kiếm sơn trang chúng ta!
- Người bình thường dĩ nhiên không thể đi lại tự nhiên trong Thí Kiếm sơn trang, nhưng dù sao vẫn có.
Hà Bất Lạc nói.
- Vậy là ai?
Trên trán Âm Dương Hắc nổi gân xanh.
- Ví dụ như.
Tư Đồ Thập Nhị cười nói:
- Phương công tử chẳng hạn.
- Không dám. Thí Kiếm sơn trang là nơi nào chứ! Phương mỗ đây có tới cũng nửa bước khó đi, trang chủ quá đề cao tại hạ rồi.
Thanh niên áo trắng kia khom người cười nói.
- Công tử quá khiêm tốn rồi, trên thực tế công tử thật sự có năng lực này, lão phu biết rõ.
Tư Đồ Thập Nhị nói:
- Ngoại trừ Phương công tử, đại hiệp Ngã Thị Thùy cũng là anh hùng võ công siêu việt, Thí Kiếm sơn trang có nghiêm ngặt đến mấy, tin rằng cũng không làm khó được hai vị.
- Nói như vậy.
Âm Dương Hắc nói:
- Chuyện này liên quan đến Ngã Thị Thùy rồi?
Tư Đồ Thập Nhị nhíu đôi mày trắng bạc, trầm ngâm nói:
- Đại hiệp Ngã Thị Thùy hiệp danh rất lớn, dường như không đến nỗi làm chuyện như vậy. Nhưng y là cháu của bang chủ Trường Tiếu bang Tăng Bạch Thủy. Ngã Thị Thùy tuy cũng căm ghét hành vi và việc làm của Trường Tiếu bang, nhưng lại rất kiêng nể Tăng Bạch Thủy. Ta sợ y bị Tăng Bạch Thủy lợi dụng đến trộm kiếm. Nên biết trên Huyết Hà thần kiếm có khắc phương pháp tu luyện Huyết Hà Tứ Thức, nếu Tăng Bạch Thủy luyện thành thì sẽ gây họa thiên hạ, cộng thêm Trường Tiếu Thất Kích của hắn thì có thể nói là thiên hạ vô địch rồi.
Phương Chấn Mi chợt nhướng mày, nói:
- Trên Huyết Hà thần kiếm có phương pháp tu luyện Tứ Thức, nếu Tăng Bạch Thủy lấy được, chẳng phải là mất hết thiên cơ sao?
Tư Đồ Thập Nhị nói:
- Điều này cũng không hẳn. Cho dù Huyết Hà Tứ Thức bị Tăng Bạch Thủy biết được, nhưng lúc mới luyện nếu không có Huyết Hà thần kiếm thì cũng tuyệt đối không luyện thành chiêu. Cho nên nếu có thể trong vòng ba tháng đoạt lại Huyết Hà thần kiếm, Tăng Bạch Thủy sẽ giống như được rồi lại mất, không thể luyện thành.
Hà Bất Lạc nói:
- Phương công tử, Trường Tiếu bang là thiên hạ đệ nhất đại bang hội, muốn độc bá Trung Nguyên đã lâu. Phong Vân tiêu cục tuy là thiên hạ đệ nhất đại tiêu cục, nhưng ở tại Khai Phong xa xôi, do đó Thí Kiếm sơn trang chúng ta đã trở thành kẻ địch trên con đường thống lĩnh giang hồ của hắn. Nếu Tăng Bạch Thủy có được Huyết Hà thần kiếm, luyện thành Huyết Hà Tứ Thức, e rằng hắn thật sự có thể hiệu lệnh võ lâm rồi.
Tư Đồ Thập Nhị nói:
- Phương công tử, lần này ngoại trừ mấy vị đương gia của tệ trang tham dự chuyện này, còn lại cũng chỉ có cậu và Ưng Sầu Nham Quách Uy Quách nhị đệ biết được. Ta không muốn lộ ra, bởi vì Trường Tiếu bang người đông thế mạnh, đối kháng với chúng e rằng tự tìm đường chết mà thôi.
“Ngân Cung Thiết Đạn” Lộ Anh Phong vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên nói:
- Trang chủ, vừa rồi ta nhận được tin tức của Mã Nhị tiên sinh, nói Ưng Sầu Nham Quách bảo chủ vì có việc đột xuất nên không tới được, y đã cử con trai Quách Ngạo Bạch đi, ít hôm nữa sẽ tìm đến.
Tư Đồ Thập Nhị nói:
- Rất tốt.
- Tận lực vì giang hồ, tại hạ cũng nên dốc sức.
Phương Chấn Mi nói:
- Không biết lần này trang chủ mời tại hạ đến có chuyện gì, có gì cần xin cứ phân phó.
Tư Đồ Thập Nhị nói:
- Phương công tử, lão phu ngưỡng mộ hiệp cốt nhân tâm của cậu đã lâu, lần này cũng không muốn giả vờ khách sáo. Phương công tử, cậu xông pha giang hồ, nhất định sẽ có lúc gặp được Ngã Thị Thùy. Nếu như gặp mặt, phiền công tử thay lão phu hỏi Ngã Thị Thùy đại hiệp về chuyện mất kiếm, có phải do y làm hay không, như vậy là được rồi. Theo như tính cách của đại hiệp Ngã Thị Thùy, nếu như là y làm chắc chắn sẽ không phủ nhận. Thật không dám giấu, Ngã Thị Thùy hành tung bất định, lão phu từng bốn lần phái trinh sát đi tìm, nhưng đều không thể gặp được y, cho nên mới làm phiền Phương công tử. Nghe nói lần trước đoạt lại Huyết Hà đồ, Phương công tử và Ngã Thị Thùy đại hiệp đồng thời xuất thủ, nhưng bị Phương công tử nhanh chân đến trước, chẳng biết có chuyện này không?
Phương Chấn Mi cười nói:
- Lần đó chẳng qua là trùng hợp, nếu biết trước Ngã Thị Thùy sẽ xuất thủ, tại hạ cũng không tiện cản trở. Thực ra tại hạ ngưỡng mộ Ngã Thị Thùy đã lâu, nhưng chưa từng gặp mặt. Có điều trang chủ đã nhờ cậy, tại hạ sẽ dốc hết sức, xin lão trang chủ cứ yên tâm.
Âm Dương Hắc nói:
- Trường Tiếu bang lớn lối như thế, chẳng lẽ chúng ta cứ mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm sao?
Tư Đồ Thập Nhị nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên không phải vậy. Vấn đề là chúng ta cũng không thể khẳng định chuyện này do Trường Tiếu bang làm, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, oan uổng cho người khác. Lão phu sẽ hẹn gặp Tăng bang chủ nói chuyện.
Mã Nhị tiên sinh ngồi một bên lập tức đứng lên. Lúc lão ngồi người khác không cảm thấy gì, nhưng khi đứng lên mới phát hiện lão cao hơn người bình thường ít nhất ba thước.
Tư Đồ Thập Nhị lại nói:
- Làm phiền tiên sinh ngày mai cầm thiệp này đến Trường Tiếu bang một chuyến, đồng thời phái Ngân Thị Tam Hùng đi, còn tiên sinh âm thầm trông coi là được rồi.
Mã Nhị tiên sinh cung kính đáp một tiếng, sau đó chắp tay nói với Phương Chấn Mi:
- Phương công tử, tại hạ xin cáo từ trước!
Phương Chấn Mi vội vàng đứng lên, chắp tay nói:
- Không dám, thần công Tam Xích Ly Địa, Thất Xích Sát Nhân của Mã Nhị tiên sinh quả là kỳ công cái thế!
Nguyên lai một thân võ công của Mã Nhị tiên sinh, đặc biệt lợi hại chính là kỳ công “Tam Xích Ly Địa, Thất Xích Sát Nhân”. Một chiêu võ công này mặc dù cao tuyệt, nhưng Mã Nhị tiên sinh đi đường lại không thể không vĩnh viễn cách mặt đất ba thước. Mã Nhị tiên sinh đợi Phương Chấn Mi nói xong, lập tức rời khỏi chỗ, như nước chảy mây trôi lăng không cách mặt đất ba thước, lướt ra ngoài phòng khách, đột nhiên hai chân trầm xuống, mũi chân khẽ điểm vào mặt đất, thân hình lập tức như mũi tên vọt lên rồi biến mất.
Phương Chấn Mi khen ngợi:
- Khinh công giỏi!
Tư Đồ Thập Nhị cười nói:
- Phương công tử là chân nhân bất lộ tướng mà thôi. Tới đây, nếu Phương công tử không chê tệ trang sơ sài, tối nay hãy nghỉ ngơi ở đây một đêm, từ lâu lão phu đã muốn trò chuyện với công tử, không biết ý công tử thế nào?
Phương Chấn Mi cười nói:
- Tại hạ cũng đang muốn làm phiền.
Một già một trẻ chậm rãi đi qua rừng trúc. Trúc xanh biếc đung đưa trong sương mù Thí Kiếm sơn trang, giống như một bức tranh sơn thủy mực xanh. Tư Đồ Thập Nhị áo xanh và Phương Chấn Mi áo trắng ung dung bước đi. Phương Chấn Mi đột nhiên cảm thán:
- Thí Kiếm sơn trang đúng là thiên hạ đệ nhất trang, trong thắng cảnh này tuy không thấy bất kỳ thủ vệ nào, nhưng cao thủ trong thiên hạ có thể đi ra được rừng trúc này cũng không có bao nhiêu.
Tư Đồ Thập Nhị cười nói:
- Phương công tử quá khen rồi. Tất cả bố trí trong trang này đều do Hà tiên sinh khổ tâm thiết kế, chỉ y mới có thể thiết kế một trận thế không thương tổn người khác cũng không phá vỡ tự nhiên như vậy.
Phương Chấn Mi thấp giọng cười nói:
- Trang chủ, người ở trong rừng thưa phía đông kia có phải là người của trang chủ không?
Tư Đồ Thập Nhị lạnh nhạt nói:
- Kẻ này đang nghe trộm chúng ta nói chuyện, đương nhiên không phải là người trong trang.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên đồng thời lắc mình một cái, phân làm trái phải bao vây, xông vào rừng trúc. Nhưng chỉ thấy bóng người chợt lóe, Phương Chấn Mi và Tư Đồ Thập Nhị đồng thời dừng bước, bóng người kia đã khuất sau rừng trúc.
Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
- Khinh công của kẻ này thật nhanh.
Tư Đồ Thập Nhị nhíu đôi mày rậm, nói:
- Kỳ quái nhất là kẻ này dường như rất quen thuộc trận thế của rừng trúc này.
Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
- Có điều nếu lần sau tại hạ gặp được kẻ này, nhất định có thể nhận ra hắn.
Tư Đồ Thập Nhị tò mò nhìn hắn. Phương Chấn Mi chỉ xuống đất, cười nói:
- Dựa vào dấu chân này, tại hạ có lòng tin.
Tư Đồ Thập Nhị cúi đầu nhìn, trông thấy trong rừng trúc đầy sương mù, trên mặt đất ẩm ướt măng mọc thành bụi, có hai dấu chân hơi lõm vào trong đất bùn, hơi nước không ngừng bốc lên, dấu chân dần dần nhạt đi.
Lúc Phương Chấn Mi trở lại Thanh Vân các của Thí Kiếm sơn trang thì đã quá nửa đêm. Sau khi tâm sự một đêm với Tư Đồ Thập Nhị, hắn cảm thấy rất vui vẻ, cũng có mấy phần ngà ngà say. Tư Đồ Thập Nhị tiễn Phương Chấn Mi vào phòng, sau đó trở về một mình.
Phương Chấn Mi đưa mắt nhìn lão nhân danh chấn giang hồ, hô mưa gọi gió một thời này quay về, sau đó nhìn ra rừng trúc trong đêm lạnh sương dày bên ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ ngàn lần vẫn không tìm ra một đầu mối nào, bèn cởϊ áσ đi ngủ.
Đợi hắn ngủ say, hơi thở từ phập phồng dần dần trở nên đều đặn, thậm chí bắt đầu có một chút tiếng ngáy, đoàn bóng đen bên ngoài cửa sổ kia đột nhiên di động, nhẹ nhàng kéo cửa sổ ra, lẳng lặng nhảy vào, không gây ra một chút tiếng động nào. Cho dù ngươi mở to mắt nhìn thấy hắn đi vào, cũng tuyệt đối không tin trên đời lại có thân thể nhẹ đến như vậy.
Sau khi người áo đen này nhảy vào liền tiến tới hai bước, nhìn Phương Chấn Mi đang trong giấc mộng.
Mà ngay lúc này Phương Chấn Mi đột nhiên tỉnh dậy.
Phương Chấn Mi đột nhiên tỉnh dậy, chuyện này ngay cả chính hắn cũng không thể giải thích được. Đây giống như một loại bản năng dã thú, mỗi khi nguy hiểm đến gần, không cần chạm vào cũng có thể cảm giác được. Loại bản năng này không biết đã cứu Phương Chấn Mi bao nhiêu lần, nhờ đó mà hắn tỉnh lại.
Phương Chấn Mi đột nhiên tỉnh dậy, người áo đen kia cũng hoàn toàn không ngờ, không kìm được ngẩn ra. Thế là Phương Chấn Mi nhìn thấy ánh mắt nhiệt thành và sáng ngời của người áo đen, người áo đen kia cũng nhìn thấy ánh mắt chân thành và trấn định của Phương Chấn Mi.
Nhưng người áo đen lại nhanh chóng đánh ra một quyền. Nửa đêm xông vào phòng người khác lại bị phát hiện, hắn gần như theo bản năng xuất thủ.
Phương Chấn Mi cũng đồng thời đánh ra một chưởng. Nửa đêm phát hiện người khác xông vào trong phòng, hắn cũng gần như vô ý thức xuất chiêu.
Quyền chưởng của Phương Chấn Mi và người áo đen không mang theo một chút tiếng gió nào. Quyền của người áo đen nhanh đến vô cùng, chưởng của Phương Chấn Mi nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại vừa vặn nghênh đón một quyền của đối phương.
Một tiếng “bốp” khẽ vang lên.
Phương Chấn Mi chỉ cảm thấy quyền thế của đối phương vô cùng ác liệt, không kìm được giật mình, buột miệng nói:
- Đại hiệp Ngã Thị Thùy!
Sau khi người áo đen tiếp một chưởng, chỉ cảm thấy dư lực của đối phương giống như vô tận, trong lòng cả kinh, buột miệng nói:
- Bạch Y Phương Chấn Mi!
Hắn mượn chưởng phong nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ.
Phương Chấn Mi ngẩn ra, vừa định đuổi theo, đột nhiên cửa lớn “rầm” một tiếng bị đánh văng ra. Ánh trăng màu bạc rọi vào phòng, Tư Đồ Thập Nhị râu trắng tóc trắng đột nhiên xuất hiện, vội nói:
- Phương công tử, có chuyện gì?
Hai người giao thủ một chiêu ngắn ngủi, chỉ phát ra một tiếng khe khẽ, nhưng Tư Đồ Thập Nhị vẫn phát giác ra, chạy đến Thanh Vân các. Có thể thấy thính lực, tính cảnh giác và khinh công của ông ta đã cao đến mức khó bề tưởng tượng.
Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, nói:
- Không có gì, tại hạ đoán Ngã Thị Thùy đã tới rồi.
Ngoài cửa sổ trăng sáng gió cao, bóng trúc lay động, nhưng nửa bóng người cũng không có, chỉ có từng đoàn sương mù dày đặc.