Chương 12: Thanh Vân tiêu cục
Thanh Vân tiêu cục có thể xem là tiêu cục lớn nhất trong thành Trường An. Lúc này đã gần nửa đêm, cửa lớn tiêu cục đã đóng, nhưng trong phòng khách vẫn có ba người đang đối ẩm.
Ba người này chính là cục chủ Thanh Vân tiêu cục “Kim Tiên Vô Địch” Hô Diên Nhất Định, cục chủ Phi Vân tiêu cục “Phi Vân Thập Bát Chưởng” Tiết Chính Âm, thiếu cục chủ Trì Vân tiêu cục “Tuyết Hoa Thần Kiếm” Tương Thanh Phong.
Chỉ nghe Tiết Chính Âm cười ha hả nói:
- Hôm nay ta tới Hàm Bích lâu một chuyến…
Hô Diên Nhất Định cười lớn:
- Chẳng lẽ Tiết huynh muốn kể với chúng ta chuyện phong lưu, lại quen biết một vị hồng nhan tri kỷ sao?
Tiết Chính Âm cười khoát tay nói:
- Không phải, không phải. Hôm nay ta tới Hàm Bích lâu, vốn là vì gần đây Trường Tiếu bang tàn hại võ lâm đồng đạo, muốn thỉnh giáo lâu chủ Âu Dương Tảo Nguyệt. Không ngờ vừa tới Hàm Bích lâu, lập tức có ba người bị đuổi ra…
Hô Diên Nhất Định ngạc nhiên nói:
- Hả?
Tương Thanh Phong cười nói:
- Mấy năm nay rất ít người dám đến Hàm Bích lâu gây sự, lần này người bị đuổi ra là ai?
Tiết Chính Âm cười lớn nói:
- Ngươi nghĩ là ai? Hóa ra là cục chủ Huyết Hồn tiêu cục Lạc Thiên Trì, sư gia Thẩm Thất Sơn và con trâu Mã Cừu Phu kia.
Hô Diên Nhất Định cười lớn nói:
- Thì ra là ba người bọn chúng, ha ha ha…
Tương Thanh Phong cũng cười nói:
- Huyết Hồn tiêu cục ỷ vào Trường Tiếu bang nâng đỡ, nối giáo cho giặc, ức hϊếp người hiền, vô pháp vô thiên, cáo mượn oai hùm, hôm nay cũng xem như có báo ứng rồi.
Tiết Chính Âm vừa cười vừa nói, dù sao tuổi tác của y cũng khá lớn, không kìm được hơi bị sặc, bèn cười nói:
- Xin phép hai vị, ta đi tiểu tiện một chút!
Nói xong liền lảo đảo đi ra ngoài phòng khách, mang theo bảy phần men say, gió đêm ngoài hành lang thổi đến, không kìm được khẽ run lên. Y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trăng tròn vành vạch hiếm có, vừa xanh vừa vàng, bất giác rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
Đúng lúc này, ít nhất có sáu mươi món ám khí, mười sáu mười tám loại ám khí khác nhau bắn về phía y.
Tiết Chính Âm dù sao tuổi tác đã cao, lúc phát giác ra thì đã trễ, kiền hét lớn một tiếng, múa chưởng đến mức mưa gió không lọt.
Nhưng vẫn có bảy tám món ám khí bắn trúng người y.
Tiết Chính Âm hét lên giận dữ, xông lên phía trước, muốn chạy trở về phòng khách.
Đột nhiên trong bóng tối ánh kiếm lóe lên.
Khi ánh kiếm lóe lên, Tiết Chính Âm nhìn thấy một người.
Một người trẻ tuổi lãnh khốc và anh tuấn.
Tiết Chính Âm rống to:
- Phương Trung Bình!
Y chỉ cảm thấy l*иg ngực đau đớn, ngã xuống chết đi.
Hô Diên Nhất Định và Tương Thanh Phong vẫn đang đối ẩm trong phòng khách, chợt nghe ngoài phòng vang lên tiếng rống giận, khiến bọn họ ngẩn ra. Tiếp đó lại truyền tới một tiếng hét lớn, hai người lập tức nhận ra giọng của Tiết Chính Âm, đồng loạt đứng lên. Mà ngay lúc này tiếng kêu thảm “Phương Trung Bình” của Tiết Chính Âm đã truyền tới.
- Phương Trung Bình?
Tương Thanh Phong toàn thân chấn động. Đối với y thì cái tên Phương Trung Bình này quá quen thuộc. Trì Vân tiêu cục do phụ thân y cai quản vẫn luôn bình an thịnh vượng, nhưng chỉ trong một đêm, người trong viện hoảng loạn chém gϊếŧ, đồng thời kêu lên “Trường Tiếu bang đánh tới rồi”, “Phương Trung Bình, ta liều mạng với ngươi”. Y tận mắt nhìn thấy các sư thúc bá lần lượt ngã xuống trong ánh lửa, y nghiến răng gϊếŧ chết hơn mười tên Trường Tiếu bang đồ, xông ra ngoài từ một hướng khác. Sau này mới biết toàn bộ Trì Vân tiêu cục chỉ có một mình y may mắn trốn thoát, thậm chí ngay cả một con chó cũng không lưu lại.
Sau đó y chạy đến Phi Vân tiêu cục. Tiết Chính Âm còn luôn miệng nói muốn báo thù cho Trì Vân tiêu cục. Nhưng chưa tới một năm, tại một buổi sáng sớm, người của Phi Vân tiêu cục và Trường Tiếu bang xung đột trong một ngõ hẻm, thương vong gần như không còn. Người của Trường Tiếu bang gϊếŧ thẳng vào Phi Vân tiêu cục, người của Phi Vân tiêu cục hăng hái chống cự. Nhưng khi một thanh niên y phục xa hoa gϊếŧ vào, những người phản kháng rất nhanh đều ngã xuống. Khi đó y cùng với Tiết Chính Âm và mười mấy tên tiêu sư đang cố sức chống đỡ, nhưng thanh niên kia vừa vào đã gϊếŧ chết bốn tên tiêu sư, thực lực của Phi Vân tiêu cục lập tức tan vỡ. Thanh niên kia còn cười nói “nhớ lấy đại ân đại đức của ta đi, ta là Phương Trung Bình”. Tiết Chính Âm rống giận đánht tới, nhưng chỉ vài chiêu đã trọng thương ngã xuống. Y liều chết đỡ lấy Tiết Chính Âm, tránh khỏi Phương Trung Bình, vất vả lắm mới gϊếŧ ra trùng vây, chạy trốn đến Thanh Vân tiêu cục này. Cả Phi Vân tiêu cục cũng chỉ còn hai người bọn họ sống sót.
Hôm nay Phương Trung Bình lại tới Thanh Vân tiêu cục?
Trong số những người của Phong Vân tổng tiêu cục ở đây, “Kim Tiên Vô Địch” Hô Diên Nhất Định có thể xem là võ công bối phận cao nhất, nhưng y có thể là đối thủ của Phương Trung Bình sao?
Tương Thanh Phong không kìm được ngây ra, mặc dù y đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhưng lúc này toàn thân cũng run lên.
Cùng lúc đó Hô Diên Nhất Định đã giận dữ hét lên một tiếng, như một con hạc trắng lướt ra ngoài phòng khách.
Hô Diên Nhất Định vừa ra khỏi phòng khách, đột nhiên có một tấm lưới từ mái hiên chụp xuống.
Nguyên lai trên bốn góc mái cong đều có người áo đen ẩn nấp.
Hô Diên Nhất Định muốn tránh cũng không còn kịp, bị chụp vào trong lưới.
Nhưng Hô Diên Nhất Định vừa rơi xuống đất, cũng không có ý định cắt lưới thoát ra, ngược lại lướt lên, liên tục bay dọc theo mái ngói, đột nhiên roi vàng từ trong lỗ hổng đâm ra.
“Oa”, một người trúng roi ngã xuống đất.
Hô Diên Nhất Định lại xoay người, lướt đến một góc khác xuất kích.
“A”, lại một người khác ngã xuống.
Đã có hai người ngã xuống, tấm lưới kia dĩ nhiên cũng không giữ được nữa, Hô Diên Nhất Định lập tức lướt ra.
Cùng lúc đó bốn năm chục món ám khí bắn về phía nóc nhà.
Hô Diên Nhất Định bồng bềnh đáp xuống, những ám khí kia đã đánh ngã hai tên còn lại trên nóc nhà.
Nhưng khi Hô Diên Nhất Định còn chưa chạm đất, một người áo đỏ vừa nhanh vừa gấp xông lên trước, song chưởng đánh ra, hai luồng chưởng lực một âm một dương đánh vào Hô Diên Nhất Định, chính là Trường Tiếu bang Hồng kỳ đường chủ Thiết Kiều Kiều.
Hay cho Hô Diên Nhất Định, y đột nhiên hít sâu một hơi, lại đạp vào giữa không trung, toàn thân vọt lên, bay trở về trên ngói nhà, đồng thời kêu lớn:
- Mọi người dậy mau! Trường Tiếu Bang tập kích…
Nhưng còn chưa nói xong, chợt thấy phía trước lóe lên ánh kiếm, nhanh như tia chớp. Thân hình y còn đang ở giữa không trung, sức lực đã hết, không thể tránh được. Y lập tức vung roi, nhưng kiếm đã đâm vào bụng. Thân thể Hô Diên Nhất Định thẳng tắp khựng lại giữa không trung, sau đó thẳng tắp rơi xuống phía dưới.
Thanh niên kia tay cầm trường kiếm đâm vào bụng đối phương, cũng theo đó rơi xuống phía dưới. Hô Diên Nhất Định khàn giọng nói:
- Ngươi…
Thanh niên kia cười lạnh nói:
- Ta là Phương Trung Bình.
Dứt lời hắn liền rút kiếm, một trận mưa máu phun ra, sau đó phi thân trở về nóc nhà, mặc cho Hô Diên Nhất Định ngã xuống.
Lúc này Tương Thanh Phong và hơn mười tên tiêu sư đang từ trong phòng khách xông ra, chạy đến dưới bậc thềm, chợt thấy một vật rơi xuống, đó là thi thể của Hô Diên Nhất Định chết không nhắm mắt.
Mọi người đều kinh hãi, chợt nghe trên nóc nhà vang lên tiếng cười như chim đêm:
- Gϊếŧ! Một tên cũng không để sót!
Trong rào càng lúc càng nóng, chẳng những không thể ngồi xuống, thậm chí còn không thể đứng lâu một chỗ. Hơi nóng từ dưới bàn chân truyền lên, lại từ trên đỉnh đầu ép xuống, nóng đến mức ba người trong rào đều mồ hôi đầm đìa.
Tư Đồ Thiên Tâm kêu lên:
- Làm sao đây? Làm sao đây? Hết rồi, hết rồi!
Tư Đồ Khinh Yến vội la lên:
- Phương thúc thúc, huynh, huynh rốt cuộc nghĩ được biện pháp chưa?
Phương Chấn Mi trầm tư một chút, đột nhiên cười nói:
- Có rồi!
Hai chị em Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm đều vui mừng, liên tục hỏi:
- Là biện pháp gì? Là biện pháp gì?
Phương Chấn Mi trầm ngâm một lúc, nói:
- Biện pháp này hiện tại không thể dùng.
Tư Đồ Thiên Tâm dậm chân kêu lên:
- Vây khi nào mới dùng được?
Phương Chấn Mi hờ hững nói:
- Còn phải chờ một chút.
Lần này ngay cả Tư Đồ Khinh Yến cũng gấp đến phát điên, nói:
- Khi đó chỉ sợ chúng ta đã bị nướng chín rồi.
Phương Chấn Mi khẽ mỉm cười nói:
- Đúng rồi, chính là khi đó.
Sắc trời dần sáng.
Khi đêm còn chưa hết, là lúc gió lạnh nhất, sương dày nhất, trời cũng tối nhất.
Trăng đã không thấy nữa, gió gấp mây thấp, gió lạnh dạt dào.
Tại dãy phòng phía tây Hàm Bích lâu.
Một bóng người áo đen lướt nhanh ra ngoài cửa sổ, còn lưu luyến nhìn Hàm Bích lâu một cái. Trong cửa sổ có một thiếu nữ đang ngơ ngẩn nhìn người đi xa.
Trong gió đêm, hai hàng nước mắt của Công Tôn Nguyệt Lan dường như đã kết thành hàn băng lóng lánh. Ngã Thị Thùy đã đi xa rồi.
Nàng buồn bã suy nghĩ, dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, không trăng không sao, gió mây quay cuồng. Bỗng nàng nhìn thấy trên nóc nhà có vô số người áo đen đang lẻn đến Hàm Bích lâu.
Nàng muốn kêu lên, nhưng cửa sổ đột nhiên bị đánh nát, một người còn cường tráng hơn báo lạnh lùng bước vào.
Công Tôn Nguyệt Lan kinh hãi quát lên:
- Người nào?
Người kia cười lạnh nói:
- Trường Tiếu bang Khuất Lôi.
Công Tôn Nguyệt Lan bước dài một cái, nhặt đàn tranh lên, rút bảo kiếm ra, kiếm nhanh như chớp, kiếm thế như cầu vồng đâm thẳng vào Khuất Lôi.
Khuất Lôi xuất quyền.
Quyền phát sau mà tới trước, đánh vào mũi kiếm. Mũi kiếm không thể đâm vào nắm tay, nhưng nắm tay lại đánh gãy kiếm.
Công Tôn Nguyệt Lan biến sắc, lập tức vung đàn tranh lên đập thẳng vào Khuất Lôi.
Khuất Lôi cười lạnh, xuất quyền.
Đàn tranh năm âm đều vang, vỡ nát.
Công Tôn Nguyệt Lan liên tục lui lại mấy bước. Khuất Lôi cười lạnh đi đến gần. Công Tôn Nguyệt Lan nhặt ghế gỗ lên, ném vào Khuất Lôi.
Khuất Lôi dùng một quyền đánh nát ghế gỗ.
Công Tôn Nguyệt Lan lui đến mép giường, lại khiêng chiếc bàn lớn lên ném vào Khuất Lôi.
Nàng không hi vọng chiếc bàn này có thể đánh lui Khuất Lôi, chỉ hi vọng có thể ngăn cản hắn một chút, nàng sẽ có hi vọng chạy trốn.
Khuất Lôi cũng thèm không tránh, vẫn dùng một quyền.
Chiếc bàn vỡ nát.
Công Tôn Nguyệt Lan nghe được tiếng người huyên náo bên ngoài, tiếng kêu thảm thiết của đám tỷ muội không dứt bên tai, tiếng đánh nhau cũng không ngừng truyền đến. Nàng nghiến răng một cái, đột ngột chạy về phía cửa.
Khuất Lôi liền xông lên trước, lạnh lùng nói:
- Ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời đi!
Lập tức dùng một quyền đánh nát cửa, nhưng người lại chắn ở trước cửa.
Công Tôn Nguyệt Lan oán hận nói:
- Ta nguyện chết!
Nàng lao lên trước, hai ngón tay bắn ra, nhắm thẳng vào hai mắt Khuất Lôi.
Khuất Lôi hừ lạnh, xuất chưởng.
“Bình!”
Công Tôn Nguyệt Lan bay ra ngoài, khóe miệng chảy máu. Chỉ nghe Khuất Lôi lớn tiếng nói:
- Toàn lực tấn công Hàm Bích lâu, phản kháng cứ gϊếŧ, không để một người chạy thoát!
Âm thanh liên miên không dứt vang vọng trong Hàm Bích lâu.
Khi trong phòng Công Tôn Nguyệt Lan vừa có tiếng động, Âu Dương Tảo Nguyệt lập tức tỉnh dậy. Bà vội vàng cầm kiếm chạy ra khỏi phòng, đột nhiên một ánh kiếm ép tới, vừa nhanh vừa chuẩn. Âu Dương Tảo Nguyệt vung kiếm ngăn cản, sau đó đánh ra bảy kiếm. Người nọ lùi lại bảy bước, đón lấy bảy kiếm, cũng không dừng lại phản công bảy kiếm. Âu Dương Tảo Nguyệt tránh khỏi bảy kiếm này, khí tức có phần mệt nhọc, liền đưa mắt nhìn, trông thấy đối phương là một gã trẻ tuổi lạnh lùng và da^ʍ tà. Âu Dương Tảo Nguyệt quát lớn:
- Ngươi là ai?
Thanh niên kia cười nói:
- Trường Tiếu bang tổng đường chủ, Phương Trung Bình.
Âu Dương Tảo Nguyệt không dám xem thường, nếu là Trường Tiếu bang tập kích, vừa rồi chỗ Công Tôn Nguyệt Lan có tiếng động, chẳng phải đã gặp nguy hiểm? Vì vậy giơ kiếm quát lớn:
- Tránh ra!
Phương Trung Bình cười nói:
- Tránh ra? Ngươi tuy tuổi tác lớn một chút, nhưng vẫn rất đẹp, ta cũng không đành lòng tránh ra…
Âu Dương Tảo Nguyệt không đợi hắn nói xong, liền phát ra một chuỗi kiếm chiêu, ép thẳng đến Phương Trung Bình.
Một chuỗi công kích này ép cho Phương Trung Bình từ trước cửa phòng ra đến ngoài hành lang.
Tại hành lang và trong các phòng, tiếng đánh nhau không ngừng truyền đến, trong ngoài đều là bòng người đang hoảng loạn chiến đấu. Âu Dương Tảo Nguyệt không kìm được phân tâm kêu lên:
- Mọi người cẩn thận, đừng hoảng loạn, liên hợp ứng chiến!
Ngay lúc vừa phân tâm, Phương Trung Bình đột nhiên ép ngược, đâm tới một kiếm.
Âu Dương Tảo Nguyệt quát lên:
- Muốn chết!
Kiếm trong tay rung lên, muốn dùng công phu nội gia mấy chục năm khổ tu đánh bay kiếm trong tay Phương Trung Bình.
Sau một tiếng “keng”, hai kiếm va chạm, Phương Trung Bình bị chấn đến eo bàn tay tê dại. Âu Dương Tảo Nguyệt nhân cơ hội phát ra ba kiếm, “đinh đinh đinh”, đánh vào trên thân kiếm Phương Trung Bình, trường kiếm của Phương Trung Bình lập tức rời tay bay ra.
Âu Dương Tảo Nguyệt mừng rỡ, lại phát ra một kiếm, muốn lấy mạng Phương Trung Bình.
Phương Trung Bình đột nhiên không tránh mà tiến tới, trong tay tuy không có kiếm, nhưng lại dùng tay làm kiếm, một “kiếm” đâm vào ngực Âu Dương Tảo Nguyệt.
“Kiếm Chưởng”!
Phương Trung Bình không chỉ tu luyện “Tụ Trung kiếm”, càng lợi hại hơn là “Kiếm Chưởng”. Âu Dương Tảo Nguyệt đánh bay trường kiếm trong tay Phương Trung Bình, cho rằng đã nắm chắc phần thắng, nhất thời sơ ý nên trúng phải quỷ kế.
“Kiếm Chưởng” đâm vào ngực Âu Dương Tảo Nguyệt.
Âu Dương Tảo Nguyệt “a” một tiếng, đột nhiên hét lớn:
- Đám nhỏ đừng ham chiến, thoát được người nào hay người nấy!
Phương Trung Bình cười lạnh nói:
- Đáng tiếc ngay cả ngươi cũng chạy không thoát.
Hắn lập tức rút tay, máu như tên từ ngực Âu Dương Tảo Nguyệt phun ra, Âu Dương Tảo Nguyệt lập tức mềm nhũn ngã xuống. Phương Trung Bình kêu lớn:
- Hàm Bích lâu nghe đây, các ngươi không nên phản kháng vô ích, thủ lĩnh của các ngươi là Âu Dương Tảo Nguyệt đã mất mạng trong tay ta rồi.
Phía bên kia, Công Tôn U Lan vừa nghe tiếng Âu Dương Tảo Nguyệt xông ra khỏi phòng liền tỉnh lại. Nàng vừa mới ngồi dậy, bỗng nhiên có hai tên Trường Tiếu bang đồ xông vào. Nàng vung tỳ bà quét ngang, gϊếŧ chết hai người, sau đó xông ra cửa phòng. Đột nhiên bóng chưởng lóe lên, một bóng người giống như cương thi đánh tới.
Công Tôn U Lan trong lúc vội vã xoay người một cái, tránh khỏi một chưởng, lạnh lùng quát lên:
- Các ngươi là ai?
Người nọ ngửa mặt lên trời cười lớn, nói:
- Trường Tiếu bang Vô Chỉ chưởng Chiêm Vũ Xan, cô em, ngươi nên ngoan ngoãn nghe lệnh đi!
Công Tôn U Lan vừa thấy người này không có ngón tay, nhưng xuất chưởng im hơi lặng tiếng, vừa chuẩn vừa nhanh, biết hắn nhất định tu luyện độc chưởng, trong lòng vô cùng căm ghét, lập tức tay cầm tỳ bà, đánh tới một chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân”.
“Vô Chỉ chưởng” Chiêm Vũ Xan hét lớn một tiếng, phi thân tránh khỏi một kích, song chưởng giữa không trung đánh vào Công Tôn U Lan.
Công Tôn U Lan vừa thấy Hàm Bích lâu ánh lửa hừng hực, trong lòng hoảng hốt. Lúc này giọng nói của Khuất Lôi từ trong phòng Công Tôn Nguyệt Lan vang lên không dứt. Trong lòng nàng biết Công Tôn Nguyệt Lan nhất định đã gặp bất hạnh, cũng không ham chiến, liền vung tỳ bà đánh thẳng vào Chiêm Vũ Xan.
Chiêm Vũ Xan giơ hai tay nghênh đón, đánh vỡ tỳ bà.
Tại khoảnh khắc tỳ bà vỡ tan, Chiêm Vũ Xan bị che khuất tầm mắt, Công Tôn U Lan đột ngột rút kiếm trong tỳ bà đâm ra.
Chiêm Vũ Xan kêu thảm một tiếng, bị một kiếm xuyên qua cổ họng.
Công Tôn U Lan giải quyết xong Chiêm Vũ Xan, đang muốn chạy về phía tây cứu viện muội muội, đột nhiên có người từ sau lưng tập kích. Công Tôn U Lan cảnh giác nhanh nhạy, vội vàng lách qua, nhưng vai ngọc vẫn bị thương. Chỉ thấy “Huyết Hồn Thần Chưởng” Lạc Thiên Trì hung thần ác sát của Huyết Hồn tiêu cục đang đứng ở đó, trong tay cầm giới đao.
Công Tôn U Lan kêu lên:
- Hôm nay tha cho ngươi khỏi chết, ngươi lại còn mặt mũi ám toán người khác ở đây!
Lạc Thiên Trì giơ giới đao lên, cười lớn nói:
- Hôm nay ta ám toán ngươi, thiên hạ có ai biết được! Ngươi đã là thịt nằm trên thớt, trước tiên để ta vui vẻ…
Đột nhiên cổ họng vang lên tiếng “ục ục”, đảo mắt một cái liền ngã xuống, bởi vì một thanh kiếm sắc đã đâm qua ngực hắn.
Công Tôn U Lan đưa mắt nhìn, trông thấy vị khách “Quá Giang Long” Dương Khổ Uy của Phong Vân tiêu cục. Dương Khổ Uy trầm giọng nói:
- Cô nương chạy mau, bốn phía đều là kẻ địch…
Y còn chưa nói xong, bỗng nghe được lời nói của Phương Trung Bình đã gϊếŧ Âu Dương Tảo Nguyệt. Dương Khổ Uy quát lớn:
- Mẹ nó…
Âm thanh dừng lại, đầu của y đột nhiên nổ tan, máu tươi văng ra tứ tung, khiến Công Tôn U Lan sợ hãi thét lên.
Chỉ thấy một người áo đen thấp bé chạy đến gần, cười lớn nói:
- Cô em, thuốc nổ của Phích Lôi đường thế nào?
Dứt lời liền cười sằng sặc. Người này chính là một trong những kẻ đã tấn công Hàm Ưng bảo, Hắc kỳ đường chủ Vạn Mãn Đường.
Nhưng hắn mới cười được một nửa, âm thanh đột nhiên biến thành thét lớn. Hắn lập tức xoay người, chỉ thấy sau lưng dính ba con rết màu đỏ, “Phi Thiên Ngô Công” Thôi Nhất Trí đứng ở phía sau, lạnh lùng nói:
- Đây là dùng gậy ông đập lưng ông, người trúng phải rết độc của ta, ba bước lập tức tử vong, ngươi nên nhận mệnh đi!
“Phích Lịch Hỏa” Vạn Mãn Đường hét lớn một tiếng, nhưng lại không dám cử động. Đột nhiên lại có người từ sau lưng ôm chặt lấy Thôi Nhất Trí. Thôi Nhất Trí giãy dụa không thoát, hóa ra người nọ là “Tụ Lý Nhật Nguyệt” Thẩm Thất Sơn, đang kêu lên với Vạn Mãn Đường:
- Vạn đường chủ, mau tới gϊếŧ hắn!
Đáng tiếc hắn không biết được tính cách của Vạn Mãn Đường. Vạn Mãn Đường đúng là gϊếŧ Thôi Nhất Trí, nhưng lại ném ra thuốc nổ toàn thân, nổ chết cả Thẩm Thất Sơn, sau đó Vạn Mãn Đường cũng ngã xuống mất mạng. Ngay khi Thẩm Thất Sơn ôm lấy Thôi Nhất Trí, Công Tôn U Lan muốn tìm cách cứu viện, nhưng lại bị một người quấn lấy. Người này cao lớn cường tráng, xuất chiêu vụng về, nhưng sức lớn vô cùng, chính là “Trượng Nhị Kim Cương” Mã Cừu Phu.
Công Tôn U Lan vừa vội vừa giận, liền ném trường kiếm ra, đâm xuyên qua ngực Mã Cừu Phu. Nhưng lúc này “Phi Thiên Ngô Công” Thôi Nhất Trí đã chết. Công Tôn U Lan nhìn thấy toàn lâu cảnh tượng thê thảm, vô số tỷ muội không cam chịu nhục, ra sức chống cự. Nàng chỉ cảm thấy bi phẫn dâng trào, đang muốn gϊếŧ tới, đột nhiên một người lướt qua trời cao, ánh đèn toàn lâu đồng thời bị đập tắt. Khi ánh đèn còn chưa tắt hết, Công Tôn U Lan nhìn thấy một thanh niên anh tuấn uy nghi nhưng hơi có vẻ da^ʍ tà đứng ở trước người, sau khi đèn tắt chỉ nghe người nọ nói:
- Ta là Phương Trung Bình, ngươi là Công Tôn đại cô nương đúng không?
Công Tôn U Lan giơ tay muốn đánh, nhưng bỗng cảm thấy mạch môn bị giữ chặt, trong tai nghe được tiếng cười tà dị của Phương Trung Bình. Trời đất u ám, xa xa ánh lửa khắp nơi, tiếng gào khóc liên tục vang lên.
Hơi nóng trong phòng đã đến mức không chịu đựng nổi. Ba người không ngừng đi tới đi lui, sàn nhà rất nóng, muốn dừng lại một chút cũng không được. Tư Đồ Thiên Tâm nói:
- Hết rồi, cho dù hiện tại chúng ta có biện pháp cũng quá trễ rồi.
Tư Đồ Khinh Yến thở dài một tiếng, nói:
- Chúng ta tài không bằng người, đúng là đáng chết, nhưng Phương thúc thúc…
Phương Chấn Mi đột nhiên cười, cắt lời bọn họ:
- Lúc này chúng ta còn chưa chết, đúng không?
Tư Đồ Khinh Yến than thở nói:
- Nhưng thế này thì có khác gì với chết?
Vào lúc này Tư Đồ Thiên Tâm lại có tâm tình “nghiên cứu” Phương Chấn Mi:
- Phương thúc thúc, trong tình này cảnh này mà thúc còn có thể cười được, rốt cuộc trong tình hình nào thúc mới không cười nổi?
Phương Chấn Mi nghiêm mặt nói:
- Lúc ăn cơm.
Lời này vừa nói ra, Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm đều không nhịn được cười. Phương Chấn Mi đột nhiên đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Được, đã đến lúc xông ra rồi.
Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm trợn mắt há mồm, cùng kêu lên:
- Xông ra?
- Đúng, xông ra.
Phương Chấn Mi nói, phất tay áo một cái, trong tay cầm Huyết Hà thần kiếm. Hắn hứng thú bừng bừng nói:
- Tăng Bạch Thủy đa mưu túc trí, đã tính toán chúng ta không thể phá cửa, cho nên không ngại để lại thanh Huyết Hà thần kiếm của lệnh tôn này. Nhưng thanh kiếm này lại chính là vật cứu mạng chúng ta. Đan Phượng cô nương tuy cứu chúng ta không thành, nhưng nhờ cô ấy mới khiến cho Huyết Hà thần kiếm rơi vào tay chúng ta, cũng giống như đã cứu chúng ta rồi.
Tư Đồ Khinh Yến nhíu đôi mày thanh tú, nói:
- Ta biết Huyết Hà thần kiếm có công năng chém sắt như chém bùn, nhưng nó có thể chém đứt địa mẫu tinh thiết này sao?
Phương Chấn Mi quả quyết nói:
- Không thể.
Tư Đồ tỷ đệ lại ngẩn ra. Phương Chấn Mi nói tiếp.
- Cho nên ta phải chờ tới lúc này. Tăng Bạch Thủy cho rằng dùng lửa nướng chết chúng ta là chắc chắn nhất, lại có thể tránh thủ hạ hi sinh, không ngờ phương pháp an toàn nhất cũng có chỗ sơ hở. Hỏa thiêu như vậy tấm sắt cũng mềm ra, chúng ta dùng kiếm chém rào sắt dĩ nhiên là không được, không bằng ra tay ở sàn nhà bị lửa đốt nóng, xông xuống bên dưới. Phía dưới đã có lửa, nhất định là hầm ngầm, hễ là hầm ngầm thì chắc chắn sẽ có đường ra. Phía trên tuy cũng có lửa, nhưng chúng ta không thể xông lên, bởi vì nếu cắt đứt sàn nhà sẽ khiến than lửa rơi xuống, chúng ta sẽ không thoát được.
Tư Đồ Thiên Tâm mừng rỡ nhảy lên. Tư Đồ Khinh Yến lại trầm ngâm nói:
- Nhưng cắt đứt sàn nhà, ngọn lửa sẽ tràn thẳng lên phía trên, chẳng phải chúng ta tự nhảy vào biển lửa sao? Làm thế nào xông ra ngoài được?
Phương Chấn Mi cười một tiếng nói:
- Ta tự có biện pháp. Ta sẽ nhảy xuống trước, các người chờ sau mười tiếng lập tức nhảy theo. Nhớ kỹ, sau mười tiếng, không được quá trễ cũng không được quá sớm, bất kể phía dưới có gì cũng phải nhắm mắt nhảy xuống. Sau khi ta nhảy thì các người lập tức bắt đầu đếm.
Phương Chấn Mi mắt thần như chớp đảo qua hai người, khiến hai người không kìm được tinh thần phấn chấn. Phương Chấn Mi nói:
- Được rồi, việc này không nên chậm trễ, chuẩn bị xong rồi, ta ra tay đây!
Dứt lời liền nhảy vọt một cái, đáp xuống tấm sắt chính giữa nóng nhất, truyền công lực vào trên thân Huyết Hà thần kiếm, “phụp” một tiếng đâm thẳng vào trong tấm sắt, dùng sức vạch một cái. Chỉ nghe tiếng “xoẹt xoẹt” không dứt, tấm sắt kia đã bị hắn nhấc lên một lỗ hổng lớn hình cung dài bốn năm thước, quả nhiên nơi lỗ hổng ngọn lửa hừng hực tỏa lên. Phương Chấn Mi hét lớn một tiếng, hai tay lật lại đè xuống, ngọn lửa kia liền bị chưởng lực của hắn đánh tan, hoàn toàn bay tứ tán xuống phía dưới, cầu lửa bắn ra, than lửa tung tóe. Phương Chấn Mi nhảy xuống trong lửa lớn, đồng thời kêu lên:
- Bắt đầu đếm!
Phương Chấn Mi vừa nhảy xuống, lập tức nghiêng người lướt ra khỏi đống lửa, nhưng trên người cũng có vài chỗ bị đốt cháy. Có bốn người đang coi lửa dưới tầng hầm, bỗng thấy trần nhà bị nhấc lên, một người nhảy xuống, lập tức kinh hãi. Bọn họ đang muốn tập kích, không ngờ bị chùm lửa bắn trúng, nóng đến mức nhảy loạn trên đất, gào lớn như heo bị gϊếŧ.
Phương Chấn Mi chân vừa chạm đất, lập tức lướt đến bên cạnh bốn người kia, tay như đao sắc cắt bỏ toàn bộ y phục dính lửa của bọn họ, bốn người kia mới may mắn tránh khỏi tai nạn.
Sau khi Phương Chấn Mi cứu bốn người kia, lại nhanh như chớp đánh ra một chưởng, quét ngọn lửa vừa mới bốc lên tản ra bốn phía. Cùng lúc đó chị em Tư Đồ đã nhắm mắt nắm tay đồng loạt nhảy xuống.
Vậy gần như là nhảy xuống trong than lửa.
Phương Chấn Mi lại từ xa đánh ra một chưởng, đẩy Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm ra bảy tám thước, sau đó lao đến dập tắt lửa trên quần áo của chị em Tư Đồ.
Hai chuyện này chẳng qua là trong nháy mắt, sau khi Phương Chấn Mi cứu Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm, mới phát giác trên người mình có mấy chỗ đã bốc cháy.
Hóa ra hắn nóng lòng cứu người, đã quên mất trên người mình cũng bị dính lửa. Hắn vội vàng dập tắt, nhưng cũng bị phỏng vài nơi, đốt cháy một chút y phục, dáng vẻ có phần nhếch nhác.
Mấy tên Trường Tiếu bang đồ bị phỏng nằm trên đất, một người trong đó thương thế khá nhẹ nói:
- Chúng ta muốn thiêu chết ngươi, ngươi còn muốn cứu chúng ta?
Phương Chấn Mi cười nhạt, nhưng trên người có mấy chỗ bị bỏng, may mắn hắn công lực cao thâm, mới có thể kìm nén đau đớn. Một tên Trường Tiếu bang đồ khác mở một nửa mắt, rêи ɾỉ nói:
- Ngài chính là Phương Chấn Mi Phương công tử?
Phương Chấn Mi cười gật đầu. Người nọ thở dài nói:
- Nếu sớm biết là ngài, có đánh chết ta cũng không đốt.
Một tên Trường Tiếu bang khác bị thương cựa quậy nói:
- Các người đi mau, bang chủ sắp đến rồi. Lối ra ở phía tây, thấy bảy cây tùng lập tức vòng sang hướng đông nam, sau khi ra cửa thì đi thẳng về hướng nam, thấy Minh Châu đình thì vòng sang hướng tây bắc, là có thể ra khỏi Trường Tiếu bang. Nhanh! Nhanh! Nhanh!
Phương Chấn Mi xá dài nói:
- Đa tạ!
Sau đó nắm tay Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm, như một cơn gió lướt ra bên ngoài.