*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thỏ
Sáng hôm sau, Mạc Độc Chước nhẹ nhàng ca hát, lúc vừa nhắm mắt đánh răng thì gương mặt của Sầm Lệnh Thu bất giác hiện lên.
Kỳ quái.
Chuyện cũ cho qua luôn là nguyên tắc của Mạc Độc Chước. Có người đắc tội hắn, hắn sẽ không nắm tóc người ta không bỏ, thay vào đó đấm cho một đấm rồi lần sau gặp nhau, bọn họ chính là người xa lạ. Nếu như không thể trả thù lúc đó, nhất định sẽ không nhắc lại chuyện cũ. Đơn giản là hắn nghĩ rằng, chuyện cũng đã rồi, nếu như mình chấp nhất không buông thì chính mình cũng không thoải mái.
Đối với Mạc Độc Chước mà nói, Sầm Lệnh Thu vốn là như vậy. Người này hắn chỉ gặp một lần, việc tối qua hắn cũng không có ý định trả thù hay tính toán. Cho dù hôm nay có tức giận thế nào thì ngày mai cũng sẽ tiêu tan. Nhưng tại sao hắn lại khắc khoái nhớ nhung Sầm Lệnh Thu như thế?
Chẳng lẽ hắn vẫn còn say đắm yêu Lạc Tâm Yến, chỉ là do hắn không nhận ra?
Ý tưởng đáng sợ này vừa nảy sinh, Mạc Độc Chước liền phủ nhận ngay tức khắc. Chuyện này không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Hắn, Mạc Độc Chước thề với trời một chút tình cảm dành cho Lạc Tâm Yến cũng không có. Nói toạt móng heo là dù nàng có cởi sạch đồ đứng trước mặt đây, hắn cũng cương không nổi!
Từ trước đến nay hắn là loại người này, không cảm tình chính là không cảm tình, không thích chính là không thích, đồ vứt đi rồi còn lấy lại làm gì cho bẩn tay.
Suy nghĩ thật lâu vẫn bế tắc, Mạc Độc Chước cảm thấy buồn bực không vui. Buổi chiều hắn quyết định đi đâu đó cho khuây khỏa, vừa định rủ bọn Doãn Thượng đánh bi-a thì nhận được một lời mời ngoài dự kiến.
“Mạc thiếu, tôi đây. Lần trước gặp nhau ở KTV, Mạc thiếu còn nhớ tôi không?”
“Chu tổng?” Mạc Độc Chước nhíu mày, hắn vốn không thích bị người lạ làm phiền, nhưng trong ấn tượng thì người này là phó tổng giám đốc của một công ty giải trí âm nhạc, cũng có quan hệ khá tốt với Doãn Thượng.
“Ừ, tôi đây. Thế nào?”
“Chuyện là vầy, hôm nay sinh nhật tôi có tổ chức tiệc tư gia, 9 giờ tối sẽ bắt đầu. Tôi mời một số bạn bè của Doãn thiếu, liệu Mạc thiếu có thể bớt chút thời gian đến chung vui?”
Mạc Độc Chước đưa tay xoa trán: “Được thôi, tối nay bổn đại gia sẽ đến.”
Không biết vì sao, dường như Mạc Độc Chước phá lệ để tham dự bữa dạ tiệc này, thậm chí còn ăn vận bóng bẩy hơn, đầu tóc chải chuốt kiêu ngạo. Hắn nhìn mình trong gương tự khen rằng, hôm nay bổn đại gia soái lắm. Này là sơ mi đen, này là quần yếm cổ điển thế kỷ 20, này là giày Dr. Marten màu đen phong cách quý tộc. Hắn nghiêng đầu sờ cằm của mình, tự luyến nghĩ rằng mình rất có thần thái của Leonardo Dicaprio năm đó. (*)
Dự tiệc đối với Mạc Độc Chước mà nói, một là từ chối ngay, hai là nhận lời và không đến trễ. Hắn đã đến bữa tiệc trước mười phút dừng ở cổng biệt thự nhà Chu tổng, ở trong xe hút hai, ba điếu thuốc mới cầm áo vest đặt ở ghế phụ khoác lên vai, đi vào trong. Vừa lúc gặp Doãn Thượng đón đưa bạn trai nhỏ đi cùng.
“Doãn Thượng.” Hắn tiến lên vỗ vai đồng minh.
“Cậu đến rồi.” Doãn Thượng nghiêng người vuốt ve mái tóc của tiểu tình nhân có diện mạo đẹp đẽ, nõn nà kia, sau đó nhẹ nhàng giới thiệu: “Hề Quý, chào Mạc thiếu đi em.”
“Mạc thiếu buổi tối tốt lành.” Chàng thanh niên nhìn hắn một cái, ngữ khí nhàn nhạt.
Chẳng biết vì sao hắn cảm nhận được tiểu tình nhân này dường như không có nhiều hứng thú, có cảm giác bần thần và uể oải. Mà Doãn Thượng dường như rất vui, trong lời nói nghe được sự vui vẻ bởi vì cậu ta theo gã đến chỗ này, dù rằng không tình nguyện lắm.
Hắn thầm cảm thán, lần này đúng là Doãn Thượng gặp khắc tinh.
Chu tổng cầm ly rượu vang đỏ đứng ngoài cửa chào đón khách mời, nhác trông thấy Mạc Độc Chước và Doãn Thượng, ông ta càng tiếp đón nhiệt tình hơn. Bên trong biệt thự có kha khá người tham dự, giữa đại sảnh đặt chiếc đàn dương cầm tam giác Steinway & Sons, nơi một người nghệ sĩ đang chơi bản La campanella của Liszt. (*)
Không bao lâu khách mời đã tề tựu đông đủ, Chu tổng cắt bánh kem ba tầng chia cho mỗi người một miếng, sau đó cùng nhau nâng ly, cạn chén, chuyện trò.
Mạc Độc Chước cầm ly rượu vang lắc nhẹ
trong tay, thầm nghĩ không hổ là phó tổng giám đốc của công ty âm nhạc. Đúng là am hiểu nghệ thuật nên sinh nhật không chọn nền nhạc vồn vã, ồn ào như vũ khúc DJ, ngược lại mời người diễn tấu Piano lại hay ho như vậy.
Hắn cúi đầu nhấp rượu, khá lắm, rượu cũng là rượu ngon.
Mạc Độc Chước vô cùng hứng thú dạo quanh một vòng, thưởng thức căn biệt thự được cắt theo kiến trúc Châu Âu, thưởng thức đàn dương cầm trị giá xa xỉ trên đài kia, thưởng thức bộ sưu tập những loại rượu danh tiếng trên thế giới của Chu tổng, thưởng thức luôn khu vườn đầy những loài hoa quý báu, hiếm hoi.
Đương nhiên ngoại trừ rượu, mấy thứ khác hắn không quan tâm lắm. Nói trắng ra hắn chính là một gã đàn ông coi ngạo mạn, càn quấy, không thể so với đám nghệ thuật gia.
Chẳng bao lâu hắn cảm thấy có chút nhạt nhẽo, hắn nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng Doãn Thượng muốn kéo gã uống rượu với mình, quay đầu đã thấy Doãn Thượng và Hề Quý ấp ấp, ôm ôm. Phong phanh nghe thấy chàng sinh viên muốn về nhà, Doãn Thượng dương như cũng hơi mất hứng nhưng vẫn không thả người đi, đôi tay ôm chặt cậu trai vào ngực.
“E hèm.” Mạc Độc Chước đi qua ho khan hai tiếng, áo vest cũng kẹp bên hông.
Hề Quý tưởng rằng Mạc Độc Chước muốn giải vây, đang muốn dùng ánh mắt cảm kích nhìn hắn thì Mạc Độc Chước đã đưa tay tóm lấy hai con mồi xấu số đẩy về phía sofa: “Cậu đi rồi Doãn thiếu nhà tôi không vui lắm, cấm đi. Lại đây, hai người phải bồi bổn đại gia uống rượu.”
Hắn bá đạo đem tới hai ly thủy tinh cho bọn họ, sau đó khui chai X.O, rót đầy. “Hôm nay hai người không uống hết một chai thì đừng mong về nhà.”
Vài vị mỹ nữ xung quanh thấy Mạc thiếu nổi hứng cạn ly, bèn cười vây quanh bồi rượu hắn. Chẳng mấy chốc sofa kia tụ họp thật nhiều người thưởng rượu, nói chuyện phiếm. Tửu lượng của Mạc Độc Chước là vô địch, nghe nói từ trước đến giờ chưa có người nào đem hắn chuốc say.
Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều nóng lòng muốn biết, muốn xem thử tửu lượng của Mạc thiếu đến tột cùng ra làm sao.
“Mạc thiếu, em nghe nói ngài uống Rampoldi như uống nước, có thật không?”
“Có thật hay không, đêm nay thử một chút sẽ biết.” Mạc Độc Chước nhướng mày nâng ly, ý bảo mỹ nữ rót rượu cho hắn.
Mỹ nữ cảm thấy phấn khích, nàng dùng đôi mắt quyến rũ nhìn người đàn ông: “Em lấy cho ngài năm chai Rampoldi, Mạc thiếu, ngài thấy thế nào?”
“Một mình tôi uống thì lỗ lắm, gọi vài người đến đây thử sức, xem ai gục trước ai.”
Mạc gia đại thiếu gia ở giới thượng lưu này có địa vị cực cao, không biết bao nhiêu người muốn tạo quan hệ với hắn, huống chi đối với đàn ông, chỉ cần uống rượu là có thể xưng huynh gọi đệ. Cho nên dưới sự cám dỗ đầy lợi ích kia, tuy rằng cùng Mạc thiếu chiến rượu chẳng khác nào cầm súng chĩa vào họng nhưng đám người kia vẫn rất vui vẻ.
Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.comBữa tiệc trôi qua một nửa, trên sofa và trên bàn lăn lốc mấy chục chai rượu, cánh đàn ông nằm la liệt bên nhau.
“Bổn đại gia còn chưa uống thỏa, một đám đều con mẹ nó say.” Mạc Độc Chước đứng dậy định đi khỏi chỗ này, tìm Doãn Thượng uống hai ly, quay đầu lần nữa đã thấy Doãn Thượng và cậu trai kia ôm hôn nhau trong vườn hoa thắm thiết. Nét mặt Hề Quý ửng đỏ và mê say, cậu bị Doãn Thượng hôn đến không kiểm soát được mình nữa.
Mạc Độc Chước không thể không khen Doãn Thượng này rất có năng lực, cậu sinh viên vừa rồi còn muốn chạy giờ đã ngoan ngoãn rồi. Đúng là cách tấn công dịu dàng đầy hiệu quả.
Không tiện quấy rầy bọn họ, hắn cảm thấy nhạt nhẽo muốn trở về sớm một chút nghỉ ngơi. Lúc vừa định quay đi chợt nhìn thoáng qua người ngồi bên dương cầm diễn tấu, hắn cảm thấy người này có hơi quen mặt.
Ngay lúc hắn nhìn chằm chặp vào người kia, xung quanh dường như bị bóng đêm phủ lấy, chỉ có một ngọn đèn soi thẳng vào vị trí của nghệ sĩ dương cầm. Y vận âu phục thuần khiết, trắng tinh, bên trong phối áo sơ mi xanh. Y ôn tồn, lễ độ lướt trên phím đàn bằng mười ngón tay tinh xảo và thon gầy, vô cùng say mê với khúc nhạc mình biến hóa, thậm chí nhập tâm đến mức khép mắt lại.
Mạc Độc Chước như bị cuốn vào y. Hắn không biết hình dung cảm giác của mình thế nào, chỉ biết dù hắn từng gặp qua muôn vàn mỹ nữ thì người trước mắt như thiên sứ giáng trần, rạng ngời tỏa sáng. Thật quá con mẹ nó xinh đẹp, thật quá con mẹ nó tinh xảo.
Người kia có đôi mày liễu, đôi con ngươi màu nâu sáng như sao, vô cùng dịu dàng và sống động. Có lẽ vì thả hồn vào tiết tấu nên vành mắt y đỏ hoe, giống như vừa mới khóc. Y làm Mạc Độc Chước nảy sinh ý tưởng bệnh hoạn rằng muốn hung hăng khi dễ y, chà đạp y. Đôi môi anh đào kia mỏng manh, nếu cắn vào sẽ rất mềm mại và có hương vị rất tuyệt vời.
Mạc Độc Chước ngơ ngác đứng tại chỗ, suy nghĩ thăng hoa đầy hưng phấn khiến hạ thân hắn bất giác cương lên.
Lúc này chỉ nghe chung quanh phát ra vài tiếng ồn ã.
Tư duy từ chân trời xa xôi cũng nhanh chóng trở về thực tại.
Giờ đây hắn mới ý thức rõ ràng, người đàn ông bên đàn dương cầm ấy là Sầm Lệnh Thu, chính là người ngày hôm qua hắn tọng cho một đấm, chính là người mà cả ngày trời hắn nhớ mãi không quên.
Ấy thế mà chỉ mới nhìn y hắn lại có thể chào cờ cho được.
Trong phút giây nào đó, hắn thực sự không muốn thừa nhận điều này. Nhưng tâm trí của hắn, nhịp tim hắn đập, hơi thở của hắn, hạ thân của hắn, không chút nào không nói cho hắn biết
——
Thôi xong rồi, đường đường một Mạc thiếu gia như ông lại đi phải lòng tình địch!
Hắn vất vả tiêu hóa sự rung động lẫn kích động lẫn hưng phấn của mình, nhưng chợt phát hiện ra, trên kia một thằng ất ơ từ hành tinh nào rơi xuống lại dám hôn lấy bàn tay của Sầm Lệnh Thu!
Nghệ sĩ dương cầm từ đầu đến giờ đã thay đổi hai người, khi đó Sầm Lệnh Thu đang trò chuyện cùng người khác, Chu tổng đột nhiên tìm thấy y. Sầm Lệnh Thu chính là nghệ sĩ hạng nhất của công ty âm nhạc này.
Chu tổng nói ông đánh giá cao Sầm Lệnh Thu, tuổi còn trẻ nhưng lại có chiều sâu trong lĩnh vực nghệ thuật, đạt được vài giải thưởng quốc tế. Sau đó bọn họ nói về lịch trình một, hai tháng sắp tới của Sầm Lệnh Thu, ông còn động viên y, cuối cùng mời Sầm Lệnh Thu lên đài chơi vài bản nhạc. Sầm Lệnh Thu gật đầu, mỉm cười đồng ý.
Sầm Lệnh Thu dạo một khúc Valse, khi khúc nhạc đầu tiên kết thúc y mới phát hiện có một người đàn ông trẻ tuổi đứng cạnh mình. Anh ta mặc bộ tây trang xám nhạt, tóc đen ngắn nhuộm vài loe hoe màu đỏ, có cảm giác không phải người đàng hoàng.
Nhưng anh ta lại rất quý phái khom lưng, tay trái đặt sau thắt lưng, tay phải cầm một nhánh hoa hồng đỏ thắm: “Tôi là Đồng Phi, xin hỏi danh tính của mỹ nhân.”
Sầm Lệnh Thu nhẹ nhàng cười, lịch sự nhận lấy hoa hồng từ tay anh ta, bỏ vào túi áo trước ngực. “Tôi tên Sầm Lệnh Thu, Đồng tiên sinh, hân hạnh.”
Thấy y đã nhận lấy hoa hồng, Đồng Phi được một tấc lại muốn thêm một thước. Anh ta ngồi xuống ghế dương cầm, cứ thế áp sát Sầm Lệnh Thu: “Lệnh Thu, em có thể dạy tôi đàn chăng?”
Người bên cạnh vẫn duy trì nụ cười xã giao: “Được, dạy ngài mấy nốt cơ bản, thích hợp cho người mới bắt đầu.” Y cúi xuống, vươn tay ấn vài phím.
Đồng Phi ghi nhớ từng trình tự, học theo bộ dáng của Sầm Lệnh Thu mà chơi đàn một cách vụng về. Bọn họ cứ thế người dạy người học, Đồng Phi cao giọng cười giễu kỹ thuật bản thân quá mức tệ hại, không có thiên phú ở lĩnh vực âm nhạc. Sầm Lệnh Thu nghiêng đầu nhìn anh ta: “Kỳ thực tư chất của Đồng tiên sinh tốt lắm.”
Sau đó tựa như Đồng Phi bị trầm luân trong ánh mắt dịu dàng kia, anh ta kéo tay phải của Sầm Lệnh Thu đang rơi trên phím đàn, cúi đầu hôn sâu mu bàn tay ấy. “Mỹ nhân, dáng vẻ em chơi đàn quá đẹp, tôi đối với em nhất kiến chung tình.”
Mạc Độc Chước nghe rõ ràng vào tai.
Sầm Lệnh Thu có hơi hoảng hốt và xấu hổ, mặt y đỏ ửng muốn rút tay ra. Phản kháng rất nhỏ nhưng Đồng Phi vẫn giữ lấy, thậm chí còn nửa quỳ xuống đất thổ lộ niềm ái mộ với y.
Thấy cảnh tượng này, lòng Mạc Độc Chước đột nhiên trầm xuống, kế đó là cảm giác khó chịu đánh úp như thủy triều mãnh liệt, ngay cả ngày hôm qua hắn gặp Sầm Lệnh Thu cũng không hề phẫn nộ thế này. Hắn biết rõ mình điên tiết vì đâu, bởi Đồng Phi dám xâm chiếm vật phẩm cá nhân của hắn. Hậu quả này thực nghiêm trọng.
Đồng Phi nói xong bèn duỗi tay vuốt ve gò má Sầm Lệnh Thu, sau đó tay kia vòng sau cổ y, cố tình áp y xuống dưới. Đồng thời anh ta đứng dậy, nghiêng đầu, hơi hé miệng ra.
Một loạt động tác trong mắt Mạc Độc Chước tựa như truyền phát tin phóng đại mấy chục lần, sau đó nổ tung tóe. Ai cũng thừa biết Đồng Phi sắp hôn người kia.
“Cái mả mẹ mày.” Mạc Độc Chước lao lên đấm Đồng Phi một đấm. Một cú này khiến tất cả mọi người vây xem vô cùng kinh ngạc.
Dường như xự xuất hiện bất ngờ của Mạc Độc Chước khiến Sầm Lệnh Thu hoảng sợ, thân thể cũng run lên. Y ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tức giận, đôi mắt kinh hoảng lẫn vô tội khiến y trông như một chú thỏ bị thương.
Trúng một quyền ngã lăn ra đất khiến Đồng Phi đau nhức cả mông. Anh ta ngơ ngác im lặng một vài giây, tiếp theo bật dậy đánh trả Mạc Độc Chước: “Mày con mẹ nó là ai dám đánh bố mày!”
Bên cạnh có vài người bạn của Đồng Phi, vừa hay có kẻ nhận ra Mạc Độc Chước chính là Mạc thiếu không thể trêu vào thì nét mặt cũng biến sắc, kẻ nọ xông lên giữ chặt hai tay bạn mình, kéo anh ta đi.
“Dám tranh người với bố hả! Cậu buông tôi ra!”
“Đồng thiếu! Cậu bình tĩnh đã, hắn là Mạc thiếu, tụi mình chơi không nổi đâu…” Bạn tốt thì thầm bên tai anh ta vài câu.
Mạc Độc Chước vung chân đạp lên ghế dương cầm, tóm lấy cà vạt của Đồng Phi, kéo mặt anh ta đến ngay trước mặt hắn: “Mày con mẹ nó là ai dám động vào người của bổn đại gia?”
Đồng Phi bị giẫm một chân càng thêm giận dữ, vốn định đá một phát mới bỏ qua nhưng bạn anh ta vẫn luôn can ngăn. Đồng Phi cảm thấy vô cùng tụt hứng nên nhổ một bãi nước bọt, sau đó rời khỏi chốn thị phi.
Mạc Độc Chước cũng không quan tâm anh ta, hắn chỉ xoay người vác một kẻ ngồi ngốc không biết nên làm gì lên vai, sau đó đi ra phía cửa.
“Mạc Độc Chước tiên sinh, có phải ngài uống quá chén… Ngài nhận lầm rồi, tôi là Sầm Lệnh Thu, ngài mau thả tôi ra!” Y cố sức giãy dụa, tóc tai rối tung, bộ dáng có hơi chật vật nhưng vẫn đủ kiều diễm hớp hồn những người xung quanh.
Đáng tiếc y chỉ là nghệ sĩ dương cầm, cơ thể cũng mảnh mai sao có thể so với Mạc Độc Chước – một kẻ vạm vỡ, ngông cuồng kia được. Y đấm trên lưng Mạc Độc Chước, nhưng bàn tay nhỏ bé chẳng khác nào đang thực hiện động tác mát-xa.
“Không hề lầm, bổn đại gia chính là khiêng em đấy.” Mạc Độc Chước nghiêng đầu hôn y một cái thật bạo, ném xuống những lời này rồi rời khỏi biệt thự, sau đó đi về hướng chiếc Porsche.
Đám đông bên trong ồ lên liên tục.
—
(*) Tên thật của nam diễn viên chính vai Jack Dawson của bộ phim Tàu Titanic.TruyenHDTruyenHDTruyenHDCha nội lên đồ cũng chất lượng heng, xờ tai quý phái luxury goàng tộc:))(*) Franz Liszt, là một nghệ sĩ piano và nhà soạn nhạc người Hungary. Ông là người biểu diễn có danh tiếng ở khắp châu Âu vào thế kỉ 19, đặc biệt là nhờ có kỹ thuật điêu luyện trên bàn phím. Ngày nay ông vẫn được xem như là một trong những nghệ sĩ Piano lớn nhất từ trước đến nay.(*) Bài La Campanella, nghĩa là Chiếc chuông nhỏ trong tiếng Ý, là khúc etude piano số 3 trong tập tác phẩm Grandes études de Paganini (“Grand Paganini Études”) của nhà soạn nhạc kiêm nghệ sỹ piano xuất sắc Franz Liszt (1811 – 1886). Bài này đòi hỏi kỹ thuật rất cao, nhìn mười ngón tay nghệ sĩ đánh đàn mà hoa cả mắt, nhanh và khéo cực kỳ.Link nhạc nghe cho quý sờ tộc:c