Chương 3

Không biết an ủi họ như thế nào.

Nói thật, tôi hơi ghen tị với họ, khi họ có thể nhanh chóng ch/ết đi.

Lần chạy trốn trước đây, tôi được một cặp vợ chồng tốt bụng cứu về.

Nhưng đêm đó, Hoắc Diên và Hoắc Trì đã tìm được tôi.

Chúng dùng dao chậm rãi cắt cổ hai vợ chồng họ.

Sau đó xách đầu bọn họ lên, thản nhiên mỉm cười với tôi và nói:

"Kiều Kiều, em xem, nếu không vì em, họ sẽ không ch/ết."

"Em là một đứa trẻ hư."

"Họ thật sự là một cặp vợ chồng hiền lành tốt bụng, đã từng giúp đỡ rất nhiều đứa trẻ."

"Nhưng sai lầm lớn nhất của họ là đã nhận nuôi em."

"Thật ra so với bọn anh, em còn xấu xa hơn."

Đêm hôm đó, bọn chúng tra tấn tôi hết lần này đến lần khác.

Lặp đi lặp lại.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi.

Nếu tôi có thể ch/ết ngay lập tức thì tốt biết bao nhiêu.

Tôi đã trốn thoát nhiều lần.

Nhưng chưa một lần nào tôi có thể thực sự thoát khỏi bọn chúng.

Hoắc Diên và Hoắc Trì rất hưởng thụ loại cảm giác này.

Bọn chúng thích nhìn tôi chạy trốn, sau đó sẽ thong thả bắt tôi lại.

Tôi nhớ Hoắc Diên từng nói.

Hắn thích nhìn ánh sáng hy vọng trong mắt tôi dần tắt đi.

Có một lần chạy trốn, tôi đã nhờ cảnh sát giúp đỡ.

Anh ấy còn rất trẻ, là một cảnh sát vừa mới tốt nghiệp.

Anh hứa nhất định sẽ đưa bọn chúng ra ánh sánh và để pháp luật trừng trị.

Tôi ở lại nhà anh một tuần.

Trong bảy ngày này, tôi chưa bao giờ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc như vậy.

Anh chuẩn bị cho tôi một phòng riêng.

Tuy nhỏ nhưng rất ấm áp.

Mỗi ngày trước khi đi làm, anh đều làm bữa sáng cho tôi.

Anh nói: "Hứa Nghiên, đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ không để cho em xảy ra chuyện gì đâu."

Tôi thậm chí còn có một ảo tưởng.

Từ nay về sau, tôi có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng rốt cuộc đó chẳng qua chỉ là ảo tưởng mà thôi.

Đêm đó, anh ấy không về.

Tôi chờ rất lâu, trong lòng chợt cảm thấy bất an.

"Hứa Nghiên, anh quên mang theo chìa khóa, xuống mở cửa cho anh được không?"

Tôi nhận được tin nhắn của anh ấy.

Cơ thể tôi cứng đờ.

Bởi vì anh từng nói với tôi, bất kể có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không bao giờ gửi tin nhắn cho tôi.

Anh sẽ gọi điện thoại trực tiếp cho tôi.

Ngoài cửa lại vang lên những tiếng gõ cửa thô bạo.

Tiếng gõ cửa cứ lặp đi lặp lại.

Tôi toát mồ hôi lạnh, siết chặt con dao trong tay.

Khi đó tôi vô cùng mong đợi, ông trời sẽ ưu ái tôi một lần nữa.