Chương 3: Bảo bối, con ướt rồi

Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay hắn khiến cho cô sợ hãi, nhưng lời nói của hắn càng khiến Tiêu Điềm Điềm toàn thân run rẩy. Từ nhỏ đến lớn thời gian cô ở với chú là nhiều nhất, thậm chí còn nhiều hơn thời gian ở bên ba mẹ, cô cũng đã từng có thời gian độc chiếm chiếc giường lớn mềm mại của chú, được chú ôm vào trong ngực mà chìm vào giấc ngủ ngọt ngào. Nhưng mà lúc này, người đàn ông đang đặt tay lên bộ ngực đẫy đà của cô, nhẹ nhàng nắn bóp, nói ra lời mời cùng nhau đi ngủ, đây thực sự còn là một câu nói mang theo ý tứ đơn thuần nữa hay sao?

- Chú...chú...con...

Đôi mắt bồ câu to tròn long lanh nước, còn mang theo vẻ hoảng sợ giống như con thỏ nhỏ bị sư tử nhìn trúng, ngoài việc toàn thân bất động đôi chân run rẩy ra thì chẳng thể làm ra phản ứng nào khác, ngay cả ý muốn chạy trốn cũng chẳng thể sinh ra.

Ngụy Chính Thần hứng thú nhìn dáng vẻ sợ hãi của cô, một bàn tay khác chui vào trong làn váy ngủ mỏng manh, vuốt ve da thịt nhẵn nhụi ở đùi non của cô một cách sắc tình.

Nước mắt của cô ở một khắc này không kìm được mà rơi xuống. Tuy rằng cô mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng hắc bang vốn là một nơi tràn ngập gϊếŧ chóc và sắc dục, đã không ít lần cô bắt gặp cảnh tượng những người phụ nữ nằm dưới thân đàn ông thừa hoan, không chỉ là một mà có khi còn là ba bốn người! Sao cô có thể không hiểu những hành động của Ngụy Chính Thần lúc này ám chỉ điều gì. Nhưng trong tâm hồn non nớt của cô chú luôn là người cô tin tưởng nhất, cô thà tin rằng người chú cô kính trọng nhất đang nhậm nhầm cô thành những tình nhân khác của hắn, chứ không thể nào chấp nhận người đàn ông này lại thật sự muốn chiếm hữu cô, cô cháu gái hắn chăm sóc từ nhỏ đến lớn!

- Chú...con là Điềm Điềm...người có nhận ra con không?

Ngụy Chính Thần thấy được sự mong đợi trong đôi mắt cô, nhưng điều hắn muốn làm nhất lúc này chính là dập tắt nó! Ánh mắt hắn nhìn cô từ lâu đã không còn là ánh mắt của người chú nhìn cháu mình, mà là ánh mắt của một người đàn ông nhìn một người phụ nữ!

- Điềm Điềm, cái tên này là ta đặt cho con, từ khi con sinh ra, đã định sẵn là sẽ phải trở thành nữ nhân của ta rồi.

Hắn cúi đầu xuống, môi mỏng ngậm lấy đôi môi cánh hoa đầy đặn, đầu lưỡi hung ác xông vào trong khoang miệng nhỏ nhắn trằn trọc liếʍ mυ"ŧ, cái lưỡi mềm mại của cô bị đầu lưỡi hắn quấn lấy, tỉ mỉ nhấp nhám từng chút một hương vị ngọt ngào của thiếu nữ. Tiếng nức nở của cô bị chặn lại trong cổ họng, hai cánh tay bị một bàn tay khỏe khoắn áp lêи đỉиɦ đầu, một tay hắn nắm lấy váy ngủ mỏng manh của cô, dừng sức một cái...

"Xoạccc"

Chất vải mềm mại dễ dàng bị xé rách, thân thể cô trần trụi hiện ra trước mắt hắn. Tiêu Điềm Điềm kinh hoảng đón lấy ánh nhìn nóng rực đầy tính xâm lược. Hắn buông môi cô ra, Tiêu Điềm Điềm vùng vẫy muốn lấy tay che ngực mình lại, nhưng tất cả chỉ là phí công.

- Chú ơi...đừng mà...con không muốn!!!

Ngụy Chính Thần tham lam ngắm nhìn thân thể xinh đẹp hắn thèm muốn đã lâu. Làn da trắng muốt, da thịt tinh tế đến nỗi có thể thấy được cả những mạch máu màu xanh nhạt, xúc cảm đê mê khi da thịt hai người cọ xát vào nhau khiến hắn thỏa mãn híp mắt lại.

Tiêu Điềm Điềm mới chỉ có mười sáu tuổi nhưng bộ ngực đã phát dục rất khá. Hai luồng đẫy đà trắng nõn mềm mại như bánh bao mới hấp, hai nhụy hoa màu hồng nhạt ngạo nghễ đứng thẳng, bởi vì tiếp xúc với không khí lạnh mà nhẹ nhàng run rẩy. Ánh mắt người đàn ông đỏ lên, môi mỏng ngậm lấy một bên đầṳ ѵú ngon miệng.

Từ ngực truyền đến cảm giác tê dại nóng rực, xúc cảm xa lạ khiến toàn thân Tiêu Điềm Điềm đều run lên. Cô nhìn người đàn ông đang vùi đầu trong ngực mình, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

- Đừng mà...đừng mà, hức... chú đừng như vậy...

Nụ hoa xinh xắn bị hắn ngậm trong miệng thưởng thức, dùng chiếc lưỡi nóng ẩm trêu đùa khiến nó ngày càng cứng hơn. Một bàn tay khác đặt lên bầu ngực bên kia của cô hung hăng nhào nặn, đầṳ ѵú phấn hồng bị hai ngón tay kẹp lấy dâʍ ɭσạи, kɧoáı ©ảʍ kỳ dị khiến Tiêu Điềm Điềm vừa kinh hoảng vừa không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ nũng nịu. Đôi chân thon dài không ngừng giãy dụa, lại không biết hành động của mình khiến làn da mịn màng ma sát với bộ phận cứng rắn nóng rực của người đàn ông, khiến hắn càng hưng phấn hơn.

Quần áo trói buộc khiến hắn vô cùng khó chịu. Một bàn tay đang giữ chặt hai tay cô vẫn không buông ra, nhưng bàn tay còn lại tiếp tục dùng lực xé nát áo sơ mi đắt đỏ trên người mình. Thân trên trần trụi hiện ra vẻ đẹp mạnh mẽ, cơ ngực tráng kiện, cơ bụng rắn chắc loang loáng mồ hôi, người đàn ông nằm trên người cô có một cơ thể đẹp đẽ có thể khiến cho tất cả mọi phụ nữ phải si mê, nhưng Tiêu Điềm Điềm lại chỉ cảm thấy sợ hãi đến run rẩy.

Cái miệng nhỏ nhắn lại bị hắn hôn lấy một lần nữa, bàn tay to lớn đã sờ đến mép qυầи ɭóŧ màu hồng đáng yêu của cô, ngón tay thô ráp chuẩn xác tìm đúng vị trí, cách một lớp vải nhấn mạnh vào hoa huyệt non nớt của cô một cái.

Cả người Tiêu Điềm Điềm mãnh liệt run lên, hoa dịch trào ra, thấm ướt lớp vải mỏng manh.

Ngụy Chính Thần cười khẽ, giống như trêu chọc cô, lại giống như có vẻ thỏa mãn khó tả.

- Bảo bối, con ướt rồi.