Chương 5: Trở thành người phụ nữ của chú

Tiêu Điềm Điềm khóc suốt một đêm dài. Hôm nay là lần đầu tiên của cô, nhưng mà người đàn ông giống như một đầu dã lang đang trong kỳ phát tình, không chịu buông tha cho cô một giây một phút nào. Thân thể non nớt lần đầu thừa hoan thực sự ăn không tiêu, trong khi làm tình cô đã ngất đi mấy lần, nhưng ngay sau đó lại bị dương vật thô to hung hăng cắm rút làm cho tỉnh lại.

Không biết hắn đã bắn ra trong cô đến lần thứ mấy, cho đến khi Tiêu Điềm Điềm bị nhiệt tinh nóng hổi căng đầy bụng nhỏ, cuối cùng người đàn ông ba mươi lăm tuổi tinh lực tràn trề kia mới chịu dừng lại. Mí mắt cô trùng xuống, mơ hồ cảm nhận từng cái vuốt ve dịu dàng trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi, sau đó nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Ngụy Chính Thần thỏa mãn đem người ôm đầy cõi lòng. Dục vọng của hắn từ trước tới giờ mãnh liệt hơn nam nhân bình thường rất nhiều, cực hạn của Tiêu Điềm Điềm cũng chỉ làm cho hắn tạm thời thỏa mãn, còn nếu muốn giải quyết hoàn toàn nhu cầu sinh lý của hắn, ít nhất cũng cần ba người phụ nữ cùng nhau hầu hạ.

Nhưng cảm giác làm tình với cô gái nhỏ cũng khác hoàn toàn với chuyện giải quyết dục vọng thông thường. Hắn có thể thông qua việc thỏa mãn trên tinh thần, dẫn đến sự thăng hoa trên thân thể. Mặc dù nếu thể lực của cô có thể theo kịp, hắn sẽ tiếp tục đánh thêm mấy trận nữa, nhưng như lúc này cũng không sao, từ thân đến tâm hắn đều có cảm giác được đút no.

Ngụy Chính Thần để Tiêu Điềm Điềm nằm úp sấp trên người mình. Sau khi hắn rút tính khí ra khỏi hoa huyệt của cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ hòa cùng với da^ʍ dịch ồ ạt chảy ra, cảm giác trống rỗng khiến cho cô gái trong lúc ngủ mơ cũng hơi nhíu mày.

Bộ ngực đầy đặn áp lên l*иg ngực rắn chắc, nhũ hoa đỏng ửng ma sát lên làn da trần nóng hổi của hắn, khiến Ngụy Chính Thần hưởng thụ nheo mắt lại. Bàn tay to lớn vuốt dọc theo đường cong sống lưng uyển chuyển của cô gái, cảm thụ làn da trắng nõn trơn mịn như đậu phụ. Chưa bao giờ một cuộc làm tình lại mang đến cho hắn cảm giác mất hồn như thế, cũng chưa từng có người phụ nữ nào có thể ngủ lại trên giường hắn sau khi đã hầu hạ xong.

Tất cả những điều này chứng minh quyết định chiếm đoạt cô gái nhỏ của hắn là vô cùng chính xác. Vốn còn muốn đợi tới lúc cô mười tám tuổi, nhưng tên cha ruột ngu xuẩn của cô đã dâng lên cho hắn một cơ hội tuyệt hảo như thế, món ngon phải thưởng thức càng sớm càng tốt không phải sao?

Ngụy Chính Thần kéo một tấm chăn mỏng đắp ngang eo hai người, sau đó ngửi hương thơm trên mái tóc cô, thỏa mãn đi vào giấc ngủ.

***

Nắng sớm lọt qua khe cửa chiếu vào trong phòng. Tiêu Điềm Điềm chậm rãi mở đôi mắt vì khóc cả đêm mà sưng húp của mình ra. Cả người mệt mỏi tới nỗi không dậy nổi một chút sức lực.

Chú đã rời đi từ lâu, Tiêu Điềm Điềm không biết cảm giác trong lòng mình lúc này là gì. Một bên là thở phào nhẹ nhõm, một bên là thất vọng mất mát.

Chỉ trong một đêm cô đã mất đi tấm thân trong trắng, không phải là cho người chồng danh chính ngôn thuận của cô, mà cho người chú mười sáu năm qua luôn yêu thương cô hết mực. Cô đã tin tưởng người đàn ông này như thế, nào có thể ngờ hắn lại chính là người ra tay với cô đâu?

Nhưng mà Tiêu Điềm Điềm không có cách nào đi oán hận hắn, bởi vì cô thậm chí đã đắm chìm trong sự vui thích mà hắn mang lại. Nằm dưới thân người đàn ông lớn hơn mình mười chín tuổi phóng đãng rên rỉ, cô có tư cách gì đi trách móc hắn đây? Nhất là khi vừa tỉnh dậy, đối diện với căn phòng trống rỗng lạnh lẽo không có bóng dáng của hắn, Tiêu Điềm Điềm sinh ra cảm giác buồn bã tột độ. Có phải trong lòng chú bây giờ, cô cũng giống như những tình nhân khác của hắn chỉ là công cụ phát tiết mà thôi?

Cô cố gắng lê mình xuống giường, khó khăn lắm mới có thể đi đến phòng tắm.

Tiêu Điềm Điềm nhìn cô gái ở trong gương. Đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, làn mi dài ướt át, đôi môi đỏ thắm như cánh hoa. Rõ ràng trước đó cô còn là thiếu nữ mười sáu tuổi trong sáng ngây thơ, vậy mà lúc này trong nét đẹp hồn nhiên đã xen lẫn vài tia vũ mị, chân thật tuyên bố một sự thật rằng cô đã trở thành người phụ nữ của chú. Đối với người đàn ông đầu tiên của cuộc đời mình, cô phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với chú đây? Mối quan hệ của bọn họ bây giờ đã biến thành cái dạng gì rồi? Mọi chuyện rồi sẽ đi đâu về đâu?

Tiêu Điềm Điềm suy nghĩ lung tung, nhớ đến đôi mắt chú nhìn cô chứa đầy dục vọng, nước mắt cô gái nhỏ lại tiếp tục rơi.