Lý Hạo cười lạnh một tiếng, hắn khoác áo blouse trắng, nhìn chăm chằm Dương Thiên trước mắt mọi người: "Cậu bạn này, nếu muốn chữa bệnh cứu người, nói về mặt pháp lý thì cần phải có bằng cấp bác sĩ, cần phải có giấy chứng nhận y tế, cần phải có bằng y khoa, cần phải có bằng tốt nghiệp chuyên môn, vân vân, cậu có cái nào?"
Dương Thiên lắc đầu: 'Không có cái nào cả."
"Rất tốt, vậy tôi hỏi cậu, nếu cậu là một thầy thuốc không có tên tuổi, không có bằng cấp chuyên môn được nhà nước công nhận thì cũng không sao cả, trong dân gian không phải là không có những thầy thuốc gia truyền có thể chữa khỏi không ít bệnh. Nhưng vậy thì ít nhất cậu cũng phải có kinh nghiệm rồi đúng không? Cậu là bậc thầy trong việc điều trị cảm sốt, hay là thần y có thể trị được các bệnh nan y?"
Dương Thiên im lặng.
Sự kiêu ngạo trong lòng Lý Hạo đột nhiên càng trở nên mạnh mẽ hơn: "Cậu cái gì cũng không có sao còn không cút ra ngoài nhanh lên! Đừng trì hoãn thời gian của mọi người, được chứ? Vừa rồi Giang tiểu thư nói không sai, cậu trì hoãn người ta trị bệnh chính là đang phạm pháp. Ngoài ra, nếu bây giờ tôi báo cáo cậu tự ý xông vào nhà người khác và gây rối loạn trật tự thì cậu đã vi phạm pháp luật rồi!!"
"Ha ha ha... Quá đãt"
"Tuyệt vời... Bác sĩ Lý Hạo quả thực có tài hùng biện, hàm răng sắc nhọn, chỉ sợ tên này đã không nói nên lời nổi nữa rồi...
"Ha ha, nói được gì nữa? Mấy tên lừa đảo này lừa mấy bà cô nhảy múa ở quảng trường còn được chứ còn lừa tới tận cửa nhà họ Giang... Đúng là thú vị, to gan lớn mật ghê!"
Đối mặt với những lời nhận xét này, Dương Thiên cũng không quan tâm.
Hản có thể thức cả đêm tinh luyện dược liệu, đến đây đúng theo lời hẹn chỉ vì sự thành thật và đáng tin cậy của Giang Tiếu Anh, cùng với lời thỉnh cầu của Giang Nguyên Sơn tối qua.
Anh có thể thức đêm luyện dược, giữ đúng lời hứa đến đây, là bởi vì Giang Tiếu Anh thành thật giữ lời và lời thỉnh cầu đêm qua của Giang Nguyên Sơn.
Nếu như bây giờ muốn anh khỏi chỗ này, đương nhiên có thể, không cứu Giang Nguyên Sơn nữa là được.
Lúc này, Dương Thiên trực tiếp bỏ qua Lý Hạo mà nhìn Giang Tiếu Anh: "Cô chắc chắn muốn phẫu thuật cho ông Giang? Hôm nay phẫu thuật?"
Giang Tiếu Anh có chút chần chờ.
Dù sao thì cái tỷ lệ thành công là 50% này đã khiến cô phải thức suốt đêm!
Thế nhưng dù sao cũng tốt hơn tin tưởng một tên lang băm giang hồ lừa gạt không có gì trong tay... đúng không?
Cuối cùng, Giang Tiếu Anh gật đầu: "Vâng, anh Dương, mời rời đi."
"Ý của ông Giang thì sao?" Dương Thiên nhìn Giang Nguyên Sơn.
Giang Nguyên Sơn im lặng. Ông không muốn làm con gái thất vọng. Hơn nữa, năng lực của Lý Hạo thật sự rất mạnh.
Không đợi Giang Nguyên Sơn lên tiếng, Dương Thiên đã hiểu rồi.
Anh gật đầu.
"Được, được rồi, tôi đã hiểu." Dương Thiên bỗng nhiên cười cười: 'Rất tốt, cả nhà các người thật sự rất tốt."
Lúc này, Dương Thiên quay sang nhìn Giang Tiếu Anh, hình như đêm qua cô đã khóc, đôi mắt đẹp chớp chớp, hơi đỏ, cho dù cô dùng phấn mắt cũng không che được vẻ buồn bã âu lo của cô.
Dương Thiên nói: "Ít nhất thì hôm qua cô đã giữ lời hứa ở sàn đấu, viên thuốc này tôi tặng cho cô, lúc nguy cấp cho cha cô ăn nó."
Ba viên thuốc vốn có thể chữa khỏi.
Dương Thiên chỉ để lại một viên, đây đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
"Được, tôi nhận." Giang Tiếu Anh không cao hứng, thờ ơ nhận viên thuốc màu đen, làm động tác mời: "Anh Dương, thời gian phẫu thuật sắp đến, xin mời rời đi."
"Không thành vấn đề, tôi đi đây. Tuy nhiên, tốt nhất là cô đừng có khóc lóc cầu xin tôi, đến lúc đó, ai mời ai rời đi còn chưa biết đâu." Sau khi Dương Thiên cười nói, lời vừa dứt liền xoay người rời khỏi biệt thự nhà họ Giang, không hề quay đầu lại.
"Ưʍ.." Giang Tiếu Anh không biết tại sao trong lòng lại có chút hoảng sợ.
Lý Hạo ở bên cạnh hài lòng nhìn bóng lưng cô đơn của Dương Thiên khi rời đi, khóe miệng hưng phấn nhếch lên, cười lạnh như vừa thẳng trận, hưng phấn không thôi, lạnh lùng nói:
"Hừ, cái loại rác rưởi phế vật này mà cũng dám tự nhận mình là bác sĩ, nếu hản dám tới lần nữa, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát bắt hẳn, tống hắn vào tùi"
Giang Tiếu Anh nhìn thoáng qua viên thuốc màu đen trong lòng bàn tay, trực tiếp nói:
"Lý Hạo, chúng ta bắt đầu sắp xếp phẫu thuật đi anh. Cảm ơn anh, tôi rất cảm kích..."
"Đương nhiên rồi, đừng khách khí với tôi, chuyện của cô cũng là chuyện của tôi."
Lý Hạo nói xong, hắn búng ngón tay, mấy chục chuyên gia mặc áo blouse trằng phía sau hắn lập tức chuẩn bị, Giang Nguyên Sơn bị đưa đến bệnh viện quý tộc tư nhân dưới sự hộ tống của mọi người...