- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Thanh Thủy Văn
- Long Đồ Án Quyển Tập - Tiếp Theo
- Chương 6: Son phấn
Long Đồ Án Quyển Tập - Tiếp Theo
Chương 6: Son phấn
Từ khi Triển Chiêu vào Khai Phong tới nay đυ.ng phải không ít các vụ án từ lớn tới nhỏ, nhưng trên thực tế những thảm án diệt môn hắn không hay gặp qua mấy.
Nhiều nhất cũng chỉ như vụ án Đoạn Đầu Đao ở Trấn Đao Phủ hay các loại giang hồ diệt môn hơn nữa còn phát sinh ở những nơi trời cao Hoàng đế xa.
Nơi này là Khai Phong phủ ngay dưới chân thiên tử, quân hoàng thành binh lực đầy đủ sớm muộn trên đường đều có quân binh tuần hành, trừ Khai Phong phủ còn có Đại Lý Tự các ti các bộ đều có người phụ trách an toàn cho mọi người. Vả lại nói bình thường nhà chết bốn năm người là đã kích động đến Triệu Trinh rồi, bây giờ thế nhưng chết lại là Thái úy.
Hai vị đại quan hàm nhất phẩm đó là Bao Đại nhân, Bàng Thái sư là đẳng cấp trọng thần. Ngoài ra Thái úy vốn là cai quản quan võ, trong phủ cao thủ hẳn không ít ai có bản lĩnh có thể im hơi lặng tiếng sát hại cả nhà? Vô luận nhìn từ góc độ nào cũng không thể tưởng tượng nổi!
Mà lúc này trong hoàng cung cũng rối loạn.Triệu Trinh hôm nay tâm trạng cực tốt, lúc ăn điểm tâm, Hương Hương hát cho hắn nghe hoàn chỉnh bài “Đường Thục”, Hương Hương còn nhỏ nhận không được bao nhiêu chữ, Bàng phi đọc cho nàng mấy lần lại cõng đi cõng lại.
Triệu Trinh ăn điểm tâm đến vừa nhìn hai người đến vui vẻ.
Đang vui vẻ ở trong sân tản bộ tiêu thực, Nam Cung Kỷ đột nhiên vọt tới. Triệu Trinh không để ý trông thấy khuôn mặt Nam Cung tái xanh còn giễu cợt hắn: “Làm sao rồi? Có phải hay không bị đau bụng? Trẫm cũng cảm thấy mùi đậu nành ban nãy có vị là lạ, ái phi nói là thả táo đỏ nhưng trẫm nghĩ không phải mùi táo đỏ!”
Nam Cung vội muốn chết, chỉ có thể kề gần Triệu Trinh nói không xong, làm bề tôi ai lại có can đảm chặn Hoàng đế nói chuyện. Triệu Trinh dòm Nam Cung gấp đến mức cau mày cũng ý thức được có thể có chuyện xảy ra, liền hỏi.
“Làm sao rồi? Nơi nào có lầu sụp? A! Có phải hay không Triển hộ vệ nhặt được thi thể?”
Nam Cung hướng băng ghế một bên nhìn: “Hoàng thượng… ngài có muốn hay không ngồi nghe.”
Triệu Trinh đứng thẳng ưỡn ngực, chắp tay sau lưng ngạnh cổ, ý kia —— tới đi trẫm có gì chưa thấy qua.
Nam Cung đến gần thấp giọng nói: “Cả nhà Thái úy Tào Khôi bị gϊếŧ.”
Nghe Nam Cung nói xong Triệu Trinh liền bất động.Trần công công đứng một bên nấu trà tay run một cái, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Nam Cung, hắn hầu hạ hai đời Hoàng đế cũng không đυ.ng phải loại chuyện này.
Triệu Trinh sửng sốt một hồi mới rõ ràng, xoay mặt hỏi Nam Cung: “Ai?”
“Tào Khôi.”
“Thái úy.”
“Đúng!”
“Thái úy của trẫm?”
“Đúng vậy!”
“Diệt môn?”
“Dạ!”
“Thật!”
“Không tin!”
“Thật!”
Nam Cung cùng Trần Công Công vội vàng đỡ Triệu Trinh ngồi xuống.
Triệu Trinh đưa tay: “Đỡ trẫm ngồi xuống.”
Nam Cung cùng Trần công công vội vàng đỡ Triệu Trinh ngồi xuống.
Hoàng Thượng ngồi xuống hít sâu một hơi, xoay mặt trừng Nam Cung: “Làm sao có thể!”
Nam Cung không biết làm sao: “Thần vừa mới đặc biệt đi xem… Phủ Thái úy thi thể chất đầy đất.”
“A…” Triệu Trinh hít một hơi, vỗ bàn một cái đứng lên: “Đi gọi Bao khanh tới! Không đúng! Gọi tất cả mọi người tới!”
Nói xong phất áo đi ra ngoài, vừa đi đi vừa tức giận: “Lẽ nào lại như vậy! Còn có vương pháp hay không!”
Nam Cung cùng Trần công công theo sát, dọc đường thái giám cung nữ rối rít tránh, thật lâu không thấy sắc mặt Hoàng Thường như thế này, mọi người nghĩ tới một câu chính là —— long nhan phẫn nộ.
Triệu Trinh nhận được tin đồng thời trên dưới trong triều đã oanh động, Bao Chửng vừa mới nhận được tin cũng có chút tiếp thu không nổi, ông nhanh chóng ra khỏi Khai Phong phủ, mấy ảnh vệ đều đến nói cho Bao Chửng Triển Chiêu và Công Tôn đã đến phủ Thái úy.
Bao Chủng gật đầu, lên xe ngựa nhanh chóng tiến cung, nửa đường đi qua phủ Thái sư thấy Bàng Thái sư đang ôm bụng muốn lên kiệu liền nhìn thấy đoàn xe của Khai Phong phủ vội vàng kêu: “Ai! Lão Bao!”
Bao Đại nhân khều màn xe một cái, tỏ ý — đi lên! Bàng Phúc đỡ Thái sư lên xe ngựa, còn chưa chờ Thái sư ngồi vững xe ngựa liền chạy.
Thái sư ở trong xe té chổng vó lên trời, xoa cái mông: “Ái, chậm một chút, chậm một chút.”
Bao Đại nhân lại nói với phu xe: “Nhanh lên một chút!”
Bàng Thái sư nắm chặt cửa xe tránh mình quá mập bị viền xe đập trúng, vừa hỏi Bao Chửng: “Ai ác như vậy Thái úy Tào Khôi trong phủ ít nhất một trăm người, diệt môn là làm thịt hết sao? Vậy phải chết bao nhiêu người? Ai nha! Khoảng thời gian này đứa trẻ nhà ngươi rời khỏi Khai Phong không phải cũng nhặt về một đống thi thể chứ?”
“Sách.” Bao Đại nhân liếc hắn một cái: “Nói bậy gì đấy! Ta mới vừa rồi hỏi qua lão Tào đêm đó đem tất cả mọi phân tán nói người trong nhà tụ họp một chút, không muốn có người quấy rầy. Phủ Thái úy không biết giữ lại có mấy người lính gác, tóm lại sáng nay quản gia vào cửa phát hiện tất cả mọi người đều chết, vội vàng phái người báo quan. Bản phủ đã dẫn người phong tỏa phủ Thái úy, Vương Triều lúc trở lại gặp Hạ tướng quân cùng Long tướng quân phỏng chừng Cửu Vương gia cũng đem người đến phủ Thái úy, Bản phủ tiến cung xong lập tức đến.”
Thái sư nghe Bao Đại nhân nói xong, dời chỗ ngồi một chút, chọc Bao Chửng: “Ai, ta nói, ngươi có cảm giác kỳ quái hay không?”
Bao Đại nhân cau mày: “Nói nhảm! Bao lâu rồi không có vụ án lớn như vậy…”
“Không phải.” Bàng Thái sư khoát tay: “Ta nói việc cả nhà lão Tào sao lại biến thành như vậy.”
Bao Đại nhân cúi đấu không nói, hồi lâu hỏi: “Nguơi có tin tức gì không?”
Thái sư lắc lắc bàn tay thịt: “Ta ở chỗ nào có tin tức.”
Bao Đại nhân híp mắt nhìn hắn: “Ngươi bớt nói nhảm đi, chuyện Tào Khôi khác thường như vậy ngươi sẽ không đi hỏi sao? Người bên kia cũng không phải người thường!”
Thái sư hừ một tiếng, tựa hồ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định nói: “Ta có nghe ngóng một chút, bất quá không nhiều, trước tiên ngươi nghe một chút, lát trở về ta kêu người hỏi cặn kẽ lại.”
Bao Đại nhân gật đầu.
Thái sư thấp giọng nói: “Lão Tào mới cưới tức phụ, nghe nói chưa tới mười ngày đã quyết định thành thân.”
Bao Đại nhân trợn mắt nhìn chằm chằm Bàng Thái sư:
“Không tưởng tượng nổi chưa? Hắn lại có cái tính cách đó.” Thái sư lắc đầu một cái: “Lão phu cũng có lòng hiếu kỳ nên tra xét cô gái kia… Cô gái này họ Phùng, người thân không rõ, xuất thân không rõ, tuổi không rõ, chỉ biết nhìn hơn hai mươi trẻ tuổi mỹ mạo.”
Bao Đại nhân gật đầu một cái: “Trọng điểm đâu?”
“Trọng điểm chính là… Không có người xác thực cô nương này hình dạng thế nào!”
Bàng Thái sư nói một câu làm Bao Đại nhân sửng sốt: “Có ý gì? Không phải nói nhìn hơn hai mươi tuổi rất dễ nhìn…”
“Đúng vậy! Đầy phố rất nhiều cô nương đẹp mắt hơi hai mươi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Thái sư nói tiếp: “Lão phu rất tò mò nhìn nàng đến tột cùng là xinh đẹp như thế nào đem Tào Khôi kia động tâm, nên tìm người muốn họa bức tranh của mỹ nhân kia liền hỏi cặn kẽ từng điểm miêu tả, có điều hỏi đi hỏi lại đều là hai câu, nhìn hơn hai mươi tuổi, dáng dấp rất đẹp.”
Bao Đại nhân cau mày, nhẹ nhàng sờ cằm: “Như vậy…. Lão Tào làm sao quen biết cô nương đó?”
“A a, cái này lão phu cũng tò mò, kết quả sao…” Thái sư nâng ngón tay mập mạp nhẹ quơ quơ: “Lão Tào chôn tức phụ ở chỗ nào ngươi biết không?”
Bao Đại nhân sửng sốt một chút: “Chôn chỗ nào? Mộ tổ tiên chứ?”
“Hừ hừ hừ.” Thái sư sâu kín nói: “Ngươi đây là không biết đi! Lão Tào đem người vợ quá cố của hắn đưa cho người ta để ướp xác, sau đó cất dưới hầm trú ẩn nhà mình.”
Bao Đại nhân nghe không hiểu: “Ướp xác người?”
“Đó là một loại phương pháp xử lý thi thể ở khu vực Tây Bắc… Chính là người sau khi chết lấy ra nội tạng bên trong chỉ để lại tim chờ tất cả thông gió thì chặn hết bằng thảo dược, chôn sâu vào trong muối, đem thi thể hong gió thành thây khô.”
Bao Đại nhân nhíu chặt chân mày.
“Sau khi hong gió toàn thân thoa sáp cùng dầu tùng lên, sau cuốn bằng vải, đưa vào một quan tài đá. Quan tài phân thành hai tầng, bên trong quan tài là hình người, tìm thợ mộc thủ pháp tinh xảo đến, chế tạo dung mạo người chết, tầng ngoài đậy nắp quan tài, Giá quan tài để ở dưới đáy chỗ thoáng gió, như vậy thi thể sẽ bảo tồn lâu dài không thối rữa.”
Thái sư vừa nói vừa lắc đầu tựa hồ có chút ghét bỏ: “Nghe nói Tào Khôi rất tưởng niệm vợ hắn, cơ hồ hàng đêm đều đi bồi thi thể nương tử của hắn, hắn thường cầm chút son phấn nàng hay dùng khi còn sống trang điểm cho nàng, còn lấy loại hương nàng hay dùng xông cho thi thể. Nương tử hắn cũng ít thấy dùng son phấn, có cửa hàng ngày trước hay mua nhưng giờ đã đóng cửa, nhưng trong tay hắn lại có cách điều chế, tìm đại một cửa hàng khác để phối ra, sau đó liền quen biết tiểu tức phụ kia.”
Bao Đại nhân nghe mà cảm xúc lẫn lộn đồng thời cũng cảm thấy một lời khó nói hết, một mặt cảm thấy Tào Khôi đáng thương vợ chồng xa cách thật quá tiếc nuối. Mặt khác lại cảm thấy thật quỷ dị, đây là chuyện gì đã xảy ra!
Lúc này, đã đến cửa hoàng cung xe ngựa liền dừng lại. Bởi vì Triệu Trinh đánh chuông gọi văn võ bá quan, cho nên xe ngựa hoặc cỗ kiệu đều không cần dừng mà có thể trực tiếp vào nhưng vì yêu cầu kiểm tra vậy nên xe ngựa và kiệu xếp thành hàng dài, có vài đại thần dứt khoát kiệu đi bộ vào cung,nhiều người tụ năm tụ ba vừa đi vừa thảo luận chuyện của Tào Khôi.
Bao Đại nhân cũng xuống xe, Thái sư đi theo hắn vừa đi vừa hỏi: “Lão Bao, ngươi nghe chuyện Tào Khôi tái giá liền nghĩ đến cái gì sao?”
Bao Đại nhân quay đầu nhìn Thái sư: “Nghĩ đến cái gì? Lão Tào trúng tà hay là đột nhiên tỉnh mộng, quyết định vứt bỏ thi thể lựa chọn người thật.”
Thái sư nghe xong cười hắc hắc hai tiếng vỗ Bao Chửng: “Lão phu lúc đó nghĩ cô gái đó là vợ hằn chuyển thế chứ? Nếu không lão Tào sao lại đột nhiên thay đổi.”
Thái sư nói xong nhẹ nhàng khoát tay lảo đảo đi vào trong cung, dọc đường gặp mấy người quen vừa đi vừa tán gẫu. Bao Đại nhân cau mày đi ở phía sau suy nghĩ lời Thái sư vừa nói.
“Hi Nhân.” Lúc này sau lưng có người kêu hắn.
*đây là tên tự của Bao Đại Nhân
Bao Đại nhân nghe thanh âm cũng biết là Bát Vương gia tới liền quay đầu nhìn.
Bát Vương gia đi lên lo lắng hỏi: “Tại sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không có nghe nói Tào Khôi cùng người khác kết oán!”
Bao Đại nhân gật đầu một cái hỏi Bát Vương gia: “Vương gia cùng Tào Khôi trước kia cùng đi một chuyến qua Tây Bắc có phải không?”
Bát Vương gia gật đầu: “Đúng vậy đi tới Thổ Phiên tham dự đại điển kế vị, Tào Khôi tinh thông tiếng Thổ Thiên công phu cũng không tệ.”
“Hắn là học tiếng Thổ Phiên lúc nào?” Bao Chửng tò mò.
“Ừ… Cái này ta không có hỏi qua, đại khái là học cùng Công Tôn tiên sinh, thích xem sách lại thông minh đi….”
“Vương gia, Tào Khôi dường như từng là võ trạng nguyên, công phu của hắn rất tốt?” Bao Đại nhân hỏi tiếp.
“Đúng vậy, vô cùng tốt nhắc đến… Đa Khải cùng hắn khá quen.” Bát Vương gia nói: “Hai người họ tuổi tuổi cung không sai biệt lắm, Đa Khải trước kia cùng hắn uống rượu, đúng rồi Đa Khải hình như còn biết người vợ quá cố của hắn.”
Bao Đại nhân theo bản năng quay đầu nhìn Đa La đang theo phía sau Bát Vương gia. Đa Khải là phụ thân của Đa La trước kia phụ trách an toàn cho Bát Vương gia.
Đa La ngược lại cũng không nghe cha hắn nhắc qua, gãi gãi đầu: “Rất quen sao? Cha ta ở tại biệt viện ngay ngoại ô, nhiều năm như vậy không có nghe hắn nhắc qua. Hắn hay cùng một số lão bằng hữu tụ họp,ta chưa thấy qua Thái úy…Hơn nữa công phu cha ta so với Tào Thái úy cao hơn một chút. Thái úy năm đó thật là võ trạng nguyên?”
Bát Vương gia cùng Bao Đại nhân đều gật đầu, chuyện mặc dù rất lâu trước kia, hồi đó có thể Đa La còn chưa ra đời.
“Vậy mấy năm nay Tào Thái úy không luyện võ công sao?” Đa La nghi ngờ: “Công phu sao lại thụt lùi nhiều như vậy.”
“Lệnh tôn có ở nhà không?” Bao Đại nhân hỏi: “Không bằng một lát bổn phủ phái người đến chào hỏi…”
“Ai..” Đa La khoát tay: “Đại nhân ngài một lát nữa sẽ bận rộn, một lát ta nói cho cha ta biết để hắn đến Khai Phong phủ tìm ngươi.”
Bao Đại nhân cao hứng, cảm ơn Đa La…Mọi người cũng đã đến cửa đại điện.
Quần thần theo thứ tự xếp thành hàng đi vào đại điện, tất cả hướng Triệu Trinh hành lễ.
Triệu Trinh trầm mặt: “Bình thân, tất cả đều nghe nói rồi chứ?”
Quần thần cúi đầu nói phải.
Triệu Trinh gật đầu một cái: “Thật ra trẫm mới phát hiện gần đây Thái úy có chút khác thường, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, cũng là trẫm sơ sót.”
Quần thần hai mặt nhìn nhau một chút, thực tế Tào Khôi khác thường mọi người ai cũng biết, nhưng ai cũng không để ý chuyện này.
Bao Đại nhân yên lặng nhìn Thái sư, mập mạp kia lúc này giống như mọi người lắc đầu than thở, biểu tình trên mặt cũng thật tự trách hoàn toàn không nhìn ra hắn đã sớm phái người đi điều tra Tào Khôi.
Triệu Trinh quan sát phản ứng các quần thần một chút: “Bao khanh, án này Khai Phong phủ đã bắt đầu điều tra chưa?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng.” Bao Đại nhân lên tiếng: “Triển hộ vệ cùng Công Tôn tiên sinh đã đến phủ Thái úy điều tra.”
Triệu Trinh gật đầu một cái: “Án tử này quan trọng, Khai Phong phủ nhất định phải toàn lực phá án, bắt được hung thủ phải nghiêm trị!”
Bao Chửng nói phải.
Triệu Trinh nhìn Thái sư.
“Thái sư, ngươi trước tạm thay mặt Thái úy, đặc biệt lần này có võ thí tuyệt đối không để truyện không may xảy ra.”
Thái sư lĩnh mệnh.
Cuối cùng Triệu Trinh nghiêm túc hạ chỉ nói Âu Dương Thiếu Chinh gia tăng tuần tra và quân hoàng thành, đảm bảo an toàn cho Khai Phong, các bộ toàn lực giúp Khai Phong phủ phá án trong vòng một tháng, sau một tháng hắn muốn hành quyết hung thủ sát hại cả nhà Tào Khôi.
Bãi triều Triệu Trinh mang theo Nam Cung Kỷ và Trần công công trở về hậu cung, vừa đi còn vừa tức giận.
Nam Cung cùng Trần công công thấy Triệu Trinh lầm bầm: “Hay là tìm vị thánh tăng hay bán tiên đáng tin một chút tới nhìn Triển Chiêu hoặc ngày nào hỏi Ân Hậu một chút mộ tổ tiên của Triển Chiêu ở nơi nào có muốn di chuyển mộ phần không.”
Nam Cung nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng vụ án phủ Thái úy này không phải Triển Chiêu nhặt.Thần vừa mới hỏi thăm ảnh vệ, quá trình có chút phức tạp, giống như là Công Tôn tiên sinh đào mộ nhặt được thi thể, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ở đường lại nhặt được thi thể, sau đó Vương gia ở võ thí cũng xảy ra chút chuyện, cuối cùng liên lạc với Tào Thái úy….”
Nam Cung Kỷ còn chưa nói xong, đã thấy Triệu Trinh há miệng cỡ có thể nhét cả quả trứng gà.
Triệu Trinh mặt đầy khâm phục: “Khai Phong phủ thực quá được! Mới trở lại mấy ngày mà ai ra cửa cũng nhặt được thi thể? Khai Phong là hoàng thành mà thi thể như mưa sao? Lúc bọn họ chưa trở lại ngay cả một tên trộm cũng không có, bọn họ vừa trở lại liền có tinh phong huyết vũ? Đến tột cùng là có người phạm sao Hung Sát hay bọn họ tập thể là suy thần! Tức chết trẫm!Trẫm phải đem tất cả bọn họ đuổi đi đến Thiên Trúc đi! Chỉ cần lưu lại Tiểu Tứ Tử! Những người khác toàn bộ đuổi đi.”
Nam Cung Kỷ cùng Trần công công than thở, Hoàng Thượng mất lý trí…
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Thanh Thủy Văn
- Long Đồ Án Quyển Tập - Tiếp Theo
- Chương 6: Son phấn