Tới gần buổi trưa, trong gia trang Hỏa Phượng.
Lâm Dạ Hỏa không chịu rời khỏi ổ chăn ấm áp, ôm gối đầu ghé vào bên giường, vươn cánh tay ra, sờ sờ Câm đang ngồi bên giường.
Một người một cẩu chơi rất vui, Hỏa Phượng bỗng nhiên ngửi thấy mùi khét, như là cái gì bị cháy.
Lúc đầu hắn còn tưởng mình bị ảo giác, nhưng mùi khét càng ngày càng rõ ràng.
. . . . . .
Một lát sau, cửa phòng ngủ của Lâm Dạ Hỏa bị đá ra, Hỏa Phượng khoác áo choàng ôm cẩu nhà mình vọt ra: “Sao lại cháy? Đem tất cả ổ chó ôm ra ngoài ngay!”
Một lúc sau, trong viện vẫn một mảnh im lặng.
Hỏa Phượng nháy mắt mấy cái, chỉ thấy trong đại viện trước mắt, có một đống lửa trại, bọn nha hoàn trong nhà hắn đang sưởi ấm.
Hai bên nhìn nhau một lát, phó bang chủ Túc Thanh tựa vào ghế cầm lấy chén rượu, uống một ngụm.
Lâm Dạ Hỏa phục hồi tinh thần, buông Câm ra hỏi: “Các ngươi đang làm gì?”
Túc Thanh chậm rì rì trả lời một câu: “Sưởi ấm a, trời đang lạnh a.”
Hỏa Phượng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, tự rót cho mình một chén rượu, cầm chén rượu bắt đầu giáo huấn bọn nha hoàn.
Người trong Hỏa Phượng trang là người Ma Quỷ Thành tới làm đệ tử Hỏa Phượng Đường, bọn nha hoàn là đồ đệ của Gia Cát Âm, giống với Thần Tinh Nhi Nguyệt Nha Nhi, học võ công nên tuổi nhìn như rất trẻ, một người hai người ngày thường đều bướng bỉnh, luôn cùng Hỏa Phượng đấu võ mồm.
“Không cần loạn đốt lửa như vậy!”
“Người ta nhớ nhà nha!”
“Sưởi ấm bằng củi trong chậu than là được!”
“Củi đốt lửa không lớn a!”
“Vạn nhất cháy nhà thì làm sao bây giờ!”
“Đường chủ dập tắt lửa là lợi hại nhất!”
“Không cho cãi lại!”
“Càng muốn cãi lại!”
“Ta là Đường chủ!”
“Ngươi là Nhị Phượng!”
“Củi lửa chỉ dùng để nấu cơm!”
“Nói như ngươi nấu được cơm vậy!”
“Các ngươi đáng ghét!”
“Chúng ta đáng yêu!”
“Ta đói bụng!”
“Ngươi béo!”
. . . . . .
Cuối cùng, Lâm Dạ Hỏa thất bại hoàn toàn ngồi xuống bên cạnh con chó đang ngồi cạnh bàn, ủy ủy khuất khuất nói với Câm bọn nha hoàn khi dễ hắn, hắn phải trốn nhà đi đến Khai Phong phủ ở nhờ.
Túc Thanh nhìn đã quen vẫn tiếp tục uống rượu, lắc đầu tự xét, nam nhân sợ nhất là chọn sai chỗ gia nhập, mình vì sao lại chọn đi theo tên Đường chủ nhị hóa này?
Lâm Dạ Hỏa ngồi cạnh bàn thật vất vả mà ăn điểm tâm là một cái bánh bao, chợt nghe từ chân trời có ba tiếng “Ba ba ba” vang lên, đồng thời, ba tên lệnh liên lạc màu đỏ bay lên trời.
Tên lệnh liên lạc ở Khai Phong phủ thường dùng có hai màu, một loại màu đỏ một loại màu lam, màu lam có nghĩa là nhiễu loạn, màu đỏ là có án mạng.
“Nha a!” Hỏa Phượng đang cầm chén uống sữa đậu nành ngước về phía đó: “Triển Chiêu thật lợi hại! Lập tức nhặt được ba thi thể.”
Túc Thanh bất đắc dĩ: “Cũng không nhất định là Triển Chiêu a.”
Nói xong, chính mình cũng không cần lo lắng.
Lâm Dạ Hỏa ùng ục ùng ục uống hết sữa đậu nành, mang theo Câm xuất môn: “Đi xem lại có chuyện gì xảy ra.”
. . . . . .
Lúc này điều xấu hổ nhất, phải nói tới nhóm người bắn ba tên lệnh lên trời.
Công Tôn ngưỡng mặt nhìn lên hai quả tên lệnh khác, nghi hoặc —— di? Tên lệnh cải tiến sao? Một cái có thể bắn đến ba cái?
Triệu Phổ cũng ghét bỏ nhìn Giả Ảnh phóng tên lệnh —— không phải chỉ phóng một cái sao? Như thế nào lại có nhiều như vậy? Bị ẩm sao?
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn Tiểu Tứ Tử xung phong nhận việc bắn tên lệnh —— Ai u!
Tiểu thần tiên chính là không giống với ai, tên lệnh đều bắn ra như tiên nữ tán hoa thật là lợi hại a!
Chốc lát, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Tứ Tử chờ được nhóm người đến từ hai hướng.
Đệ tử Thái Học Viện chạy đến nói: “Nguy rồi Triển đại nhân! Công Tôn tiên sinh trong cổ mộ đào ra một khối thi thể mới! Ngươi nhanh chóng qua xem a!”
Mấy ảnh vệ bên kia chạy tới nói với hắn: “Nguy rồi Triển đại nhân! Cửu vương gia xem tỷ võ, một thí sinh trên lôi đài bỗng nhiên biến thành muối, ngươi nhanh chóng qua xem a!”
Triển Chiêu đứng ở giữa ôm ngực —— lâu rồi không quay về Khai Phong sao lại có chuyện thế này a!
Bạch Ngọc Đường ôm Tiểu Tứ Tử lui ra phía sau hai bước.
Tiểu Tứ Tử che tai Bạch Ngọc Đường: “Tất cả mọi người ai cũng nhặt được thi thể! Người nào thắng nha?”
Ngũ Gia nhướn mi: “Đương nhiên là Miêu thắng!”
Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường —— thắng ở chỗ nào nha?
Ngũ Gia chỉ chỉ nhóm ảnh vệ, “Muối!”. Lại chỉ chỉ Thái Học Viện, “Thi thể!”
Sau đó chỉ phía sau nói với Tiểu Tứ Tử, “Vừa có muối, vừa có thi thể!”
Tiểu Tứ Tử bừng tỉnh đại ngộ, “Đúng nha!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ quay đầu lại, hỏi một lớn một nhỏ, “Chúng ta đi bên nào trước?”
Ngũ Gia vươn ngón tay chỉ nhóm ảnh vệ, Tiểu Tứ Tử thì chỉ Thái Học Viện, hai người nhìn nhau một cái, Tiểu Tứ Tử vươn tay, chuyển lại ngón tay của Bạch Ngọc Đường, cùng chỉ Thái Học Viện với nhóc.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, để nhóm ảnh vệ hỗ trợ đem thùng ven đường, muối cùng thi thể mang về Khai Phong phủ trước, rồi bọn họ đi chỗ Thái Học Viện ở cổ mộ trước, rồi đi chỗ tỷ võ. Dù sao người biến thành muối, tám phần là xiếc gì đó, nhưng bên Công Tôn phát hiện là thi thể.
Bên này đang thương lượng, xa xa một thân ảnh đỏ như lửa chạy vội đến, vừa chạy vừa ngoắc tay với bọn họ, bên cạnh còn có con chó săn lớn đầy uy vũ.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên cánh tay Bạch Ngọc Đường, vẫy tay với Lâm Dạ Hỏa, sau đó đột nhiên nhịn không được “Phốc” một tiếng.
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhìn nhóc: “Sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói: “Nhìn từ xa Tiểu Lâm Tử giống như một con thiêu thân lớn…… màu đỏ a!”
Tất cả mọi người ở đây đều cắn chặt răng, tận lực nhịn cười.
…………
Trong thao trường, Triệu Phổ đợi một hồi, chỉ thấy Tử Ảnh trong nhóm ảnh vệ đi tìm Triển Chiêu lại trở lại.
Tử Ảnh nói Triển Chiêu cùng Công Tôn đều phát hiện thi thể, lát nữa sẽ qua đây.
Hạ Nhất Hàng ít ở Khai Phong phủ, cũng là lần đầu tiên đối mặt với chuyện như vậy, nhỏ giọng hỏi chưởng quản hoàng thành Âu Dương Thiếu Chinh: “Khai Phong phủ nguy hiểm như vậy sao?”
Hỏa Kỳ Lân cũng có chút xúc động, hắn trước tiên mang quân quay về hoàng thành, an bài ở đây.
Triệu Phổ hiếu kỳ, để nhóm giám khảo đừng động vào hiện trường, tỷ võ tạm dừng, bản thân mang theo vài vị phó tướng cùng Tiểu Lương Tử, đi qua cổ mộ trước.
Lý Việt sau khi Tử Ảnh bẩm báo, hơi nhíu mày, cũng muốn xem, liền đi cùng Triệu Phổ.
Trên đường, Triệu Phổ liền chú ý tới Lý Việt thần sắc có chút dị thường, tựa hồ là có tâm sự, liền hỏi: “Tam ca? Làm sao vậy?”
Lý Việt “Sách” một cái: “Không biết có phải suy nghĩ quá nhiều hay không?”
Triệu Phổ nhìn qua, ý là —— nói chút a.
Lý Việt nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Tào Khôi……”
Triệu Phổ hơi sửng sốt: “Thái úy Tào Khôi?”
Lý Việt gật đầu.
Triệu Phổ nghĩ nghĩ: “Nói đến mới nhớ lão Tào hôm nay không đến thao trường, hắn thân là Thái úy tốt xấu cũng đứng đầu quan võ, như thế nào tỷ võ lại không đi a?”
“Ngươi vừa trở về có thể không biết, Hoàng thượng cho Thái úy nửa tháng nghỉ ngơi, lão Tào muốn thành thân.”
“Thành thân?”
Long Kiều Quảng kinh hô ra tiếng, Hạ Nhất Hàng cũng vẻ mặt kinh ngạc.
Triệu Phổ nhịn không được nhiều chuyện: “Sau khi phu nhân lão Tào qua đời lão vẫn không chịu tái giá, đã qua bao nhiêu năm, hắn không phải đã thề cả đời không cưới ai, lúc chết phải cùng vong thê táng cùng nhau sao? Đây là đột nhiên gặp được chân ái sao?”
“Lão Tào muốn thành thân với ai nha?” Long Kiều Quảng liền có cảm giác nói chuyện bát quái, vừa định “niệm”, miệng đã bị Trâu Lương bưng kín.
Hạ Nhất Hàng cùng Triệu Phổ cũng không muốn Quảng gia ngắt lời, nhìn chằm chằm hắn.
Lý Việt thở dài: “Thê tử lão Tào muốn cưới mới hai mươi tuổi đầu, lai lịch không rõ ràng, chỉ biết ở phố Nam Thiên, mở cửa hàng bán son, nghe nói là bộ dạng rất được.”
Bọn người Triệu Phổ có chút ngoài ý muốn, Thái úy là đại quan nhất phẩm trong triều, lão Tào đã hơn năm mươi, bộ dáng không khó coi. Chuyện lấy thê thϊếp cũng không phải chuyện lạ, dù sao những quan viên có quyền thế trong triều đều có tam thê tứ thϊếp. Nhưng phần lớn không có nghĩa là tất cả, cũng có một ít chỉ một lòng, tình huống một lòng cũng khác nhau, giống như Bao đại nhân, Bát vương gia cùng thê tử mình tâm đầu ý hợp tự nguyện một lòng, còn loại khác là giống như Phò mã gia, con dâu quyền quý như vậy, đương nhiên không dám làm loạn. Trường hợp của Tào Khôi thì giống Bao đại nhân cùng Bát vương gia, lão chưa đến ba mươi phải chịu tang thê, từ đó về sau liền nhớ thê đến điên, không thấy hắn chạm qua người khác.
Lý Việt nói tình huống của Tào Khôi, giống như chuyện Bao đại nhân đột nhiên có chung ý kiến với Bàng thái sư…… Phi thường khác thường.
“Nhưng cùng án tử có quan hệ gì?” Triệu Phổ khó hiểu.
Lý Việt nói: “Tử Ảnh vừa rồi nói, thần y nhà ngươi tìm được thi thể, trên tay có một cái nhẫn trân châu san hô.”
Triệu Phổ nhìn Tử Ảnh.
Tử Ảnh gật đầu, vừa rồi Bàng Dục miêu tả cái nhẫn cho hắn, tiểu Hầu gia vẫn là người hiểu biết, hắn nói loại nhẫn trân châu san hô này là vô giá, khẳng định không phải đồ tầm thường, không chừng có thể thông qua nhẫn mà tra được thân phận của thi thể.
Lý Việt do dự một chút: “Hoàng thượng nghe nói Tào Khôi muốn thành thân, ban cho hắn nhẫn trân châu san hô, cách đây không lâu. Lúc đó ta mới hồi cung, cùng Hoàng thượng uống trà ở hoa viên, Tào Khôi vừa lúc xin nghỉ.”
Triệu Phổ nhăn mày lại.
“Ngươi cảm thấy…… Có thể như vậy không?” Lý Việt hỏi.
Triệu Phổ nhìn Hạ Nhất Hàng, Hạ Nhất Hàng lắc đầu: “Nhẫn san hô trân châu không tầm thường, Tào Thái úy khi nào thì lập gia đình?”
Lý Việt: “Hẳn là ngày hôm qua, Tào Khôi không mời quan viên trong triều, chỉ có một ít thân thích cùng bằng hữu.”
Triệu Phổ cũng so sánh cẩn thận, còn thật sự hỏi Lý Việt: “Tam ca, ngươi cùng Tào Thái úy quan hệ có tốt không?”
Lý Việt nghĩ nghĩ nói: “Dù sao cũng không phải là không tốt, nhưng thái độ làm người của Tào Khôi chính trực, có chút cự tuyệt với người khác, với ai cũng không nóng không lạnh, cũng sẽ không cùng ai gây thù.”
Triệu Phổ mỉm cười: “Có thể lên đại quan phần lớn đều như thế.”
Lý Việt vỗ vai hắn: “Hàng năm tỷ võ ta đều cùng Tào Khôi xem, một năm gần đây hắn luôn bận rộn, cố tình lập gia đình, thân mình cũng rất kỳ quái! Tào Khôi không phải là người không có bài bản!”
Triệu Phổ gật gật đầu, nói hắn không cần quá lo lắng, đến núi Ngư Tâm nhìn kỹ hẵn nói.
Mà hai người phía sau, Hạ Nhất Hàng cùng Long Kiều Quảng nhìn nhau một cái, hai người cũng biết việc này có tính nghiêm trọng —— Tào Khôi chính là nhất phẩm đương triều, nếu người chết thực sự là thê tử vừa vào cửa của hắn, thì án tử này không nhỏ! Mặt khác, lúc này hai người cũng có chút nghi hoặc, không phải ngày hôm qua mới thành hôn sao? Mặc hỉ phục chết, chứng tỏ tối qua nhất định không động phòng a…… Hôm nay cũng không thấy Tào Khôi tới Khai Phong phủ báo án đã mất thê tử, đây là có chuyện gì?
Hạ Nhất Hàng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, không chừng Tào Khôi cũng xảy ra chuyện, Triệu Phổ phía trước hiển nhiên cũng nghĩ như vậy, quay đầu lại cho Hạ Nhất Hàng một ánh mắt.
Hạ Nhất Hàng vẫy tay với Long Kiều Quảng, hai người rời khỏi mọi người, đi đến Thái úy phủ nhìn một chút.
Khi bọn Triệu Phổ đến núi Ngư Tâm, bên ngoài miệng hang nhỏ đầy người vây quanh.
Tiểu Lương Tử liếc mắt một cái thấy được Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên một khối đá nói chuyện phiếm với Ngân Yêu Vương, liền chạy nhanh qua.
Ân Hậu cùng Thiên Tôn nghe được Tiểu Lương Tử cùng Tiểu Tứ Tử nói qua chuyện phát sinh. Hai lão yên lặng nhìn Ngân Yêu Vương một cái —— có quan hệ với cuốn Long Đồ Án mà ngươi cất giấu lúc trước?
Yêu Vương ngẩng mặt nhìn nhìn sắc trời, nói một câu ý nghĩa không rõ: “Sắp có tuyết lớn a!”
Trước hang động, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa cũng vừa đến, ba người đều đang nhìn con rùa kia.
Công Tôn vừa nghe ảnh vệ nói về chuyện người trong thao trường biến thành muối, cả người cũng không bình tĩnh: “Người làm sao có thể biến thành muối? Gạt người! Nhất định là gạt người!”
Triệu Phổ đi đến trước mặt, Công Tôn liền thấy hắn, một phen giữ chặt hỏi: “Ngươi nói a? Ngươi tận mắt chứng kiến người biến thành muối sao?”
Triệu Phổ nhún vai, vừa định nói mình không thấy nhưng có rất nhiều người thấy……
Lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông.
Tất cả mọi người sửng sốt.
Lý Việt nguyên bản tâm sự nặng nề, nhìn thấy Tiểu Tứ Tử cảm giác rất tốt, định đi qua cùng Ngân Yêu Vương nói mấy câu, nghe tiếng chuông cả người bỗng cứng lại.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Tiếng chuông này……”
“Là tiếng chuông trong cung, Hoàng thượng triệu tập văn võ bá quan.” Lữ Lâm nói: “Rất lâu rồi không rung chuông, có phải có chuyện lớn gì rồi không…?”
Nói còn chưa dứt lời, thì thấy Long Kiều Quảng đột nhiên trở lại, Hữu tướng quân chạy rất cấp bách.
Triệu Phổ vừa rồi để hắn cùng Hạ Nhất Hàng đến Thái úy phủ, nhanh như vậy đã trở lại? Hơn nữa nhìn thần sắc của Long Kiều Quảng, Triệu Phổ chỉ biết là đã có chuyện!
Quả nhiên, Hữu tướng quân chạy đến trước mặt, liền đối Triệu Phổ cùng Triển Chiêu nói một câu: “Chuyện lớn rồi, cả nhà Thái úy Tào Khôi bị gϊếŧ rồi.”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây ngây ngẩn cả người, Triệu Phổ đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng chuyện này vẫn vượt qua sức tưởng tượng của hắn, Triển Chiêu thì như nằm mơ – Án diệt môn?