Chương 4: Khách trong quan

Nghe Bạch Ngọc Đường kể xong câu chuyện quỷ, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử tâm tình phức tạp đi ra khỏi quán mì, đi đến ngọn núi phía Tây.

Triển Chiêu liên tục hắt hơi hai cái, Bạch Ngọc Đường yên lặng đưa tay nhận lấy Tiểu Tứ Tử, vừa nhìn Triển Chiêu —— ngươi có phải cảm mạo rồi hay không? Cẩn thận coi chừng lây cho cho Tiểu Tứ Tử.

Triển Chiêu xoa lỗ mũi nhìn trái phải, lầm bầm lầu bầu, “Ai nha, nơi này hai bên đường làm sao lại có rừng cây rậm rạp như vậy, âm âm u u, có dự cảm xấu.”

Tiểu Tứ Tử cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Chẳng lẽ là hôm nay?”

Ngũ Gia ngưỡng mặt lên nhìn sắc trời một chút, sáng sớm hôm nay còn có mặt trời, vào lúc này liền âm u, đối với Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái: “Không chừng…”

“Cái gì hôm nay?” Triển Chiêu tò mò.

Tiểu Tứ Tử cùng Bạch Ngọc Đường cùng nhau nhìn Triển Chiêu chằm chằm một hồi, Tiểu Tứ Tử che lỗ tai Bạch Ngọc Đường hỏi: “Bạch Bạch huynh đặt bao nhiêu?”

Ngũ Gia đối với bé đưa ra một ngón tay, giơ ra số một.

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Một trăm?”

Ngũ Gia: “Một ngàn.”

“Ác…” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Đệ cùng Ân Ân còn có Tiểu Lương Tử cùng nhau đặt năm trăm lượng, bất quá bọn đệ đặt Cửu Cửu, Ân Ân nói người đặt cho Miêu Miêu khẳng định rất nhiều, đoán trúng cũng không kiếm được nhiều tiền. Nhưng Tôn Tôn đặt cho Miêu Miêu, đặt hai trăm lượng, Cửu Cửu cũng đặt cho Miêu Miêu nữa.”

Ngũ Gia khẽ mỉm cười: “Ta đặt cha đệ.”

Tiểu Tứ Tử nâng cằm:”Ừm… Sáng sớm đệ biết cha đi đào mộ phần, liền có chút hối hận, sớm biết vậy đệ liền đặt cho cha một nửa, còn một nửa đặt cho Cửu Cửu.”

Hai người đang trò chuyện, Triển Chiêu một bên liếc mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai ngươi có bí mật gì?”

Một lớn một nhỏ cùng nhau hướng về phía Triển Chiêu lắc đầu: “Không …”

Triển Chiêu không tin mà nhìn chằm chằm hai người bọn họ…

Lúc này, phía trước truyền tới một trận tiếng chuông lắc, ba người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đối diện một chiếc xe ngựa đi tới. Người đánh xe tựa hồ rất gấp, lấy tốc độ thật nhanh chạy qua Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường theo bản năng đưa tay giúp Tiểu Tứ Tử ngăn bụi do xe ngựa đi qua, Triển Chiêu cũng quay đầu nhìn.

Tuy nói là quan đạo, nhưng con đường này cũng không hẳn là bằng phẳng, chiếc xe ngựa kia tốc độ quá nhanh, ở khúc quẹo liền vấp phải một tảng đá, xe ngựa nghiêng ngả một hồi liền đứng vững, đúng lúc đó “Thịch” một tiếng từ trong xe ngựa rơi xuống một cái rương gỗ.

Rương gỗ ở trên đường lăn ba vòng, đυ.ng phải một thân cây ven đường, rầm một tiếng, bị mở ra.

”Này! Rơi đồ rồi!” Triển Chiêu thấy người ta làm rớt đồ, vội vàng kêu.

Nhưng chiếc xe ngựa kia đã nhanh chóng quẹo qua rừng cây, Triển Chiêu nhanh chóng đuổi theo.

Bạch Ngọc Đường cũng ôm Tiểu Tứ Tử đi theo.

Thế nhưng chờ đến khi Triển Chiêu quẹo qua rừng cây đi về trước vừa nhìn, trợn tròn mắt —— phía trước mắt là một quan đạo thật dài thế nhưng lại không có một bóng người.

Triển hộ vệ có chút không tin được… Nhanh như vậy? Đó là chiếc xe ngựa nga! Yêu Yêu cũng không thể rẽ một cái liền lập tức bay ra xa như vậy, biến mất không thấy a!

Triển Chiêu gãi gãi đầu, xe ngựa này sao lại quỷ dị như vậy? Nhớ lại một chút dáng vẻ của người phu xe kia, khăn che mặt màu đen còn đội mũ, hoàn toàn không nhìn ra tướng mạo nga.

“Miêu nhi.”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường kêu Triển Chiêu một tiếng.

Triển Chiêu quay đầu lại.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường chỉ chỗ cái rương lúc nãy bị rơi xuống kia, tỏ ý Triển Chiêu đến xem.

Tiểu Tứ Tử cũng đứng ở bên cạnh cái rương, chống nạnh đang lắc đầu, Tiểu Ngũ đứng ở bên cạnh bé đang lắc đuôi cũng nghiêng đầu quan sát cái rương kia.

Triển Chiêu đi tới nhìn một cái, chỉ thấy rương gỗ kia đã bể nát, trong rương lộ ra một loại đồ vật giống như cát trắng vậy.

Triển Chiêu ngồi xuống cẩn thận nghiên cứu một chút, cau mày: “Là muối sao?”

Ngũ Gia nhẹ nhàng khoát tay, đem lớp muối phía trên tấm ván gạt ra, chỉ thấy trong đống muối, có một vật dạng hình người nằm cuộn lại được vải bọc lại, thấy thế nào cũng đều là một cổ thi thể.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm một hồi, ngẩng mặt lên nhìn trời —— Thanh thiên bạch nhật! Thủ đoạn nhặt thi thể nào của Miêu gia cũng có thể xảy ra! Ai có thể nghĩ tới! Người ta trên đường nhặt được cái rương nếu không phải vàng thì cũng là bạc, duy chỉ có Miêu gia! Nhặt được cái rương thế nhưng bên trong lại là một cỗ thi thể! Trên đời này còn có ai có thể như vậy nữa chứ?!

“Ai…”

Một bên Tiểu Tứ Tử cùng Bạch Ngọc Đường chính là không biết làm sao thở dài một hơi… Được chứ! Một ngàn năm trăm lượng đều không có!

Triển Chiêu nhìn một lớn một nhỏ đang ủ rũ cúi đầu một chút, “Hừ” một tiếng: “Ai kêu hai người các người không đặt ta!”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi —— đây chính là tiền mừng tuổi của đệ!

Triển Chiêu sờ cằm: “Sau này các ngươi có đánh cuộc nữa ít nhất là nên nói với ta một tiếng, ta cũng tự mua mình, mua liền mấy trăm lượng là có thể làm giàu được!”

Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi Tiểu Tứ Tử: “Câu nói kia nên nói thế nào?”

Tiểu Tứ Tử hiểu ý: “Heo chết không sợ nước sôi!”

Ngũ Gia nhịn cười.

Triển Chiêu thuận tay nhặt một nắm muối ven đường, ném hai người.



Trong hang động, không chỉ Công Tôn thấy quan tài kia động, Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng chú ý tới. Trong quan tài đúng là có vật gì đang gõ nắp quan tài, “Đông” một tiếng, quan tài liền chấn động một cái.

Lữ Lâm đến gần mấy bước, ngồi xuống cẩn thận nhìn, lắc đầu: “Quan tài này thật là nhỏ…”

“Đúng vậy! Chỉ nhỏ như vậy người muốn để vào chắc hẳn phải có năng lực đặc biệt?” Thiên Tôn hỏi.

Ân Hậu gật đầu: “Chẳng lẽ là bên trong có người? Quá chật chội cho nên nằm không được liền đập nắp quan tài?”

Tất cả mọi người vẻ mặt đầy phức tạp nhìn Ân Hậu —— thuyết pháp này của ngài tại sao lại kinh khủng như vậy?

“Quan tài này là gần đây mới để ở chỗ này.”

Lữ Lâm chỉ quan tài nói: “Xung quanh quan tài đều có đất bùn, từ vật liệu gỗ cùng hình dáng đến xem, đích xác là một cổ quan.”

“Nhưng vì sao lại đặt ở cửa hang?” Công Tôn hỏi: “Chẳng lẽ là đã có người đi vào, xê dịch quan tài?”

Lữ Lâm đi xung quanh quan tài một vòng, trong quan tài vẫn phát ra âm thanh va chạm đứt quãng.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu —— thư sinh này lá gan cũng thật lớn.

“Nắp quan tài này đã bị cạy ra.” Lữ Lâm chỉ khe hở trên nắp quan tài nói.

“Cửa động này mới bị nổ tung bao lâu chứ?” Công Tôn cau mày: “Không phải thật sự là chứa người sống chứ?”

Lữ Lâm chuẩn bị đi khai quan, bị Ân Hậu ngăn lại, Thiên Tôn một tay ngăn trở Công Tôn, một cái tay khác hướng lên trên vung lên… nắp quan tài liền bay lên.

Xa xa, mọi người liền nghe trong sơn động truyền tới “Rầm” một tiếng.

Một đám tiểu tử ở Thái học viện bắt đầu nghị luận.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Thứ bay lên là nắp quan tài sao?”

“Là khai quan hay là xác chết vùng dậy rồi?”

Yêu Vương không biết làm sao lắc đầu một cái: “Ai nha, Tiểu Du làm sao thô bạo như vậy!”

Ngoài dự liệu của mọi người, nắp quan tài mở ra, cũng không có cái gì bạch mao hồng mao hay hắc mao cương thi nhảy ra ngoài, lại cũng không có khô lâu bạch cốt tinh nằm ở bên trong.

Bốn người tại cửa động đi lên nhìn vào trong quan tài một cái, đều trợn tròn mắt.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu chỉ vào “Thứ” từ trong quan tài chậm rãi bò ra hỏi Lữ Lâm: “Tình huống này thường gặp sao?”

“Ách…” Lữ Lâm tự nhận là am hiểu các loại văn hóa mai táng, cổ mộ cũng không ít, nhưng bây giờ tình huống này thật đúng là lần đầu thấy.

Lúc này, đám tài tử Thái học viện cũng không nhịn được, tất cả đều chạy đến cửa hang.

Chỉ thấy Thiên Tôn bọn họ nhường ra một con đường, mọi người vừa cúi đầu, một con rùa đen lớn đang bò ra ngoài quan tài, dưới mắt nhìn chăm chú của mọi người nó bò ra ngoài sơn động.

“Ô… Con rùa?!” Tiểu Hầu gia Bàng Dục đều nâng cao giọng lên mấy phần: “Trong quan tài lại là con rùa đen?!”

“Hình như là loại rùa rất hiếm, là Lục Quy sao?” Bao Duyên ngồi xuống nghiên cứu.

Ngân Yêu Vương đi lên, nâng con rùa đen kia lên.

“Đây chỉ là con rùa cạn, cũng gọi là rùa bốn móng.” Công Tôn chỉ vào con rùa còn đem móng vuốt của nó lấy ra xem: “Nhìn đi, là bốn móng cũng không phải là năm móng, lại không có màng, còn rùa này chỉ có thể sống ở trong cát.”

“Rùa bốn móng còn rất hiếm, ta cũng là lần đầu tiên trông thấy.” Bao Duyên đếm đếm đường vân trên vỏ rùa lên: “Oa! Một ngàn tuổi a!”

“Thiệt hay giả?”

Một đám tài tử lớn nhỏ cũng bất chấp sợ hãi, lại gần vây xem con “Rùa thần” kia.

“Loại rùa cạn này ở Trung Nguyên là không có.” Công Tôn đưa tay sờ vỏ rùa một cái: “Đều sống ở sa mạc Tây Bắc, trời lạnh hay ngày nóng đều đem mình chôn ở trong đống cát mà ngủ, dáng dấp rất chậm tuổi thọ ngược lại là rất dài.”

Mọi người vừa liếc nhìn quan tài, đúng là bên trong đều là cát.

“Còn có cỏ!” Bàng dục thấy phía trên đống cát có mấy cây bồ công anh, lá vẫn còn xanh.

Mấy vị phu tử Thái học viện vỗ ngực một cái, thiếu chút nữa còn tưởng rằng là xác chết vùng dây, nguyên lai là con rùa đen này đυ.ng nắp quan tài, người nào lại thất đức như vậy, đem con rùa đặt trong quan tài.

Yêu Vương cười híp mắt cùng con rùa đen kia đối mặt: “Ai đem ngươi nhốt ở chỗ này chứ?”

Con rùa đen kia thật ngẩng đầu cao lên, đưa cổ dài nhắm mắt lại, tựa hồ ngửi mùi vị nơi rừng núi.

“Con rùa này có cắn người không?” Thiên Tôn hỏi.

“Không cắn, chỉ ăn cỏ.” Công Tôn chỉ chỉ bồ công anh trong quan tài.

“Uy nó thử xem.” Bàng Dục đưa tay liền từ trong quan tài lấy ra một cây… Theo động tác hắn, chỉ thấy đất cát chảy xuống, sụp xuống một ít, phía dưới đất cát lộ ra một món đồ khác.

“Nương a!”

Tiểu Hầu gia cầm bồ công anh đột nhiên hô lên.

Tất cả mọi người quay đầu nhìn về quan tài… Chỉ thấy trong đất cát sụp xuống, lộ ra một tay của nữ nhân.

“A…”

Đám tài tử Thái Học viện cả kinh lui về phía sau một bước.

Cái tay trong quan tài kia trắng như tuyết, móng tay nhuộm thành màu đỏ, còn vẻ hình vẽ mẫu đơn màu vàng tinh xảo, trên tay mang hai chiếc nhẫn, một cái khảm bạch ngọc, một cái lại khảm san hô bảo châu, trên cổ tay trắng muốt còn đeo một vòng tay long phượng chế tác rất tinh xảo.

Cái tay này nhìn qua hẳn là một bàn tay thuộc về vị phu nhân nào đó, bàn tay hết sức đầy đặn, rất đẹp mắt…

“Cái này… Không giống dáng vẻ như đã chôn mấy trăm năm a…” Bàng Dục nói.

“Mấy trăm năm?” Công Tôn không nói: “Tay này giống như tay của người sống.”

“Không phải chứ?” Bàng Dục vô ý thức lôi một cái, thế là tự mình liền ngã ngửa về sau, mông đặt trên mặt đất, trên tay còn nắm cái tay kia.

Nhưng bàn tay này lúc mang ra cũng không dính với thi thể, tay này có đủ cổ tay chính là bị lưỡi dao sắc bén chém đứt, còn có vết máu, trong đống cát, cũng là lộ ra một mảnh đỏ tươi.

Mọi người há to miệng.

Bàng Dục cả kinh vội vàng đứng dậy đem cái tay kia để trở về, thuận tiện cầm lấy khăn tay Bao Duyên đưa cho tự mình lau tay, miệng thì đọc “Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi!”

“Bên trong chỉ có một cái tay sao?” Công Tôn hỏi.

Thiên Tôn vung tay… Quan tài kia bị lật lại, rào một tiếng… Theo đất cát cùng tuôn ra ngoài lại thấy hai món đồ khác, chỉ thấy là một cái đầu phụ nữ còn trang điểm rất tinh xảo, trên đầu còn mang phượng quan, còn có một chiếc giày thêu chỉ đỏ.

Xung quanh lại là một mảnh an tĩnh.

Một lát lại sôi nổi, Bao Duyên tỏ ý: “Đây là tân nương tử nhà nào chứ?”

“Hù chết gia rồi!” Bàng Dục lau mồ hôi.

Vương Kỳ nhỏ giọng hỏi Lâm Tiêu cùng Thuần Hoa, “Nhìn không giống như là cổ thi.”

Công Tôn trấn định nhất liền đeo bao tay vào, nâng đầu người lên quan sát một hồi, có kết luận: “Chết không tới một ngày.”

Cách đó không xa các binh lính Ti thiên giám cũng phát ra tiếng kinh hô —— án mạng! Án gϊếŧ người phân thây!

Lữ Lâm khẽ gật đầu một cái, đối với Công Tôn chắp tay một cái: “Khai phong phủ quả nhiên danh bất hư truyền, hạ quan đào mộ phần nhiều năm như vậy, lần đầu nhặt được thi thể tươi như vậy, bội phục bội phục!”

Công Tôn cũng cạn lời, đây không phải nên là Triển Chiêu tới sao? Hôm nay chuyện gì xảy ra?

Ân Hậu nhìn Công Tôn một chút: “Vạn vạn không nghĩ tới…”

Thiên Tôn dường như thật bất mãn, đưa tay nhéo mặt Công Tôn: “Nói! Ngươi có phải Triển Tiểu Miêu giả trang hay không?!”