Chương 27: Minh hoả

Mặc dù Thẩm Thiên Vũ là chủ nhân của Thiên Vũ Hiên, trong nhà mấy đời đều sống nhờ vào buôn bán muối, nhưng đối với việc hồ nước mặn nhà mình có vấn đề thì Thẩm Thiên Vũ lại hoàn toàn không biết gì cả.

“Ta chỉ biết là đời gia gia ta đã từng xảy ra chuyện lớn, cũng là trong nhà gặp chuyện ma quái, nhưng có liên quan gì tới hồ nước mặn?”

Thẩm Thiên Vũ hỏi Trần Thông.

Trần Thông cười cười, hỏi “Muối do Thiên Vũ Hiên ngươi làm ra có phải có phương thức riêng không?”

Thẩm Thiên Vũ gật đầu, “Đúng vậy, muối Vũ Hiên quả thật có quy trình làm rất nghiêm ngặt.”

“Vậy ngươi có từng thử, đem nước trong hồ trực tiếp múc lên đem phơi nắng mà không phải dựa theo phương thức kia để làm chưa?”

Thẩm Thiên Vũ ngẩn người, nghi hoặc, “Cái gì?”

“Trong phương thức làm muối Vũ Hiên của các ngươi, có một thứ quan trọng nhất, chính là phải cho qua nước rồi mới đem phơi nắng đi?” Trần Thông hỏi.

Thẩm Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Trần Thông, “Tiền bối. . . làm sao biết được?”

“Cái gì mà qua nước mới đem phơi nắng?” Triển Chiêu hỏi.

Thẩm Thiên Vũ nghĩ nghĩ, nói cho mọi người, “Là thế này, muối Thiên Vũ Hiên chúng ta, không giống với muối làm từ những hồ nước mặn thông thường, không trực tiếp dùng nước trong hồ đi phơi nắng mà là đến chỗ nước cạn ở ven hồ nước rồi lấy khối muối. Xung quanh chỗ nước cạn của hồ nước mặn có một bãi đá màu trắng, muối đào ra đều là những khối lớn tinh thạch màu trắng ngà, đem tinh thạch này hòa tan vào nước, lại tiếp tục đem rải lên trên bãi đá trắng mà phơi, phơi ra được chính là muối Vũ Hiên.”

“Vậy thì sao? Trọng điểm là gì?” Triệu Phổ không hiểu lắm vì sao lại nói đến chuyện làm muối.

“Có lẽ ta biết. . .” Đột nhiên Thẩm Mậu giơ tay.

Tất cả mọi người nhìn hắn, Thẩm Thiên Vũ cũng khó hiểu mà nhìn nhi tử.

“Trước kia ta từng thử qua, trực tiếp lấy nước trong hồ đem ra phơi bên cửa sổ.” Thẩm Mậu gãi đầu, “Sau khi nước muối khô đi, muối tạo thành lại là trong suốt.”

“Muối mà lại trong suốt?” Tiểu Tứ Tử hỏi Tiểu Lương Tử, “Không phải màu trắng sao?”

Tiểu Lương Tử gãi đầu, “Vốn luôn là màu trắng mà . . .”

“Nhưng nếu đem chỗ muối trong suốt đó hòa vào nước, lại phơi nắng thêm một lần nữa. . .” Thẩm Mậu vỗ tay một cái, “Chính là muối ăn màu trắng.”

Thẩm Thiên Vũ nhìn nhi tử chằm chằm một lúc, hỏi “Ngươi bắt đầu nghiên cứu chuyện này từ khi nào?”

Thẩm Mậu vươn tay chỉ chỉ Tiểu Lương Tử, ý là —— lúc lớn cỡ đứa nhỏ này.

“Khó trách thuật diêm độn kia, chỉ có thể dùng muối Vũ Hiên. . .” Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đồng thanh mở miệng.

Triệu Phổ cũng gật đầu, “Như vậy thì có thể giải thích thông được rồi.”

Thẩm Thiên Vũ vẫn chưa rõ, lại nhìn nhi tử.

Thẩm Mậu càng không hiểu, liền bưng chén trà, cảm thấy trà của phủ Khai Phong uống rất ngon.

“Thẩm công tử.”

Lúc này, Bao đại nhân mở miệng, hỏi Thẩm Mậu, “Thẩm phủ các ngươi, còn ai khác biết chuyện này không?”

Thẩm Mậu nghĩ nghĩ, “Có nha, lão quản gia, còn có bà bà chăm sóc ta khi bé. . . có cả nha hoàn cùng tiểu tư thường chơi đùa với ta nữa.”

Thẩm Thiên Vũ bất đắc dĩ đỡ trán, dưỡng nhi tử dưỡng đến quá hoạt bát cởi mở cũng có chút không tốt. . .

“Nói vậy, chuyện ma quái của Thiên Vũ Hiên cũng giải thích thông được rồi chứ?” Triển Chiêu hỏi.

Những người khác đều gật đầu.

Thẩm Thiên Vũ nhíu mày, hỏi, “Chư vị cảm thấy, là bên trong Thiên Vũ Hiên chúng ta có kẻ giở trò quỷ?”

Thái sư bưng chén gật đầu, “Thẩm chưởng môn, Thiên Vũ Hiên của ngươi quả thật có quỷ, là quỷ từ bên trong.”

“Có thể nghĩ đến ai không?” Triệu Phổ hỏi Thẩm Thiên Vũ cùng Thẩm Mậu.

Hai phụ tử liếc mắt nhìn nhau, đều đồng loạt gãi đầu.

“Lão quản gia đã chết mất tiêu từ mấy năm trước rồi còn đâu.”

“Bà bà đã trở về nhà chăm ngoại tôn rồi.”

“Thúy Nhi?”

“Lập gia đình rồi.”

“Mấy tên tiểu tư kia thì sao?”

“Cũng đã nghỉ việc, lâu rồi không gặp.”

Trải qua một phen nghiên cứu của phụ tử Thẩm Thị, mọi người phát hiện những người biết chuyện này đều là những người cực “bình thường”, dường như không ai có khả năng làm ra những chuyện như vậy.

Mọi người thương lượng một chút, cảm thấy có thể thử xuống tay từ chỗ Khổng Nguyệt xem sao.

Trần Thông đi vào trong phòng thăm Mai Bất Thanh, phụ tử Thẩm thị cũng được sắp xếp đến hậu viện nghỉ ngơi.

Bao đại nhân vừa định cùng Triển Chiêu thương lượng một chút xem nên thẩm vấn Khổng Nguyệt, hay là để Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tự mình đi hỏi riêng.

Còn chưa kịp mở miệng, Vương Triều Mã Hán đã chạy từ ngoài vào.

“Đại nhân, bên ngoài phủ Khai Phong có một lượng lớn người giang hồ tụ tập.”

Bao đại nhân không hiểu, “Tụ tập?”

Triển Chiêu đứng dậy, “Để ta đi xem.”

Bạch Ngọc Đường cũng muốn theo ra ngoài xem, bất quá Triển Chiêu khoát tay, ý bảo để mình hắn đi là được, xem tình hình trước.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn nhìn Thiên Tôn, Thiên Tôn gật đầu, Ngũ gia vẫn đi theo Triển Chiêu ra ngoài.

Triển Chiêu vừa ra khỏi sân liền hỏi hắn, “Ngươi cùng đi ra không có vấn đề gì chứ? Lát nữa không khéo đám người giang hồ kia lại nói phái Thiên Sơn ngươi giúp đỡ quan phủ.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Không a, phái Thiên Sơn ta chỉ giúp Ma Cung.”

Triển Chiêu bị hắn chọc cười, đang tán gẫu, phía sau Lâm Dạ Hỏa cũng chạy tới.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều nhìn hắn, ý là —— ngươi cũng muốn chen một chân sao?

Lâm Dạ Hỏa vỗ ngực, “Ta đã mua nhà ở Khai Phong rồi! Từ nay về sau Hỏa Phượng Đường ta cũng có tên mình ở võ lâm Trung Nguyên nha!”

Ba người đi tới cửa, từ phía sau lại thêm Triệu Phổ cũng chạy tới.

Ba người không biết nói gì nhìn hắn —— ngươi cũng tới?

Triệu Phổ nhún vai —— đâu có ai cấm đại gia ta theo đâu!

Phía sau Triệu Phổ, Công Tôn cũng nắm tay Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử tò mò chạy theo. . . Nói cho chính xác, Công Tôn tiên sinh là bị hai tiểu hài nhi kéo ra.

Vừa rồi Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đã ra cửa xem qua tình hình, trở về báo với mọi người, “Chủ yếu là người Tam Nguyệt Trai, do Trích Nguyệt lão tổ mang đến.”

“Trích Nguyệt?” Lâm Dạ Hỏa kinh ngạc, “Lão đầu đó đến Trung Nguyên rồi? Đây là đến đòi Khổng Nguyệt?”

Triển Chiêu không biết rõ lắm về Trích Nguyệt, bất quá thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều đồng loạt cau mày, hơn nữa lại thêm danh tiếng của Trích Nguyệt, trước mặc kệ Khổng Nguyệt như thế nào, lão đầu này nhất định là khó đối phó.

“Tiếng tăm của Trích Nguyệt lão tổ lớn như vậy, là trung hay gian?” Triển Chiêu hỏi.

“Quan trọng không phải là trung hay gian.” Triệu Phổ thấp giọng nói, “Trích Nguyệt lão tổ giỏi dùng huyễn thuật, nội lực thâm hậu, phủ Khai Phong nằm ngay vị trí sầm uất nhất Hoàng thành, một đám người bọn họ tới cửa gây chuyện, nhất định sẽ có rất nhiều dân chúng vây xem.”

“Lẽ nào lão ta có thể thương tổn người vô tội?” Triển Chiêu bất mãn, “Bộ không muốn sống nữa?”

“Võ công của Trích Nguyệt không dễ khống chế, không cẩn thận thực sự có khả năng tổn thương đến dân chúng vô tội.” Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy không ổn, “Có biết vì sao người này lại được gọi là Trích Nguyệt không?”

Triển Chiêu lắc đầu.

“Trích Nguyệt có thể thông qua huyễn thuật cùng nội lực để ảnh hưởng đến người khác, người bị trúng chiêu lại không cảm giác được, nhưng đến lúc đi ngủ sẽ vô tri vô giác thức dậy, đi đến chỗ cao, cảm thấy bản thân có thể hái mặt trăng xuống, kết quả thường là rơi từ trên cao xuống mà chết.”

(*) Trích nguyệt: hái trăng

Triển Chiêu tự dưng cảm thấy bản thân đã không lăn lộn giang hồ quá lâu, “Ta cư nhiên chưa từng nghe qua bao giờ. . .”

“Không có gì kỳ lạ, Trích Nguyệt rất kín tiếng, hơn nữa rất ít khi xuất hiện ở võ lâm Trung Nguyên.” Hỏa Phượng bổ sung một câu, “Hòa thượng có nói với ta, lão đầu này không dám dến Trung Nguyên là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?” Bạch Ngọc Đường cũng hỏi, “Sư phụ ta chưa từng kể cho ta.”

Lâm Dạ Hỏa chép miệng, thở dài, “Hòa thượng cũng không nói rõ.”

Công Tôn thấy mọi người thảo luận, liền hỏi, “Một đám người giang hồ vây quanh nha môn không phải rất ầm ĩ sao? Sao lại không có chút âm thanh gì?”

Triển Chiêu cũng cảm thấy đúng là rất an tĩnh.

“Tạm không nói đến mấy chuyện này, trước ra xem một chút.” Nói xong, Triển Chiêu liền ra khỏi cửa.

Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa còn có Triệu Phổ cũng đều đi theo ra ngoài.

Công Tôn đang do dự không biết có nên mang Tiểu Tứ Tử ra ngoài xem thử không, Tiểu Tứ Tử bỗng ngước mặt lên gọi hắn. “Phụ thân.”

“Ơi?” Công Tôn ngồi xổm xuống nhìn bé.

Tiểu Lương Tử vốn cũng đã chạy tới cửa, nghe thấy Tiểu Tứ Tử nói chuyện, liền dừng lại quay đầu nhìn.

Tiểu Tứ Tử kéo tay Công Tôn nói, “Phụ thân, con mới vừa nhìn thấy một hình ảnh.”

Công Tôn bưng mặt nhi tử, hỏi, “Dọa người không?”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu.

“Nói cho phụ thân? Hay là đi vào hỏi Yêu Vương một chút?”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, “Phụ thân, vừa rồi lúc Bạch Bạch nói hái trăng rơi xuống gì đó. . .”

Công Tôn gật đầu.

Tiểu Lương Tử cũng chạy trở về.

“Con thấy thiệt nhiều người đi lên trên núi, sau đó vươn tay như muốn với lấy cái gì vậy, kết quả tất cả đều rơi xuống vách núi.” Tiểu Tứ Tử nhớ lại, “Thiệt nhiều người, đều giống như bị trúng thất tâm phong.”

(*)失心疯– thất tâm phong: phát điên, bị bệnh điên

“Những người đó đều ngã chết sao?” Tiêu Lương hỏi.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, “Không biết, chỉ nhìn thấy hình ảnh. . .”

Vừa nói, Tiểu Tứ Tử vừa nghiêng đầu dường như đang nhớ lại.

Công Tôn xoa đầu bé, “Từ từ nghĩ, không nghĩ ra cũng không sao, phụ thân nghĩ thay con.”

Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, đi theo Công Tôn ra ngoài.

Trước cửa lớn phủ Khai Phong, tình hình không có khói lửa bay mù mịt như Công Tôn tưởng tượng, ngược lại, cảm giác hai bên rất hòa khí.

Triển Chiêu đứng dưới bậc thang, một vị lão giả râu bạc trắng đang nói chuyện cùng hắn. Phía sau lão giả kia quả thật có dẫn theo không ít người giang hồ, bất quá đều rất quy củ đứng đợi cách đó không xa, không ai lấy binh khí ra.

Công Tôn vỗ vỗ Triệu Phổ —— thế nào rồi?

Triệu Phổ nhún vai.

Tiểu Lương Tử tò mò, hỏi Lâm Dạ Hỏa, “Hỏa Kê, người kia chính là Trích Nguyệt lão tổ sao?”

Lâm Dạ Hỏa gật gật đầu.

Công Tôn cùng Tiểu Lương Tử liền lắng nghe bên dưới nói chuyện với nhau, lão đầu nhi Trích Nguyệt trông rất hòa khí, đang hỏi thăm tình hình của Khổng Nguyệt với Triển Chiêu.

Trong lời nói, Trích Nguyệt giải thích với Triển Chiêu, nói Khổng Nguyệt quả thật không biết chừng mực, nhưng Tam Nguyệt Trai nhà ông ta đã lâu không hỏi đến chuyện giang hồ, lần này thật sự là đưa đồ đệ đến tham gia kỳ thi.

“Thấy không giống như kẻ gian lắm.” Tiểu Lương Tử nhỏ giọng thảo luận với Lâm Dạ Hỏa, “Lão đầu kia trông hòa khí hơn những người giang hồ bình thường nhiều, không hề ngang ngược chút nào.”

Lâm Dạ Hỏa ngồi xổm một bên chống cằm suy nghĩ. Lúc trước hắn cùng Trích Nguyệt chỉ gặp qua một lần, so với Khổng Nguyệt cả ngày lượn qua lượn lại trước mắt thích nói hươu nói vượn, Trích Nguyệt khiêm tốn hơn nhiều. Bất quá Hỏa Phượng còn nhớ sư phụ hắn từng dặn dò —— chuyện của Trích Nguyệt tương đối đặc biệt, nếu gặp mặt thì đừng nên đắc tội với người này nhưng cũng đừng nên tin tưởng, cần phải cảnh giác.

Lực chú ý của mọi người đều bị Trích Nguyệt lão tổ thu hút, ngược lại Bạch Ngọc Đường, bỗng lui về sau hai bước.

Ngũ gia cúi đầu, chỉ thấy trước cánh cửa nha môn phủ Khai Phong cao cao, Tiểu Tứ Tử đang đứng, nhìn Trích Nguyệt dưới bậc thang chằm chằm đến phát ngốc.

Ngũ gia lùi đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, vươn tay xoa đầu bé.

Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu, nhìn Bạch Ngọc Đường.

. . .

Trong sân viện phủ Khai Phong, Bao đại nhân nghe ảnh vệ bẩm báo lại, có chút lo lắng tình hình ở bên ngoài.

Đúng lúc này, đột nhiên Yêu Vương hỏi Công Tôn Mỗ, “Năm nay Tiểu Tứ Tử bao nhiêu tuổi? Qua sáu tuổi chưa?”

“Gần bảy tuổi rồi.” Ân Hậu đáp.

“A. . .” Ngân Yêu Vương gật gật đầu, “Vậy cũng sắp đến lúc rồi.”

“Sắp đến lúc gì?” Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều hỏi.

“Sắp đến giai đoạn khó qua nhất.” Yêu Vương bất đắc dĩ đáp, “Tiểu Ngân hồ, muốn lớn lên thật không dễ dàng.”

. . .

Ngoài cửa, Tiểu Tứ Tử nhìn Bạch Ngọc Đường một lúc, chớp chớp mắt mấy cái.

Ngũ gia dứt khoát bế bé lên, hỏi. “Sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng đem những gì mình vừa nhìn thấy kể lại với Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia gật đầu, “Có liên quan đến lão đầu phía dưới?”

Phía trước, Triệu Phổ nghe thấy một lớn một nhỏ nói chuyện với nhau, định quay đầu lại nhìn, nhưng Công Tôn lại kéo hắn một cái.

Triệu Phổ nhìn Công Tôn, Công Tôn lắc đầu với hắn, ý bảo đừng quay đầu lại, cứ để hai người họ giao lưu đi.

Tiểu Lương Tử cũng muốn quay đầu lại, bất quá Lâm Dạ Hỏa lại ấn đầu bé để bé nhìn về phía trước.

Tiểu Tứ Tử do dự một chút, nhỏ giọng nói với Bạch Ngọc Đường, “Cháu nhìn thấy gia gia kia đứng trên một ngọn núi xa xa, nhìn những người kia nhảy xuống.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, như vậy cũng chẳng có gì kỳ quái, những người kia quả thật rất giống đã trúng phải ảo thuật của Trích Nguyệt, có thể là Trích Nguyệt khống chế những người kia nhảy xuống vách núi.

“Nhưng mà. . .” Tiểu Tứ Tử nhăn mày, nói tiếp, “Gia gia kia thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ.”

“Vậy là chuyện đã xảy ra từ rất lâu trước kia?” Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc.

“Cháu không biết.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu.

Triệu Phổ cùng Công Tôn đang lắng nghe từ đằng trước cũng liếc mắt nhìn nhau.

Tiểu Tứ Tử có chút phiền não vươn tay vỗ vỗ đầu nhỏ, “Không thể phân biệt được rõ ràng, cảm giác như không thật vậy.”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, nhìn Tiểu Tứ Tử, “Vậy là. . . bây giờ cháu không nhận ra được thứ mình nhìn thấy là quá khứ hay là tương lai, sự thật hay ảo giác, là ý này phải không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, bĩu môi tỏ vẻ buồn bực.

Ngũ gia ngẩng đầu nhìn phía trước, lúc này Công Tôn cùng Triệu Phổ đều vuốt cằm tỏ ra phiền não —— có chuyện như vậy sao.

Tiểu Lương Tử muốn quay đầu lại an ủi Cận Nhi nhà mình, bất quá Lâm Dạ Hỏa ấn đầu bé ý bảo đừng làm rộn.

Triển Chiêu bên này vừa giao lưu với Trích Nguyệt lão tổ, đồng thời cũng đã biết bên trên xảy ra chuyện gì. . . bởi vì Giao Giao đã nói cho hắn biết.

Triển Chiêu đột nhiên hỏi Trích Nguyệt, “Tiền bối. . .”

“Sao?” Trích Nguyệt mỉm cười chờ Triển Chiêu nói chuyện.

Triển Chiêu nhìn lão chằm chằm một lúc, hỏi, “Năm đó lý do đại khai sát giới là gì?”

Trích Nguyệt đột nhiên giật mình ngẩn người, nhìn Triển Chiêu đăm đăm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vẻ bình tĩnh vừa rồi đã biến mất.

“Ngươi. . . ngươi làm sao biết được?”

Nguyên bản Triển Chiêu chỉ định thử lão đầu này một chút, không ngờ vị lão tiền bối này còn rất thành thật.

Triển Chiêu có chút nghi hoặc, dứt khoát hỏi trực tiếp, “Tiền bối. . . lần này đến Khai Phong thật sự đơn giản chỉ là mang môn hạ đến tham gia thi cử?”

“A. . .” Trích Nguyệt có chút nghẹn lời, mặt lộ vẻ khó xử, sau một lúc trầm tư, lão mới tiến lại gần, hạ giọng nói nhỏ bên tai Triển Chiêu, “Thật ra. . .”

. . .

“Tiểu Tứ Tử sẽ xuất hiện tình huống lẫn lộn?” Thiên Tôn cùng Ân Hậu nghe Yêu Vương nói xong, đều cau mày.

“Đây là chuyện bình thường.” Yêu Vương giải thích, “Trước kia tiểu hài tử này còn nhỏ chuyện gì cũng đều không hiểu, cảnh tượng nhìn thấy không phải quá thường xuyên, hơn nữa chuyện khiến nó phải suy nghĩ cũng ít. Chỉ là càng lúc càng trưởng thành, khả năng nhìn thấy những cảnh tượng kia sẽ càng thường xuyên. Nhưng nó lại chưa đủ chín chắn, rất nhiều chuyện nó vẫn chưa phân định được rõ ràng! Thí dụ như nó nhìn thấy hình ảnh phụ thân mình té ngã, cảm thấy là chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, nhưng lại cũng có khả năng đây là chuyện đã xảy ra trong quá khứ, hoặc là cảnh trong mơ do bản thân nó tự nằm mơ ra, nhưng bản thân nó lại không nhớ rõ.”

Ân Hậu nghĩ nghĩ, “A” một tiếng, “Cũng giống như lúc đó Tiểu Tứ Tử nói nó nhìn thấy Công Tôn tiên sinh rơi vào chuồng heo, heo con còn gọi Công Tôn là phụ thân. . . Nhưng thực tế lại là phụ thân nó rơi vào trong đống heo vàng, heo vàng tuy sẽ không biết gọi phụ thân, nhưng heo vàng lại là Công Tôn mua cho Tiểu Tứ Tử, mấy chuyện này thật sự có liên quan!”

“Ai nha. . .” Thiên Tôn có chút lo lắng, “Đây chẳng phải là càng thêm phức tạp, đứa nhỏ này lá gan không lớn, không khéo lại bị dọa sợ thì sao?”

“Đây là giai đoạn Tiểu Ngân hồ phải trải qua để trưởng thành.” Ngân Yêu Vương nói, “Cho nên mới nói, làm người lớn, thời gian này không thể để cho nó cảm thấy mọi người quá phụ thuộc vào năng lực của nó, như vậy nó lại càng để ý, lại càng dễ xảy ra sai lầm, các ngươi cũng không muốn Tiểu Tứ Tử phải u sầu đi?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu còn chưa kịp phản ứng, Bao đại nhân cùng Bàng Thái sư ngồi một bên đã liên tục lắc đầu —— đương nhiên không muốn!

“Mặt khác, biết trước tương lai là một thanh kiếm hai lưỡi, có đôi khi có thể là một loại gợi ý, có đôi khi cũng có thể là một loại tai hại, nếu không có năng lực phân biệt rõ ràng, rất có thể sẽ tạo thành nguy hiểm.” Nói đến đây, Yêu Vương nghiêm mặt, “Như vậy sẽ tạo thành gánh nặng không cần thiết thậm chí gây thương tổn đến Tiểu Tứ Tử.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu cũng gật đầu không ngừng —— vấn đề này cần phải chú ý.

. . .

Ngoài cửa, Bạch Ngọc Đường trả Tiểu Tứ Tử lại cho Công Tôn.

Công Tôn ôm nhi tử có chút u oán nhìn nhìn Triệu Phổ —— sau này không cho đem nhi tử ra dùng loạn nữa! Vạn nhất cứ lẫn lộn thế này thì làm sao bây giờ?!

Cửu Vương gia cũng là càng nghĩ càng cảm thấy nguy hiểm.

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên đứng lên đi về phía trước một bước, “Hình như có chút không đúng!”

Mấy người Bạch Ngọc Đường cũng nhìn lại phía dưới bậc thang, đám người phía trước cũng có chút xôn xao.

Chỉ thấy Trích Nguyệt lão tổ đang nói chuyện với Triển Chiêu, bỗng nhiên ngã ngửa ra sau.

“Tiền bối?”

Triển Chiêu cũng hoảng sợ, chỉ thấy Trích Nguyệt bỗng nhiên ngửa mặt ngã quỵ, sắc mặt xám trắng hai mắt trợn trừng.

“Không xong!”

Công Tôn ở trên bậc thang nhìn thấy rõ ràng, vội vàng đem Tiểu Tứ Tử nhét vào trong tay Triệu Phổ, lao xuống bậc thang.

Các đệ tử Tam Nguyệt Trai cũng đều xông tới.

Triển Chiêu cau mày đứng tại chỗ nhìn Trích Nguyệt lão tổ đã cứng còng bất động.

Công Tôn vươn tay thăm dò hơi thở của Trích Nguyệt, ngước mặt lên lắc đầu với Triển Chiêu.

Trích Nguyệt cư nhiên khí tuyệt bỏ mình, lão đầu nhi này không biết là nội kình tiêu tán hay là trúng độc, sắc mặt dị thường khó coi, hai mắt trợn trừng nhìn bầu trời, tình trạng chết cực kỳ quỷ dị.

“Triển Chiêu!”

Lúc này, tập thể đệ tử Tam Nguyệt Trai bùng nổ, “Ngươi hại chết sư tổ của chúng ta!”

Trên bậc thang, Tiểu Lương Tử đỡ trán, “Ai nha. . . lại nữa rồi!”

Tiểu Tứ Tử cũng lo lắng hỏi Triệu Phổ, “Miêu Miêu lại bị oan uổng sao ạ?”

Cửu Vương gia cảm thấy có chút đau đầu, “Chậc. . . lão đầu kia khỏe mạnh đến đây, hàn huyên với Triển Chiêu chưa được mấy câu đã đột nhiên lăn đùng ra chết. . . không dễ xử lý cho lắm.”

Quả nhiên đám đệ tử Tam Nguyệt Trai cực kỳ kích động, lời nào cũng tuôn ra, có chỉ trích phủ Khai Phong thiên vị phái Mao Sơn, cũng có nói Triển Chiêu dùng thủ đoạn hại chết Trích Nguyệt.

Lâm Dạ Hỏa chạy xuống, trước kéo Công Tôn còn đang ngồi xổm bên thi thể lại, tránh cho giữa hỗn loạn bị ngộ thương.

Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh Triển Chiêu, nhìn sắc mặt hắn.

Lúc này Triển Chiêu không tức giận cũng không có biểu cảm gì, chỉ đứng yên tại chỗ mà nhìn thi thể của Trích Nguyệt lão tổ đưới đất đến xuất thần.

Người ngoài tụ tập càng lúc càng đông trước phủ Khai Phong, lúc này Âu Dương Thiếu Chinh vừa từ bãi săn mang theo binh mã quân Hoàng thành đến.

Hỏa Kỳ Lân hôm nay bận rộn đến tận bây giờ còn chưa được ăn cơm, vừa mới khó khăn chạy về đến nơi thì thấy không hiểu sao lại có đông người như vậy, liền có chút phát cáu.

Quân Hoàng thành bắt đầu giải tán đám đông duy trì trật tự.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu lúc này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, “Trước khi chết Trích Nguyệt có phải đã nói gì không?”

Triển Chiêu gật đầu, lên tiếng, “Lão đầu này nói bản thân chết chưa hết tội, nhưng đệ tử Tam Nguyệt Trai của ông ta vô tội, nhờ ta cứu mạng môn hạ của ông ta.”

“Ý là Trích Nguyệt biết mình sẽ chết sao?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.

“Ban đầu trông không giống như là biết, dường như sau khi ta nói câu kia thì mới đột nhiên nhận ra.”

“Ngươi nói với ông ta hình ảnh mà Tiểu Tứ Tử nhìn thấy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu gật đầu, hỏi Công Tôn, “Tiên sinh, có thể đoán được vì sao lại chết không?”

“Không chắc chắn lắm.” Công Tôn lắc đầu, “Phải kiểm tra một chút, bất quá. . . khả năng trúng độc rất cao.”

“Một cao thủ như Trích Nguyệt, ai có thể độc chết ông ta?” Lâm Dạ Hỏa cảm thấy không thể tin được, “Nội lực của lão đầu này đâu phải chỉ để đùa chơi?”

“Oa!”

Đột nhiên, đám đông bộc phát ra tiếng kinh hô.

Đám người Triển Chiêu nhìn lại, chỉ thấy thi thể Trích Nguyệt nằm dưới đất, bỗng nhiên bùng cháy.

Âu Dương Thiếu Chinh cưỡi ngựa đứng bên cạnh thi thể, thi thể đột nhiên bốc cháy khiến Phong Nha Đầu hoảng sợ, hí dài một tiếng móng trước tung lên khỏi mặt đất, Âu Dương Thiếu Chinh xém chút ngã ngửa, vội vàng kéo dây cương thúc Phong Nha Đầu lui hai bước hướng sang một bên tránh đi.

Một chiêu Vô Phong Chưởng của Lâm Dạ Hỏa quét qua định dập tắt lửa, nhưng kỳ quái chính là, thi thể của Trích Nguyệt tựa như bị đốt từ bên trong ra, căn bản dập không tắt.

Quân Hoàng thành lấy nước tạt qua nhưng lửa vẫn cháy như cũ, chỉ trong một chốc, thi thể của Trích Nguyệt lão tổ đã bị thiêu thành tro tàn.

Đệ tử Tam Nguyệt Trai có lẽ chịu kí©h thí©ɧ quá lớn, tập thể quỳ xuống khóc rống, dân chúng vây xem cũng thất kinh, hiện trường lại một lần nữa hỗn loạn hết lên.

Triển Chiêu gãi đầu —— Chắc điên quá!

Công Tôn cũng giậm chân —— không có cách nào khám nghiệm tử thi!

Bạch Ngọc Đường nhìn Lâm Dạ Hỏa —— ngươi thiện dùng lửa, có biết làm sao mới có thể làm ra chuyện này được?

Lâm Dạ Hỏa cũng cau mày không nghĩ ra —— tà môn.

Khi một đoàn đang hỗn loạn, không biết là ai hô lên một câu, “Đây là bí thuật Mao Sơn!”

“Đúng vậy! Là bí thuật Mao Sơn, Minh Hỏa Phần Ma chi thuật!”

(*) Minh hỏa phần ma đại khái là lửa u minh đốt ma.

. . .

“Oa! Nghe thật là lợi hại!” Tiểu Lương Tử hỏi Trần Thông vừa nghe Trích Nguyệt chết nên đi ra quan sát tình hình, “Lão gia tử có biết xài chiêu đó không?”