Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Long Đồ Án Quyển Tập - Tiếp Theo

Chương 24: Trò bịp

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Hắt xì. . .”

Phụ cận trường Thái Học, Thiên Tôn cùng Ân Hậu mang theo Tiểu Ngũ cũng chạy theo góp vui, thong thả tản bộ.

Hai người hắt hơi xong vươn tay xoa mũi, liếc mắt nhìn nhau —— hình như yêu nghiệt kia hôm nay không có tiết dạy, chẳng biết đã chạy đến đâu rong chơi rồi, không biết có gặp phải rắc rối gì không.

Lúc này trường Thái Học vừa tan học, các học sinh tụm năm tụm ba đi ra, nhìn thấy Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều chào hỏi.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liên tục gật đầu một đường, còn thu được vài quả quýt của mấy tiểu hài nhi cho họ.

Cách đó không xa, mấy người Bàng Dục, Bao Duyên bọn họ cũng đi ra, một đám tiểu thư sinh vây quanh Công Tôn Mỗ.

Công Tôn Mỗ cầm vài quyển sách trên tay, đang cùng một đám đại tài tử thảo luận chuyện gì đó, tâm tình dường như không tồi.

Lão gia tử ngẩng đầu nhìn thấy Thiên Tôn cùng Ân Hậu, Bàng Dục cùng Bao Duyên đều chào hỏi nhị lão, hỏi họ có muốn cùng đi ăn cơm không.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu bảo mọi người về Khai Phong Phủ ăn cơm, Bàng Thái sư mang theo Hoa phu nhân tới, dường như là muốn xuống bếp trổ tài.

Bàng Dục liền kéo Bao Duyên chạy về, nói tiểu mụ nhà hắn nấu ăn ngon nhất, nhanh về Khai Phong Phủ, Vương Kỳ, Thuần Hoa cũng đều nói muốn đến ăn ké cơm.

(*) tiểu mụ = mẹ nhỏ

Công Tôn Mỗ đi phía sau, hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hậu đang một trái một phải đi theo mình như hai hộ pháp, “Hai ngươi nói Thái sư muốn tìm ta?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều gật đầu, kể lại chuyện Thái sư cùng Bao đại nhân tìm đồ vừa rồi.

“Xuy Yên à. . .” Công Tôn Mỗ liền cau mày, “Quả nhiên. . .”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu liếc mắt nhìn nhau, liền hỏi Công Tôn Mỗ, có phải đã sớm biết Diêm Quan công chúa chính là Yêu phi Xuy Yên không?!

Công Tôn Mỗ bật cười một tiếng, nhìn hai người họ, “Ai nói với các ngươi Diêm Quan công chúa chính là Yêu phi Xuy Yên?”

“Không phải sao?”

Hai người mở to hai mắt nhìn Công Tôn Mỗ.

“Diêm Quan công chúa là Diêm Quan công chúa, Xuy Yên là Xuy Yên, nhưng mà. . .” Công Tôn Mỗ sờ cằm, “Quả thật có chút liên quan.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều tò mò, Công Tôn Mỗ lại chuyển đề tài câu chuyện, “Đúng rồi, chúng ta đi tìm một người đã rồi hẵng về Khai Phong.”

“Ai vậy?”

“Lão Trần lúc trước các ngươi tìm đến trừ ma, muốn hỏi thăm hắn chút chuyện.”

“Trần Thông Trần Tam Quái à?” Thiên Tôn hỏi, “Không phải lão đầu kia chỉ là tay trừ ma gà mờ sao?”

Ân Hậu cũng gật đầu, “Người đó vốn chỉ chuyên đoán mệnh, trừ ma chỉ là nghề phụ, chẳng phải phái Mao Sơn cũng đang ở đây sao, muốn trừ ma chi bằng tìm họ hỏi một chút?”

Công Tôn Mỗ bất đắc dĩ nhìn hai người một lúc, lắc đầu, “May mà hai ngươi được cái ngoại hình tốt công phu cao, ngốc như vậy mà cũng có thể lăn lộn thành võ lâm chí tôn được.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đều bĩu môi —— ai ngốc chứ!

. . .

Trong thành.

Tại tửu lâu, Công Tôn giúp Mai Bất Thanh xử lý một chút thương thế, lão đầu này bị thương không nhẹ, nội thương lại càng nghiêm trọng.

Tô Cửu Cô đứng một bên thở dài.

Triển Chiêu quan sát tình hình bên ngoài, đánh nhau ngay giữa phố xá sầm uất, theo lý chẳng bao lâu quân Hoàng thành đã lập tức chạy đến, nhưng hôm nay sao có chút chậm.

Đang suy nghĩ, Giả Ảnh ôm hòm thuốc giúp Công Tôn ở bên cạnh nhắc nhở một câu, “Quân Hoàng thành còn đang tập trung ở bãi săn.”

Triển Chiêu nhanh chóng hiểu ra, cau mày, “Vậy sao. . .”

Công Tôn hỏi Triển Chiêu, “Bạch Ngọc Đường không chừng sẽ đánh nhau với Khổng Nguyệt, người trên đường nhiều như vậy, cứ mặc kệ thế không sao chứ?”

“Nếu không đánh, quân Hoàng Thành cũng không tới, như vậy chỉ có thể thả người của Tam Nguyệt Trai đi.” Triển Chiêu rất khó xử, “Vừa rồi phi đao kia rõ ràng có liên quan đến Tam Nguyệt Trai, tuyệt đối không thể để chúng chạy được.”

Tô Cửu Cô có chút lo lắng, “Võ công của Khổng Nguyệt rất cao, con người lại rất âm hiểm, sư huynh ta hơn nửa là bị hắn tính kế, Ngọc Đường có thể ứng phó được không?”

Công Tôn nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu khoát tay, “Ai, Ngọc Đường nói hắn là nhân vật nhỏ thì nhất định chỉ là nhân vật nhỏ, không cần phải lo lắng, đấu mưu kế càng không cần phải lo.”

“Ngươi chắc chắn?” Tô Cửu Cô nhỏ giọng hỏi, “Ngọc Đường thoạt nhìn dáng vẻ trông không giống người nhiều mưu kế cho lắm.”

Triển Chiêu cùng Công Tôn thiếu chút nữa cười ra tiếng, bình thường quả thật trông chẳng có tâm kế gì, nhưng đến lúc đánh nhau thì đột nhiên sẽ có rất nhiều.

Mai Bất Thanh lúc này đã tỉnh lại, giãy dụa muốn đứng dậy.

Tô Cửu Cô vội vàng ngăn cản, cái tính xấu của Mai Bất Thanh lại nổi lên, có chết cũng không muốn người khác ra mặt thay phái Mao Sơn của hắn.

Một đám tiểu đồ đệ phái Mai Sơn cũng đến giữ Mai Bất Thanh lại, nhưng Mai Bất Thanh sống chết vẫn cứng đầu, đang làm ầm ĩ, chợt nghe “rầm” một tiếng.

Tất cả mọi người sửng sốt, Triển Chiêu cũng giật mình, người vừa đập bàn trước mặt hắn không phải ai khác, chính là Công Tôn.

Công Tôn trừng mắt nhìn Mai Bất Thanh, “Nằm xuống, trước khi nội thương lành mà dám vận công không chết cũng tàn phế, đã chừng đó tuổi còn ầm ĩ cái gì?!”

Mai Bất Thanh há miệng thở dốc, còn chưa kịp mở miệng, mắt Công Tôn liền nheo lại, “Làm gì đó? Còn dám cãi?”

Tô Cửu Cô cũng khuyên nhủ, “Sư huynh, phải nghe lời thần y.”

Mai Bất Thanh xoay mặt, nói thầm một câu, “Thần y gì mà tính tình kém như vậy. . . Ta tốt xấu gì cũng là tiền bối. . .”

Công Tôn móc ra một viên thuốc, bất thình lình liền nhét vào miệng Mai Bất Thanh, Mai Bất Thanh không phòng bị, ôm miệng gục xuống không ngừng vỗ bàn, rêи ɾỉ, “Đắng quá!”

Triển Chiêu nhìn cũng cảm thấy đắng dùm, viên đan dược kia lớn như quả nho, lúc trước khi Công Tôn luyện thuốc hắn tình cờ nhìn thấy, từng nắm từng nắm thuốc thêm vào đều là hoàng liên, bán hạ, long đảm thảo, ngửi mùi cũng đã khiến người ta đắng đến phát khóc.

Công Tôn liếc nhìn Mai Bất Thanh đắng đến lăn lộn, “Tiền bối mà lại sợ đắng như vậy à? Thuốc này tốt lắm đấy, hạ nhiệt, thông tiện, trừ hư hỏa, chuyên trị mấy con lừa nóng tính, không phục thì cho ăn đến khi nào phục mới thôi, nuốt hết vào không được nhổ ra! Dám nhổ ra ta lại cho ngươi ăn thêm ba viên nữa!”

Tất cả mấy người phái Mao Sơn đều sợ tới mức lùi sang một bên, Tô Cửu Cô châm trà cho Mai Bất Thanh, Triển Chiêu thì dựng ngón tay cái với Công Tôn —— Lợi hại nha! Dạy dỗ đến ngoan ngoãn biết nghe lời rồi!

Công Tôn đưa một viên cho Triển Chiêu —— Ngươi có muốn ăn thử một viên không, tốt cho thân thể lắm. . .

Chỉ là thuốc còn chưa đưa tới bên miệng Triển Chiêu thì người đã chạy mất dạng.

Triển Chiêu vọt ra khỏi tửu lâu, Bạch Ngọc Đường và Khổng Nguyệt không có đánh nhau, Khổng Nguyệt chỉ nói xách mé mấy câu, dường như không muốn động thủ.

Triển Chiêu khó hiểu, Khổng Nguyệt đây là cảm thấy bản thân đánh không lại Bạch Ngọc Đường hay là sợ đắc tội Thiên Tôn?

“Khổng Nguyệt lại có thể nhịn như vậy?”

Công Tôn chữa trị cho Mai Bất Thanh xong lại quay lên lầu tìm Triệu Phổ, cảm thấy có chút kỳ quái, “Nhìn tư thế lúc trước cứ tưởng là sẽ đánh nhau chứ?”

Triệu Phổ cau mày quan sát Khổng Nguyệt, cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng.

Yêu Vương nhẹ nhàng nở nụ cười, lẩm bẩm, “Có chuyện như vậy sao. . . có chút thú vị.”

Dưới lầu, Mai Bất Thanh vất vả lắm mới nuốt được viên thuốc kia xuống ngồi dậy, có chút sầu lo nhìn ngoài cửa, “Phải cẩn thận chiêu đó của hắn. . .”

Chỉ là, Mai Bất Thanh còn chưa kịp dứt lời thì Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đã đồng thanh hô lên, “Cẩn thận!”

Chỉ thấy sự tình kỳ quái đã xảy ra, Khổng Nguyệt nguyên bản đứng đối diện Bạch Ngọc Đường cùng hắn giằng co, bỗng nhiên biến thành hư ảnh.

Mà phía sau Bạch Ngọc Đường, xuất hiện một thân ảnh.

“Thuật che mắt!”

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ một ở bên cạnh một ở phía trên đều nhìn thấu được thủ thuật này. Chiêu này của Khổng Nguyệt là lợi dụng độn thuật đánh lén, Bạch Ngọc Đường ở ngay phía trước hắn, góc độ này là dễ trúng chiêu nhất.

Chỉ là khi Khổng Nguyệt đột nhiên xuất hiện phía sau Bạch Ngọc Đường, lúc một chưởng sắp đánh vào lưng Bạch Ngọc Đường thì sắc mặt Triển Chiêu cùng Triệu Phổ ngược lại nhẹ nhõm trở lại. . .

Liền thấy Bạch Ngọc Đường bị một chưởng đánh trúng, bỗng nhiên phiêu tán theo gió.

Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy bông tuyết đang chầm chậm rơi xuống từ trên bầu trời, mỉm cười.

Tuyết nguyên bản đã ngừng không biết lại rơi xuống từ khi nào.

Triệu Phổ cùng Triển Chiêu đều đã gặp qua một chiêu này, lúc trước bọn họ vì phá giải một chiêu này của Thiên Tôn mà hao tốn không biết bao nhiêu công sức.

Tiểu Tứ Tử cũng vỗ tay, “Tuyết Trung Kính nha!”

Yêu Vương nhìn Bạch Ngọc Đường biến thành tuyết theo gió tan đi, hài lòng gật đầu, “Ừm! Không tồi!”

Những người chưa từng thấy qua Tuyết Trung Kính đều xem đến choáng váng, trong tửu lâu, Mai Bất Thanh ngồi yên trên bàn, thật sự không rõ Bạch Ngọc Đường đã biến mất như thế nào.

Mà kinh hãi nhất chính là Khổng Nguyệt.

Triển Chiêu ngược lại đã sớm đoán được, khó trách Bạch Ngọc Đường lại dám ở giữa phố xá sầm uất đối chọi với Khổng Nguyệt, thì ra từ sớm hắn đã nghĩ ra cách đối phó với đám người Tam Nguyệt Trai mà lại không tổn thương đến người qua đường vô tội. Chuột nhà hắn quả nhiên vừa ổn trọng, thông tuệ bộ dạng lại cực tốt!

Lúc Khổng Nguyệt còn đang thất thần, chợt nghe phía sau truyền đến thanh âm của Bạch Ngọc Đường, “Ngươi chính là dùng thủ pháp này để đánh lén Mai Bất Thanh đi?”

Khổng Nguyệt cả kinh, quay đầu lại, tung một chưởng về Bạch Ngọc Đường ở phía sau. . . nhưng Bạch Ngọc Đường lại lần thứ hai biến thành gió tuyết tan biến.

Dân chúng trong thành vây xem đều không ngừng tán thưởng —— đã lâu không gặp Ngũ gia lại luyện thêm được công phu gì thế? Thật thần kỳ nha!

Nháy mắt, gió tuyết bao vây lấy đám người Tam Nguyệt Trai.

Bọn Khổng Nguyệt căn bản không thoát ra được.

Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều gật đầu—— ra sao được mà ra, tuy nội lực của Bạch Ngọc Đường không cao bằng Thiên Tôn, nhưng Tuyết Trung Kính nếu như không có Hỏa Phượng Liệt Thiên thì căn bản nhìn không ra được nguyên hình, đám người Tam Nguyệt Trai chỉ có thể chờ bị chỉnh cả bọn.

Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường không dây dưa nhiều, vừa thu lại thế, đám người Tam Nguyệt Trai đã bị cầu băng giấu trong tuyết đánh trúng huyệt vị, một tên hai tên nằm úp sấp không thể nhúc nhích. Khổng Nguyệt cũng trúng một gậy, trước mắt bao người bị một hậu bối chỉnh cho một trận, uổng công hắn lúc nào cũng khoác lác bản thân mình lợi hại không kém gì Thiên Tôn, kết quả chưa được mấy ngày ngay cả một chiêu nửa thức của đồ đệ nhà Thiên Tôn cũng chẳng đỡ nổi.

Lúc này, xa xa binh mã đã đến, Trâu Lương mang theo mấy trăm tinh binh đến trong thành thay quân Hoàng thành duy trì trật tự.

Triển Chiêu chỉ chỉ đám người Tam Nguyệt Trai bị tóm gọn với Trâu Lương, ý là —— đều áp giải đến Khai Phong phủ hết, không được thả cho tên nào chạy thoát!

Trâu Lương lệnh cho thuộc hạ đi bắt người, thuận tiện duy trì trật tự, thành đông tụ tập rất đông người giang hồ, phải phân tán một phần đến nơi khác.

Đám người tản đi, tuyết không biết đã ngừng từ khi nào.

Bạch Ngọc Đường xuất hiện bên cạnh Triển Chiêu, vươn tay, vỗ nhẹ phủi đi vài bông tuyết bám trên vai Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu với hắn —— Chuột! Cừ lắm!

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, hỏi Triển Chiêu, “Chiêu vừa rồi của Khổng Nguyệt có khiến ngươi nghĩ đến cái gì không?”

Triển Chiêu nhếch môi —— Đương nhiên! Rõ ràng như vậy!

Trên lầu hai, Triệu Phổ cũng khẽ gật đầu, “Thì ra thuật diêm độn kia là làm như vậy. . . Quả nhiên có phương pháp.”

Công Tôn không hiểu, “Làm sao có thể biến thành muối?

“Cùng một nguyên lý với trò đánh lén của Khổng Nguyệt, nói đơn giản một chút chỉ là thủ thuật che mắt dương đông kích tây mà thôi.” Triệu Phổ hỏi yêu Vương, “Có phải vậy không lão gia tử?”

Yêu Vương gật đầu cười, “Chỉ là trò bịp nho nhỏ thôi.”

Công Tôn vẫn chưa hiểu, Triệu Phổ kéo hắn xuống lầu. “Về Khai Phong Phủ trước hẵng nói, vừa rồi Tô Cửu Cô nói phái Mao Sơn và Tam Nguyệt Trai là kẻ thù truyền kiếp, đi hỏi kỹ càng tỉ mỉ một chút đã.”

. . .

Dưới lầu, Trâu Lương dặn dò thuộc hạ xử lý mọi việc xong liền xuống ngựa.

Triệu Phổ và Công Tôn ra khỏi tửu lâu đi cùng Triển Chiêu, Tả tướng quân nhìn khắp nơi, phát hiện ra không có Lâm Dạ Hỏa cùng Tiểu Lương Tử, có chút kỳ quái, nhị hóa kia không ở đây góp vui, Tiểu Lương Tử cũng không ở cạnh Tiểu Tứ Tử, rốt cuộc đã đi đâu rồi?

Triển Chiêu thấy Trâu Lương tìm Lâm Dạ Hỏa, liền nói cho hắn biết Yêu Vương bảo Lâm Dạ Hỏa đi về phía tây, phỏng chừng là có thể gặp được chuyện gì.

Trâu Lương nghĩ nghĩ, có chút không yên lòng, mang theo vài người, cũng đi về phía thành tây.

. . .

Mà cùng lúc đó, trong rừng cây nhỏ gần quan đạo thành tây. . .

Lâm Dạ Hỏa một thân hồng y xách theo Tiểu Lương Tử chạy về phía tây.

Tiểu Lương Tử ôm cánh tay như bao cát bị Hỏa Phượng xách theo, rất bất mãn, “Hỏa Kê! Còn chưa tới sao? Ta phải đi về với Cận Nhi!”

Lâm Dạ Hỏa dừng lại, bất đắc dĩ, xách Tiểu Lương Tử lắc lắc, “Ngươi nghĩ là ta muốn hả, Yêu Vương nói cứ đi về phía tây sẽ gặp chuyện, chạy cả một đường nào có chuyện gì?!”

Tiểu Lương Tử kháng nghị, “Còn chạy tiếp nữa là về Tây Vực thật luôn đó! Ta mặc kệ, ta phải đi về ăn cơm với Cận Nhi!”

Tiểu Lương Tử bắt đầu làm ầm ĩ, không ngừng mắng Lâm Dạ Hỏa béo, đen, lùn.

Hỏa Phượng tức điên, tìm một khúc cây ngồi xuống, đem Tiểu Lương Tử ấn lên đùi muốn đánh mông bé.

Một lớn một nhỏ đang náo loạn bên này, bỗng nhiên. . . Lâm Dạ Hỏa đè lại đầu Tiểu Lương Tử, “Suỵt!”

Tiểu Lương Tử cũng mở to hai mắt, nghiêng tai lắng nghe. . . xa xa, dường như có tiếng gió “vụt vụt”.

Gần đây Tiểu Lương Tử mới vừa theo Ân Hậu học nghe tiếng đoán vị trí, biết loại tiếng gió khác thường này là có cao thủ ẩn thân tiềm hành.

Tiểu Lương Tử ngước mặt lên, nháy nháy mắt với Lâm Dạ Hỏa đang hơi nghiêng đầu nghe ngóng—— Yêu Vương nói chính là cái này phải không?

Nhĩ lực của Hỏa Phượng đương nhiên tốt hơn nhiều so với Tiểu Lương Tử, hắn nghe ra trong rừng đại khái có mười cao thủ đang hướng về một nơi mà lặng lẽ đi tới. Mặt khác, tại trên quan đạo càng xa nơi này hơn, có tiếng xe ngựa, dường như có một chiếc xe ngựa đang chạy về hướng này.

Âm thanh do mấy cao thủ kia phát ra lúc này đã tiêu thất, chỉ còn lại tiếng xe ngựa càng lúc càng rõ.

Lâm Dạ Hỏa cau mày —— xem ra có cao thủ đang mai phục gần quan đạo, hẳn là đang chờ chiếc xe ngựa này!
« Chương TrướcChương Tiếp »