Chương 20: Cửa hàng vàng

Sáng sớm Khai Phong Phủ vẫn náo nhiệt như trước.

Hôm nay ở bãi săn thành đông tổ chức phần thi cưỡi ngựa của kỳ thi võ. Từ sáng sớm, quân doanh đã mang hơn trăm con chiến mã đến bãi săn, hơn nữa bách tính chạy đến vây xem rất đông, toàn thành đông so với trước kia đông nghịt người chen chúc nhau.

Vốn đã đủ loạn rồi, Triệu Trinh lại còn thêm phiền, ngày hôm nay cũng không cần vào triều, vị Hoàng đế không chịu ngồi yên này ăn xong điểm tâm ở Ngự hoa viên vòng vo ba vòng, liền vỗ tay một cái với Nam Cung Kỷ: “Trẫm muốn đi xem thi võ!”

Nam Cung cũng không nói thêm gì, liền đáp một tiếng rồi đi tìm Âu Dương Thiếu Chinh chuẩn bị.

Triệu Trinh thật ra có chút không quen, hỏi Trần công công: “Hôm nay Nam Cung làm sao thế? Cư nhiên không lải nhải gì hết, sao ngoan quá vậy?”

Trần công công cũng cảm thấy kỳ quái, quả thật có chút khác thường, như lúc trước, nhất định là phải khuyên đôi câu rồi.

Triệu Trinh chạy ra sân, níu lại Qua Thanh đang chuẩn bị đưa Triệu Lan đến trường Thái Học: “Hôm nay Nam Cung làm sao vậy? Dường như tâm trạng rất tốt nha.”

Qua Thanh suy nghĩ một chút: “Nga! Hình như Nam Cung có một chất nhi cũng tham gia thi võ.”

(*) chất nhi = cháu trai

Triệu Trinh sửng sốt: “Thiệt hay giả? Trẫm cư nhiên không biết?”

Qua Thanh cười tủm tỉm: “Là nhi tử nhà đường ca của Nam Cung, so với thần thì nhỏ hơn hai tuổi, hình như gọi là Nam Cung Khâm, hôm qua thần nhìn thấy Nam Cung dẫn hắn đi ăn cơm, thi bốn môn toàn bộ đều được đóng dấu đỏ.”

Hai mắt Triệu Trinh liền sáng bừng: “Hoắc hoắc, thú vị nha, tiểu hài nhi kia đẹp mắt không? Vóc dáng cao lớn chứ?”

Qua Thanh nhỏ giọng nói: “Giống Nam Cung như đúc.”

Triệu Trinh đang hớn hở, liền thấy bên ngoài Nam Cung đã quay lại.

“Khụ khụ.” Triệu Trinh vội vàng thu lại dáng tươi cười, giả vờ phân phó Qua Thanh: “Mấy hôm nay trên đường đông người, lúc mang công chúa đến trường Thái Học thì mang nhiều thêm mấy người đi.”

Nam Cung báo với Triệu Trinh là đã chuẩn bị xong rồi, Triệu Trinh liền vui vẻ hớn hở đi thay y phục.

Tâm trạng của Nam Cung cũng không tồi, vừa vặn có thể đi xem chất nhi nhà mình thi võ.

Bên chỗ quân hoàng thành, Âu Dương Thiếu Chinh vừa chọn người vừa chửi đổng —— buổi sáng vừa mới vận chuyển ngựa, bây giờ còn phải đưa thánh giá, so với ở biên quan còn phiền hơn!

. . .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến Tam Gia Lộng tìm Hoàng Vạn, cũng may Tam Gia Lộng nằm ở thành bắc, tương đối thanh tĩnh.

Triển Chiêu còn rất cấp bách, lôi kéo Bạch Ngọc Đường chạy một đường.

Ngũ gia rất bất đắc dĩ: “Miêu Nhi, mấy tửu trang lúc nào cũng mở trễ, đừng nóng vội.”

(*) Tửu trang: cửa hàng rượu

Triển Chiêu có chút u oán liếc nhìn Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia thấy dáng vẻ rất ủy khuất của mèo nhà mình, không giải thích được: “Bị sao thế?”

Triển Chiêu “Chậc” một tiếng: “Ngươi đoán Hoàng Vạn còn sống không?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu.

“Với vận khí từ trước tới giờ của Miêu gia. . .” Triển Chiêu ôm cánh tay bĩu môi: “Không chừng hôm nay lại có thêm một khối thi thể. . .”

Nói đến đây, Triển Chiêu cúi đầu: “Có chút cảm giác có lỗi với người ta.”

Bạch Ngọc Đường thầm nói, không phải ngươi mới vừa rất khí phách mà nói bản thân sắp đổi vận rồi sao?

Tam Gia Lộng không khó tìm, hai người đi qua hai con ngõ, quẹo hai khúc quanh, liền thấy một tấm biển thật to phía trước —— Tây Bắc Tửu Trang.

Nhưng mà . . .

Cửa lớn của tửu trang đóng chặt, trước cửa còn bày hai hàng vòng hoa, dưới mái hiên còn treo hai cái đèn l*иg trắng thật to trên viết chữ ‘Cúng’ (奠).



“Không phải chứ. . . lại nữa?!” Triển Chiêu nghiêng đầu dựa vào bức tường bên cạnh, nhấc chân bịch bịch đạp tường, nháy mắt suy sụp.

Ngũ gia an ủi hai câu: “Không chừng là người già nào trong nhà đi thì sao. . .”

Triển Chiêu âm u liếc nhìn hắn —— ngươi cũng chỉ nói ngoài miệng, trong lòng nhất định không phải nghĩ như vậy!

Bạch Ngọc Đường giơ tay kéo Triển Chiêu đang còn phiền muộn đến gõ cửa tửu trang.

Chốc lát, cửa mở, một người trung niên dáng vẻ quản gia mở hé cửa, liếc mắt nhìn ra ngoài, thấy Bạch Ngọc Đường, bèn hỏi: “Tìm ai?”

“Có Hoàng Vạn ở đây không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Lão gia nhà ta hôm qua vừa tạ thế.”

Quản gia nói chưa hết lời, Ngũ gia đã lặng lẽ quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thở dài, tiến tới cửa, hỏi quản gia: “Lão gia nhà ngươi chết thế nào?”

Quản gia mở cửa lớn hơn một chút, nhìn Triển Chiêu hỏi: “Ngài là Triển đại nhân của Khai Phong Phủ?”

Triển Chiêu gật đầu, lại một lần nữa phiền muộn —— Xong! Sau này hẳn là gõ cửa nhà ai người ta đều không dám mở! Hắn không phải từ bé đến lớn người gặp người thích sao? Vì sao sau khi lớn lên thì đi tới đâu chết người tới đó vậy?!

Quản gia đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tháo mũ trên đầu xuống: “Triển đại nhân! Ta chính là Hoàng Vạn nè!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt.

“Mời vào nhà, mời vào nhà!” Quản gia mời hai người vào nhà, sau đó cẩn cẩn thận thận đóng cửa, cài chặt then cửa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào sân mới phát hiện trong viện hoàn toàn không giống như là đang làm tang sự.

Bạch Ngọc Đường hỏi người nọ: “Ngươi là Hoàng Vạn? Không phải ngươi vừa mới nói Hoàng Vạn đã chết từ hôm qua sao?”

Hoàng Vạn khoát tay: “Ta là nghe nói Thái úy bị diệt môn nên lo lắng rước họa tới cửa, vì vậy vội vàng giả chết, may mà nhị vị đến ngày hôm nay, ta đang chuẩn bị ngày mai dọn nhà về Tây Bắc tránh đầu gió, qua nửa năm mới quay lại!”

Bạch Ngọc Đường vươn tay vỗ vỗ Triển Chiêu —— Miêu Nhi! Ngươi xem người ta chỉ là giả chết! Vận số đổi rồi!

Triển Chiêu có chút không biết nói gì, thảo nào Quách Thiên nói Hoàng Vạn này rất láu cá, cũng mệt hắn có thể nghĩ ra được chiêu này.

Thế nhưng. . . nếu người này vừa nghe tin Thái úy chết liền cảm giác mình sẽ gặp nguy hiểm muốn đi lánh nạn, chứng tỏ hắn biết điều gì!

Hoàng Vạn mang hai người vào phòng, đóng cửa lại, không đợi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi, liền mở miệng nói: “Nhị vị gia, ta bình thường chỉ biết đánh bạc, thỉnh thoảng giúp người mua chút đặc sản Tây Bắc chứ ta chưa hề làm chuyện gì xấu! Thái úy chết không có quan hệ gì với ta hết!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng Hoàng Vạn ngồi xuống bên bàn, hỏi: “Vậy làm gì ngươi phải giả chết?”

“Chậc.” Hoàng Vạn bĩu môi: “Chỉ trách bình thường ta hay thích khoe khoang, nói đến cả phố đều biết ta có giao tình với Thái úy, đây không phải là sợ rước họa vào thân sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhíu mày nhìn hắn —— chỉ đơn giản như vậy?

Hoàng Vạn cười “Hắc hắc”: “Bình thường ta còn hay giúp Thái úy mua chút đồ.”

Triển Chiêu hỏi hắn: “Hỏi ngươi chuyện này trước, ngươi và Thái úy là đồng hương? Ngươi xác định hắn là người Tây Bắc?”

Hoàng Vạn gãi gãi đầu: “Chuyện này, ta nghĩ hắn chắc là người Tây Bắc đi, tuy rằng ta cũng không phải quá chắc chắn.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chờ hắn nói tiếp.

“Chính là. . . Thái úy đối với vùng Tây Bắc so với ta còn hiểu biết hơn, hơn nữa hắn ở Tây Bắc mua đất bán đất, mặt khác còn nói lưu loát tiếng Tây Bắc, nói chung ta cảm thấy hắn là người cùng quê với ta.”

“Ngươi nói Thái úy ở Tây Bắc mua đất bán đất?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc: “Thái úy nhờ ngươi ở Tây Bắc mua đồ, lẽ nào là mua đất?”

Hoàng Vạn gật đầu: “Đúng vậy! Mua nhà của ta, cả đất hoang, mua cũng không ở càng không xây nhà, chỉ đào đất.”

“Đào đất?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhớ lại tình huống trong cửa hàng son phấn kia, mặt đất trong hàng son phấn cũng bị đào rất nhiều hố.

“Vị Thái úy kia, có thể là đang tìm bảo vật đi.” Hoàng Vạn giải thích một chút cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Thông thường Thái úy sẽ cho ta địa đồ cùng bạc, để ta đến Tây Bắc mua trạch viện có trên địa đồ, đa phần đều đã bỏ phế. Nói chung ta sẽ mang tiền đến đó, dùng tiền thuê người đào đất. Mặc kệ đào lên là thứ gì, gạt bỏ hết bùn đất, còn lại toàn bộ cho vào rương chở tới đây cho hắn, sau đó lấp đất lại, dùng giá thấp bán đi.”

Bạch Ngọc Đường nghi hoặc: “Thái úy là bảo ngươi đi đào mộ sao?”

Hoàng Vạn bật cười: “Cái này ngược lại không phải, nơi đó có mộ gì chứ, đào đều là đất thông thường, đào nửa ngày, thỉnh thoảng đào lên được nồi, chén, gáo, chậu, đa phần đều là tảng đá miếng ngói, còn có chút đồ gỗ mục nát, ừm. . . còn có chút xương cốt gì gì, hắn đều muốn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau.

“Ngươi thay Thái úy đi đào đất đã bao lâu?” Triển Chiêu hỏi.

“Cái này. . . hơn mười năm rồi.” Hoàng Vạn đáp: “Một năm ta đi hai chuyến về Tây Bắc, mỗi lần trở lại đều có thể mang được cả xe ‘phế phẩm’ cho hắn, hơn nữa theo ta được biết, không chỉ có một mình ta giúp Thái úy đào đất mà hắn còn mướn những người khác.”

“Ngươi không hiếu kỳ hắn đang tìm thứ gì sao?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, rốt cuộc Tào Khôi đang làm cái gì?

“Ai, người ta là đại nhân vật, hơn nữa đào chút đồ gỗ mục nát chẳng phạm pháp, cũng chẳng phải trộm mộ, có lẽ là chút sở thích gì thôi.” Hoàng Vạn nhún vai: “Thái úy ra tay rộng rãi, bạc này rất dễ kiếm, vì vậy ta không hỏi nhiều. Cho đến khi nghe tin Thái úy gặp chuyện không may thì ta mới cảm thấy không chừng có quan hệ với việc này, vì thế mới muốn sớm tránh đầu gió.”

“Trước khi gặp phải chuyện không may, ngươi đã đào được thứ gì cho Thái úy?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Hoàng Vạn lắc đầu: “Không có.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Hoàng Vạn chằm chằm.

Triển Chiêu đột nhiên nở nụ cười: “Ta nói Hoàng chưởng quỹ. . .”

“Vâng?” Hoàng Vạn cười tủm tỉm.

“Có phải ngươi có chuyện gì chưa nói?” Triển Chiêu nhắc nhở hắn: “Biết mà không báo tội thêm một bậc.”

Hoàng Vạn liên tục lắc đầu, bảo mình đã nói hết tất cả, không có giấu diếm gì hết.

Triển Chiêu gật đầu: “Ngươi đào đất mười năm, đồ đồng sắt rách nát đào lên nhiều ít tạm không nói đến, ngươi từng đào được quan tài chưa?”

Triển Chiêu nói một câu, sắc mặt Hoàng Vạn hơi biến đổi.

Bạch Ngọc Đường quan sát ánh mắt Hoàng Vạn, trong lòng đã nắm chắc, hỏi: “Đất là hắn mua, đào kim ngân châu bảo thì thế nào, cần gì ngươi phải giấu? Tào Khôi là bỏ tiền để ngươi thay hắn đào quan tài đi?”

Hoàng Vạn còn muốn nói dối, bị Ngũ gia trừng mắt một cái liền ngồi yên, gãi gãi đầu: “Nhị vị gia thật sự là người thông minh. . . Ai! Ta đúng là thay Thái úy đào vài cỗ quan tài, Thái úy chủ yếu muốn tìm là quan quách dưới lòng đất, lúc đào được không cho phép xem, toàn bộ chở về cho hắn, hắn sẽ trọng thưởng.”

“Thái úy để ngươi tìm quan tài của ai?” Triển Chiêu giục Hoàng Vạn: “Ngươi dứt khoát nói hết một lần được chưa? Cứ tiếp tục biết mà không báo thì sẽ bắt ngươi về Khai Phong Phủ. . .”

“Ai ai ai!” Hoàng Vạn liên tục xua tay: “Ta nói. . . cụ thể ta thật không biết Thái úy tìm quan tài của ai nhưng chắc là hắn tìm một cỗ thạch quan cổ, sau đó. . . lúc ta đang đào đất thì nghe được một ít chuyện từ Tây Bắc bên kia. . . Ta có cảm giác hình như là Thái úy đang tìm quan quách của một vị công chúa. Trên sách sử cũng không có, hình như là một nhân vật trong truyền thuyết.”

Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường không hẹn mà cùng nghĩ đến truyền thuyết về “Diêm Quan công chúa”, tiếp tục hỏi thêm nhưng Hoàng Vạn cũng không biết chi tiết.

. . .

Ở trong Mãn Ký tại thành đông, Công Tôn cùng Lâm Dạ Hỏa đang uống trà.

Hai người vốn dự định đến cửa hàng vàng Lưu Ký mua heo vàng cho Tiểu Tứ Tử, nhưng đến cửa hàng vàng đi dạo một vòng thì thấy kiểu dáng của heo vàng ở đây không đáng yêu lắm, vì vậy Công Tôn chưa mua.

Hai người ra ngoài, thấy biển người nườm nượp trên đường, Lâm Dạ Hỏa bèn kéo Công Tôn đến Mãn Ký ven đường uống chén trà.

Tiểu nhị Mãn Ký đương nhiên là biết Công Tôn, đây là phụ thân của thiếu chủ nhân nhà họ, vội vàng mời lên lầu.

Tiểu nhị chuẩn bị trà bánh cho hai người, vừa nghe thấy hai người muốn đi mua heo vàng, bèn giới thiệu hai người họ đến cửa hàng vàng Trần gia để mua, kim khí Trần gia tương đối tinh xảo.

“Bất quá gần đây Khai Phong không an toàn cho lắm, nhiều cửa hàng vàng cũng không để hàng tốt trong cửa hàng, mấy hôm trước còn có cửa hàng vàng bị cướp đó.” Tiểu nhị nói chuyện phiếm với Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa.

Công Tôn kinh ngạc: “Cửa hàng vàng bị cướp? Tại sao không đến Khai Phong Phủ báo quan?”

Tiểu nhị cười hắc hắc: “Tiên sinh, đại đa số những người mở cửa hàng vàng đều có bối cảnh là môn phái giang hồ, loại chuyện này đương nhiên là giải quyết riêng rồi, báo quan thì mất mặt lắm nha.”

Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy kỳ quái: “Cơ bản các cửa hàng vàng ở Khai Phong Phủ đều có đại môn phái chống lưng, vậy mà cũng dám cướp?”

Tiểu nhị thấp giọng nói: “Nghe nói, là do võ sinh làm!”

Xung quanh chân mày Công Tôn liền nhíu chặt: “Võ sinh tham gia thi võ? Không sợ bị bắt được thì tội thêm một bậc sao?”

Tiểu nhị lắc đầu: “Tiên sinh, mỗi năm võ sinh đến Khai Phong thi võ có đến mấy nghìn người, có thể thi đậu thì chỉ chừng trăm người, đại đa số đều chỉ là đến biểu diễn, phần nhiều lại càng là vì đυ.c nước béo cò mà đến, con nước này rất đυ.c. Mấy năm nay có Triển đại nhân tọa trấn Khai Phong Phủ nên đám người giang hồ kia mới thu lại không ít, những năm trước còn loạn hơn nhiều.”

Tính thư sinh trong Công Tôn lại nổi lên, rất bất mãn: “Người luyện võ không đi bảo vệ quốc gia trừ gian diệt ác, cư nhiên làm hại quê nhà, đúng là nực cười!”

Lâm Dạ Hỏa rót cho Công Tôn chén trà giúp hắn hạ hỏa, đề nghị lát nữa đến cửa hàng vàng Trần gia xem thử một cái, nếu như không có kiểu dáng nào đẹp thì dứt khoát tự vẽ mẫu rồi tìm sư phụ kim khí tay nghề tốt làm một cái là được.

Công Tôn cũng khó xử: “Ngươi biết vẽ heo vàng kiểu đáng yêu không?”

Hỏa Phượng nhún vai, “Vậy cần gì phải dùng tới tranh? Cứ dựa theo hình dáng của Tiểu Tứ Tử làm một cái, gắn thêm mũi heo vào là xong rồi, kiểu dáng đó là đáng yêu nhất!”

Công Tôn tưởng tượng hình dáng nhi tử nhà mình mang mũi heo, cũng nhịn không được mà híp mắt —— kiểu dáng này quả thật quá đáng yêu!

. . .

Trước cửa trường Thái Học, xe ngựa Bàng phủ dừng lại.

Mành xe được vén lên, Bàng Dục ôm sách nhảy xuống khỏi xe ngựa, vẫy vẫy tay với Giang Nam tam đại tài tử đang đi từ xa tới.

Mấy người Tạ Viêm cũng vẫy tay lại với hắn, phía sau, xe ngựa Khai Phong Phủ cũng vừa đến, Bao Duyên cũng đang xuống xe ngựa, nhìn thấy Bàng Dục liền chạy tới hỏi thăm: “Tiểu Bàng giải, Triển đại ca nói ngươi tối hôm qua lại gặp phải quỷ nữa hả?”

Lâm Tiêu cùng Âu Dương Thuần Hoa bọn họ cũng đều đã đến: “Nghe nói còn cả chuyện thích khách bị biến thành muối?”

An Nhạc Hầu trợn mắt nhìn trời, đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa chuyện xấu truyền nghìn dặm . . .

Bàng Dục giơ tay vén mành xe, trong xe ngựa, Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử còn đang mệt rã rời cũng đi ra.

Tối hôm qua Tiểu Tứ Tử bị tiếng thét của Bàng Dục làm tỉnh giấc, sau đó lại tận mắt thấy người biến thành muối, sau khi quay về liền ngủ không ngon, cả đêm nằm mơ thấy giấc mộng kỳ kỳ quái quái, vừa ở trong xe ngựa chợp mắt một lúc, bây giờ còn chưa tỉnh đâu.

Tiểu Lương Tử nhảy xuống xe ngựa, vừa định kéo Tiểu Tứ Tử một cái, Tiểu Tứ Tử xuống xe ngựa cũng không chú ý, thoáng cái đạp vào khoảng không.

Tiểu Lương Tử cả kinh, Bàng Dục lẫn Bao Duyên cũng đều nhào qua đỡ Tiểu Tứ Tử, lúc này. . . Tiểu Tứ Tử giống như bị ai kéo một cái, bay lên.

Đợi mọi người nhận ra, Tiểu Tứ Tử đã được một người bắt lấy.

Tiểu Tứ Tử tròn mắt nhìn, cũng tỉnh ngủ, giương mắt vừa nhìn thấy được là ai ôm lấy mình, liền nhoẻn miệng cười, ôm cổ người nọ cọ hai cái: “Yêu Yêu!”

Mấy người Bao Duyên bọn họ thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Tứ Tử là được Ngân Yêu Vương đỡ lấy.

Tiểu Lương Tử liền đem chuyện tối hôm qua bọn họ đυ.ng quỷ thế nào, người biến thành muối ra sao kể lại cho Ngân Yêu Vương, nhóm học sinh trường Thái Học đi theo phía sau, nghe đến há hốc miệng —— tà hồ đến vậy?

Yêu Vương nghe xong, hỏi: “Biến thành muối ngay trước mặt Tiểu Miêu cùng Tiểu Bạch Đường?”

Tiểu Lương Tử và Bàng Dục đều gật đầu.

Tiếng chuông vào học của trường Thái Học vang lên, ai nấy đều chạy vào trong học đường.

Sáng nay Yêu Vương không có lớp, Tiểu Lương Tử bèn hỏi Yêu Vương có muốn đi xem thi võ không, Yêu Vương tựa hồ như có chút hứng thú.

Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, quay đầu lại chớp chớp mắt.

Yêu Vương chọc chọc bé: “Sao vậy? Thấy cái gì?”

“Không thấy gì hết, nhưng mà tối hôm qua con mơ thấy một giấc mơ rất kỳ quái nha!” Tiểu Tứ Tử phồng má.

Yêu Vương chọc chọc quai hàm phồng lên của bé: “Mơ thấy cái gì?”

Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng đáp: “Con mơ thấy phụ thân rơi vào trong chuồng heo, bên trong đều là heo con! Vây xung quanh phụ thân mà gọi . . .”

Tiểu Lương Tử hiếu kỳ hỏi: “Gọi tiên sinh là cái gì?”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Vây quanh phụ thân mà gọi phụ thân.”

Yêu Vương bị Tiểu Tứ Tử chọc cười ha ha, Tiểu Lương Tử cũng gãi đầu: “Tại sao tiên sinh lại rơi vào trong chuồng heo? Vì sao heo con lại gọi tiên sinh là phụ thân?”

Tiểu Tứ Tử liếc Tiểu Lương Tử, thấy Tiểu Lương Tử đang cười hì hì nhìn bé, liền quay mặt đi —— ghét ghê!

“Nói đến heo con. . .” Yêu Vương đột nhiên nói: “Bằng không cũng đi mua heo vàng cho nhóm Tương Du đeo đi?”

“Heo vàng?” Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử đều nhìn Yêu Vương.

Yêu Vương mỉm cười, một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay dắt Tiểu Lương Tử, mang theo hai hài tử đến cửa hàng vàng.