Chương 19: Chấp niệm

Trong viện, trước thư phòng của phủ Thái sư, trước mắt bao người, chín vị phu nhân của Thái sư, nhiều thị vệ của phủ Thái sư như vậy, trên nóc nhà còn có các ảnh vệ, hơn nữa thêm cả hai đại cao thủ là Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Trước mặt nhiều người như vậy, một tên hắc y nhân lẻn vào thư phòng phủ Thái sư trộm đồ, biến thành một đống muối.

Nháy mắt cả sân lặng im, đại khái là bởi vì vụ án diệt môn phủ Thái úy gần đây quá oanh động, thế nên vụ thí sinh thi võ biến thành muối bị át mất, nhưng mà. . . chính mắt thấy một người sống sờ sờ biến đổi, không thể không khiến mọi người kinh hãi.

Triển Chiêu há hốc miệng đứng ngốc tại chỗ, trong đầu nhảy ra một ý nghĩ —— Không có kẽ hở! Hoàn toàn nhìn không ra có cơ quan cách thức gì, sao mà làm được như vậy?

Bạch Ngọc Đường là quan sát từ trên cao của tường viện, Ngũ gia luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, thế nhưng lại không nói ra được. . . hắn theo bản năng nhìn Triển Chiêu, nghĩ Triển Chiêu đứng gần hơn, hẳn là có thể quan sát rõ hơn.

Nhưng mà liếc một cái, Ngũ gia thiếu chút nữa bật cười.

Nét mặt Triển Chiêu bây giờ, không khác gì lúc trước khi Công Tôn gạt hắn nói không được ăn hải sản trong vòng một năm.

Đúng lúc này, một tiếng cười phá vỡ không khí trầm mặc trong viện.

Tất cả mọi người hoàn hồn, liền thấy Thái sư đứng trên bậc thang trước cửa thư phòng, nhìn đống muối cười ha hả.

Mấy vị phu nhân đều ngây ra nhìn tướng công nhà mình, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng liếc mắt nhìn nhau —— làm sao rồi?

Tiểu Lương Tử chạy đến bên cạnh Thái sư, ngước mặt hỏi: “Tiểu Bàn Bàn, có biết hắn biến thành muối thế nào không?”

Thái sư cười xong, xoa đầu Tiểu Lương Tử lắc đầu: “Hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra! Ha ha ha. . .”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Thái sư —— hóa ra khi vị này đυ.ng phải chuyện hoàn toàn không hiểu nổi thì lại có phản ứng này.

Bàng Dục vẫn tương đối hiểu cha hắn, đừng nhìn cha hắn bình thường một lòng một dạ giả làm kẻ ngốc, gặp chuyện thì tỏ ra ba phần ngốc, nhưng thực tế cơ bản chuyện gì cũng đều nắm rõ như lòng bàn tay, lần này lại cười như vậy chứng tỏ thật sự đã ngoài dự liệu của cha hắn.

Mấy vị phu nhân phủ Thái sư tụm lại một chỗ cùng thảo luận, không biết có phải là có quỷ không, quá tà môn.

Bạch Ngọc Đường cũng nhảy từ trên nóc nhà xuống, đến bên cạnh Triển Chiêu.

Triển Chiêu hơi nhướng mi với Ngũ gia —— ngươi ở trên đó có nhìn ra được gì không?

Ngũ gia lắc đầu, nhìn Triển Chiêu —— ngươi nhìn gần như vậy cũng không phát hiện ra có khe hở gì?

Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ nhún vai.

“Giao Giao đâu?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia nhìn thoáng qua bên cạnh . . . Giao Giao lập tức xuất hiện.

Trải qua quãng thời gian “rèn luyện” ở Hắc Phong Thành, Giao Giao đã lớn cực kỳ, vì vậy bình thường Bạch Ngọc Đường đều không cho nó xuất hiện, nếu không cứ nhìn thấy một người khổng lồ lẽo đẽo sau lưng rất quỷ dị. Nhưng xét cho cùng giao nhân hình thành từ nội lực của tộc Băng Ngư, bởi vậy chỉ cần Bạch Ngọc Đường ở đâu nó cũng ở đó.

Nhưng khi Giao Giao xuất hiện, cũng là đang ngồi xổm một bên mà lắc đầu.

Triển Chiêu dòm giao nhân dù ngồi xổm vẫn cao hơn mình thì cảm thấy mất tự nhiên, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Có thể làm cho nó nhỏ đi một chút không? Nếu cứ tiếp tục lớn như vậy thì sao Miêu Miêu Lâu chứa nổi! Không phải là nội lực sao, cũng như màn thầu vậy, cố sức bóp hai cái không chừng có thể nhỏ đi?”

Ngũ gia hơi sửng sốt, không hiểu sao cảm thấy lời này của Triển Chiêu tựa hồ gợi ý được gì cho hắn, thế nhưng cụ thể lại không nghĩ ra chính xác là gì. Ngũ gia nhịn không được cau mày.

Triển Chiêu đưa tay vỗ vai Bạch Ngọc Đường, ý là —— chuột, đừng nôn nóng, từ từ suy nghĩ ắt có thể hiểu ra.

Mọi người đứng trong sân nghị luận ầm ĩ, Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi vòng vòng quanh đống muối, càng nhìn càng cảm thấy không thể tin nổi.

Thái sư đi đến bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia đưa “thỏi mực” cùng “đồ chặn giấy” cho Thái sư.

Thái sư cầm lên cẩn thận kiểm tra, Triển Chiêu cũng đến gần xem thử: “Đây là thứ gì nha?”

Thái sư nhìn chằm chằm một lúc, nghiêng đầu suy nghĩ, giơ thỏi mực lên: “Cái này có chút quen mắt. . . Đúng rồi!”

Thái sư đưa mấy thứ này lại cho Triển Chiêu: “Ngày ấy ở trong viện phủ Thái úy có đặt một cái rương gỗ rách nát còn bị buộc dây thừng cùng đòn gánh. . .”

Bạch Ngọc Đường nhịn không được liếc mắt nhìn Thái sư, nhủ thầm —— vị này quả thật không phải người thường, ngày ấy tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung về căn hầm trong phủ Thái úy, bản thân hắn do sợ bẩn mà không đi vào phòng xem thi thể, vì vậy mà ở trong sân nghiên cứu cái rương kia. Thái sư chỉ là vào lúc Khánh Bình Hầu và Bát Vương gia cãi nhau mà đi ra khuyên can, cư nhiên cũng chú ý đến cái rương kia. Hơn nữa trí nhớ của Thái sư rất chính xác, Ngũ gia lúc vừa nhặt thỏi mực lên cũng đã cảm thấy rất quen mắt —— hôm đó hắn ôm Tiểu Tứ Tử đứng trong sân nhìn thứ làm bằng gỗ như cái “quách” kia, bên ngoài màu đen, bên trên còn có chữ hay đồ án sơn vàng không rõ nghĩa.

Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, mọi người theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn một chút, bất tri bất giác, đã là canh ba rồi.

(*) Khoảng 23h -> 1h sáng

Thái sư khoát khoát tay với mấy vị phu nhân, ý bảo họ nhanh ôm hài tử đi ngủ.

Các vị phu nhân ôm Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi, kể cả Bàng Dục cũng đi theo. Tiểu Hầu gia mới vừa rồi bị dọa một trận đã triệt để tỉnh gấc, vừa đi theo mấy vị nương nhà mình ra khỏi viện, vừa năn nỉ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lưu lại qua đêm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất thông cảm với Bàng Dục —— mỗi lần đυ.ng trúng quỷ đều là hắn, thực sự quá thảm!

Thái sư vẫy tay với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ý gọi hai người theo mình vào thư phòng.

Sau khi vào nhà, Thái sư trước bảo Bàng Phúc đem quá trình Bàng Dục mới vừa đυ.ng trúng quỷ kể lại một lần với hai người họ.

Nghe xong, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm thấy rất khác thường.

Ngũ gia hỏi: “Bàng Dục nói hắn thấy cái bóng của một tân nương tử?”

Bàng Phúc gật đầu: “Đúng vậy! Chúng ta cũng nghe thấy tiếng thét thảm thiết của nữ nhân!”

“Thực ra là một chiêu dương đông kích tây?” Triển Chiêu quơ quơ cái chặn giấy trong tay: “Đối phương chính là muốn trộm vật này?”

“Có lẽ không chỉ có thứ này.” Thái sư nói: “Lúc chúng ta chạy vào sân, hắc y nhân kia còn ở trong thư phòng, nếu như chỉ cần thứ này thì có được rồi phải nhanh chóng rời đi mới phải, vẫn còn ở lại đây, chứng tỏ còn có thứ khác muốn tìm.”

Thái sư chỉ chỉ mấy cái rương dưới bàn: “Lão phu lệnh cho người dọn hết thư phòng của phủ Thái úy đến đây rồi. . . Hừ hừ.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thái sư.

Thái sư lắc đầu: “Lúc ở phủ Thái úy, Hắc Tử. . . khụ khụ, lão Bao có nói, thư phòng rất loạn, dường như có người đang tìm kiếm thứ gì, quả nhiên hắn vẫn là đen nhất.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều yên lặng ngẫm lại một chút —— thư phòng rất loạn sao? Làm sao nhìn ra được?

Thái sư bảo Bàng Phúc đi chuẩn bị xe, đem những chiếc rương vẫn còn nguyên niêm phong sắp xếp lại, để Triển Chiêu bọn họ mang về Khai Phong Phủ cho Bao Chửng.

Triển Chiêu cầm cái chặn giấy hỏi Bàng Thái sư: “Thái sư, thứ này là của Thái úy sao?”

Thái sư cười cười: “Triển hộ vệ, nếu ngươi muốn giấu đồ, sẽ giấu ở đâu?”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Ừm. . .”

Thái sư vỗ vỗ hắn: “Chỉ có những người đọc sách mới có thể đem những vật quan trọng giấu vào đồ chặn giấy, Thái úy xuất thân từ Võ Trạng nguyên, người này là quan võ.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều gật đầu.

“Như vậy nhất định thứ này là hắn lấy được. Thế nhưng vật này cũng không phải quá quan trọng, bởi vì nó được đặt tùy tiện ở nơi có thể thấy được, trừ phi là biết thứ này tồn tại, nếu không phải có trộm vào nhà cũng sẽ không có ai đυ.ng đến cái chặn giấy này.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thấy có lý.

“Mà nếu như quả thật còn có thứ khác, vậy thì chính là Thái úy có ý định giấu đi rồi, không dễ tìm ra.” Thái sư nói, hơi bĩu môi một cái: “Tào Khôi có bộ mặt khác hay không tạm thời không đề cập đến, nhưng hắn đối nhân xử thế tâm tư kín đáo, làm quan thanh liêm cũng rất chính trực, có chút giống với lão Bao.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thái sư —— ai du, ngài đây là đang khen Bao đại nhân sao?

“Khụ khụ.” Thái sư lại bĩu môi: “Nói chung để lão Bao kiểm tra thử, không chừng có thể tìm ra rất nhanh.”

“Mặt khác. . .”

Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chuẩn bị cáo từ rời đi, Thái sư lại gọi hai người họ lại.

Thái sư giơ hai ngón tay mập mạp lên: “Lão phu còn có hai đề xuất.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghiêm túc lắng nghe.

“Đầu tiên, lão phu vẫn cảm thấy Tào Khôi là một kẻ si tình, bất luận hắn có tưởng niệm vong thê thật hay không, nói chung trong lòng hắn nhất định có người!” Thái sư thập phần khẳng định mà nói: “Hắn làm tất cả chính là vì người này!”

Bạch Ngọc Đường có chút ngạc nhiên: “Khẳng định như vậy?”

Thái sư gật đầu: “Dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng có thể leo đến vị trí nhất phẩm có bao nhiêu người? Huống hồ còn xuất thân từ võ quan lại vừa không có chiến công, hắn nhất định là có chỗ hơn người. Đầu năm nay xuất thân bình dân, có thể chưa tới năm mươi đứng được vào hàng nhất phẩm, chỉ có hai loại người, một loại là như Bao Chửng hoặc Công Tôn Mỗ, loại người này còn được gọi là thiên chi kiêu tử, lão thiên gia luôn thưởng cơm ăn. Một loại khác, chính là loại người có nỗ lực vượt xa tất cả mọi người! Lão phu đều phải dựa vào thê thất dựa vào nữ nhi, Tào Khôi thiên tân vạn khổ trở nên nổi bật, không tham tài chẳng hám lợi, cũng không muốn tạo phản làm Hoàng đế, trái lại ở nhà bày cái trò thần thần quỷ quỷ gì đó. . . Các ngươi nói hắn có mưu đồ gì?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn ra —— chính xác, Thái úy đang có mưu đồ gì đây?

“Thế gian này đáng sợ hơn tài hoa, chính là chấp niệm!” Thái sư lại nói: “Thánh Linh Vương vì Linh hậu luân hồi cả một nghìn năm cũng không buông tay, các ngươi tốt nhất nên đi điều tra một chút ngọn nguồn của lão Tào, loại chấp nhất này sẽ không đột ngột mà xuất hiện, nhất định là có một đoạn chuyện xưa.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu a gật đầu —— nói rất có lý!

“Điểm thứ hai chính là. . .” Thái sư chỉ chỉ đống muối trong sân: “Thứ kia!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều quay đầu lại.

“Lão phu không biết võ công, nhưng trong mắt của ta, bất luận hung thủ là ai, công phu của hắn không tốt bằng hai ngươi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Thái sư, cái này sao. . .

Thái sư mỉm cười: “Trên đời này ngoại trừ mấy vị đạt đến mức thành Thần thành Phật kia, không có ai công phu tốt hơn so với hai ngươi, nếu võ công giỏi hơn hai ngươi, càng không cần phải biến thành muối chạy trốn.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều bị Thái sư chọc cười.

“Cho nên ở đây chắc chắn là có phương pháp gì đó, nhưng phương pháp này không có quan hệ gì với công phu!” Thái sư vỗ vỗ hai người: “Khi hai ngươi điều tra, có thể không cần quá cố chấp với vấn đề công phu này, cố gắng tìm theo cổ pháp.”

(*) Phương pháp cổ.

“Cổ pháp?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thanh hỏi: “Thái sư cho rằng, phương pháp biến người thành muối, là một loại cổ pháp?”

Thái sư mỉm cười, xoa xoa cái bụng tròn vo: “Cổ nhân cổ pháp cổ nhân tri, kim nhân kim pháp kim nhân tri, nếu như người thời nay nắm được phương pháp cổ, ắt có thể qua mặt được người thời nay. Trước đây khẳng định đã có người từng trúng loại chiêu thức này, cứ điều tra thử!”

(*) Cổ nhân cổ pháp cổ nhân tri, kim nhân kim pháp kim nhân tri: Người thời cổ, phương pháp cổ, chỉ có người thời cổ biết, người thời nay, phương pháp thời nay, chỉ có người thời nay biết.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không thể không bội phục Thái sư, lão đầu nhi này cũng quá khôn khéo rồi, quả thật trên quyển Long Đồ cũ có ghi chép lại chuyện trước kia võ sinh biến thành muối, Thái sư nhất định chưa từng xem qua, đều là tự mình suy đoán ra.

Cảm tạ Thái sư, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cáo từ ra về, Bàng phúc mang theo gia tướng, đem chỗ hồ sơ đi cùng đến Khai Phong Phủ.

Lăn qua lăn lại một trận, cũng đã sắp canh năm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn về chợp mắt một chút trước.

Nhưng đến khi nằm vào trong chăn, lại hoàn toàn không buồn ngủ.

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Yêu Yêu nằm vắt vẻo phía trên, cái đuôi thỉnh thoảng đung đưa mà phát ngốc.

Trước mắt Bạch Ngọc Đường thì liên tục tái hiện lại khung cảnh hắc y nhân kia biến thành muối, hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, thế nhưng lại không nói rõ ra được.

Ở trên giường lật qua lật lại hai cái, Triển Chiêu bỗng ngồi dậy, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ăn khuya không?”

Bạch Ngọc Đường cũng ngồi dậy: “Đến Thái Bạch Cư uống chén rượu?”

Triển Chiêu khoác thêm áo ngoài: “Đi!”

. . .

Trời chưa sáng, đương nhiên Thái Bạch Cư còn chưa mở cửa, nhưng ở sau bếp đã rất náo nhiệt, đầu bếp cùng bọn tiểu nhị đều đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho hôm nay, có vài món hầm đã làm sẵn trong nồi.

Trù thần Quách Thiên vừa vặn có ở đây, thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy đến, bèn làm vài món ăn sáng lẫn hâm nóng bầu rượu, cùng bọn họ ngồi uống đôi ba chén.

Uống vài chén rượu, lại thêm gió mát thổi qua, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngược lại cảm thấy không còn phiền muộn nữa.

Bạch Ngọc Đường hỏi Quách Thiên, giữa muối và muối có gì khác nhau không.

Triển Chiêu nghĩ Ngũ gia thực sự đã hỏi đúng người, trên đời này hiểu biết nhiều về dầu muối tương giấm nhất, chẳng phải chính là đầu bếp sao?!

“Khác biệt rất lớn!” Quách Thiên đáp: “Chưa nói tới nơi sản xuất, muối thô muối mịn khác nhau, phương pháp phơi nắng chỉ cần không giống nhau thì vị nó đã khác rồi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhớ tới Khai Phong Phủ lại vừa nhiều thêm một đống muối, liền cảm thấy rượu cũng có vị mặn.

Quách Thiên hớn hở hỏi: “Hai ngươi là đang tra án sao? Ta cũng có nghe nói vụ thí sinh thi võ đang yên đang lành lại đột nhiên biến thành muối.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu.

“Ta cứ tưởng hai ngươi sẽ không tham gia tra vụ án này đâu.” Quách Thiên chống cằm rót rượu cho hai người: “Dù sao gần đây hung nhất vẫn là án diệt môn của Thái úy đi?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng thở dài.

“Nói đến Thái úy Tào Khôi, ta có biết một người, hắn nói mình là đồng hương với Thái úy.”

Quách Thiên vừa nói một câu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức lên tinh thần, nhìn hắn chằm chằm —— đồng hương?

Quách Thiên kể lại: “Không phải thường ngày ta hay đến chỗ Tam Gia Lộng đánh bạc sao, có một tên chuyên chơi đẩy bài cửu gọi là Hoàng Vạn, người Tây Bắc, thường hay buôn bán hàng thổ sản Tây Bắc cho ta, có rất nhiều bí quyết, ta thường mua những nguyên liệu nấu ăn hiếm có từ hắn. Có một lần khi chúng ta đang đánh bạc, hắn liền khoe khoang, nói mình là đồng hương gì gì đó với Thái úy Tào Khôi. Lúc đó chúng ta cũng chỉ cho là hắn đang khoác lác, hắn thấy chúng ta không tin thì rất tức giận, nói Tào Thái úy thường hay nhờ hắn mua đồ từ quê cũ ở Tây Bắc, rất quen thân.”

Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Thái úy là người Tây Bắc sao?”

Vùng quanh chân mày Triển Chiêu nhíu lại: “Sao ta lại nghe nói quê cũ của Thái úy là ở Ứng Thiên Phủ?”

Bạch Ngọc Đường suy ngẫm một chút: “Đa La có nói cha hắn Đa Khải quen biết với Tào Khôi từ rất lâu, còn biết phu nhân của Tào Khôi, Đa La là người ở đâu?”

“Người Ứng Thiên Phủ.” Triển Chiêu khẳng định: “Đa La từng nói nguyên quán của mình là ở Ứng Thiên Phủ.”

“Vậy vị bằng hữu Hoàng Vạn kia của ngươi là người nơi nào?” Bạch Ngọc Đường lại hỏi Quách Thiên.

“Người Hi Châu.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều có chút không giải thích được: “Hi Châu cách Hắc Phong Thành không xa, ở xa như vậy?”

Quách Thiên hỏi lại: “Tức là Hoàng Vạn quả thật chỉ khoác lác sao?”

“Có thể tìm được Hoàng Vạn ở đâu?” Triển Chiêu hỏi Quách Thiên.

“Tam Gia Lộng có một cửa hàng rượu Tây Bắc do nhà hắn mở.” Quách Thiên đáp: “Hắn bình thường luôn hoạt động ở đó, nếu không phải ở trong cửa hàng thì sẽ đi theo ngõ sau đến sòng bạc đánh bạc.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền chuẩn bị đợi trời sáng sẽ đi xem thử.

Triển Chiêu ưỡn ngực, nháy mắt mấy cái với Bạch Ngọc Đường, ý là —— Chuột! Nhìn thấy chưa?! Nếu không chạy ra đây ăn khuya thì chưa chắc đã nắm được đầu mối này! Miêu gia sắp đổi vận rồi!

Bạch Ngọc Đường một tay cầm chén rượu một tay gắp thức ăn cho Triển Chiêu, gật đầu vuốt lông mèo —— Thiên hạ nhiều mèo như vậy, ngươi là lợi hại nhất!

Đi uống vài chén rượu lại nhặt về được đầu mối, hai người đột nhiên cảm thấy có chút mệt nhọc, chạy về Khai Phong Phủ gối đầu ngủ một giấc, đến khi tỉnh lại, trời đã sáng.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tinh thần chấn hưng rời giường chuẩn bị đi tra án.

Ra khỏi phòng liền đυ.ng phải Công Tôn đang cúi đầu đi ra từ cửa phòng đối diện, Công Tôn tiên sinh trông rất buồn cười, lần này không ôm theo hòm thuốc mà là cầm một túi tiền, dường như vừa đi vừa đếm bạc.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiếu kỳ, tiến tới nhìn.

Công Tôn ngẩng đầu lên nhìn thấy hai người họ thì giật bắn mình, nhìn xung quanh, hỏi: “Tiểu Tứ Tử về chưa?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều lắc đầu, tối hôm qua lăn qua lăn lại một trận như vậy, phỏng chừng hai hài tử còn ngủ chưa dậy nổi đi.

Công Tôn gật đầu, đem túi tiền tính xong, dáng vẻ như là muốn ra ngoài mua đồ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhanh chân theo ra ngoài, ở cửa viện gặp được Lâm Dạ Hỏa đang vừa ngáp vừa duỗi người.

Hỏa Phượng thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi cùng Công Tôn, bèn đuổi theo: “Các ngươi đi đâu vậy?”

Công Tôn đáp: “Đến cửa hàng vàng.”

“Tiên sinh, ngươi muốn mua kim khí à?”

Công Tôn gật đầu: “Hai ngày trước Yêu Vương có nói với ta, lúc nào rảnh rỗi thì đi mua một con heo vàng nhỏ nhỏ cho Tiểu Tứ Tử đeo, vừa có thể trừ tà còn có thể bớt gặp ác mộng.”

Ngũ gia vừa nhìn lướt qua, phát hiện trong túi có không ít tiền: “Ngươi định mua bao nhiêu con heo vàng lận?”

Công Tôn khoát khoát tay: “Mua nhiều con một chút đặt trong phòng, đỡ cho nó suốt ngày gặp phải quái mộng! Dứt khoát đặt luôn một con heo vàng làm gối đầu luôn!”

Mấy người Triển Chiêu bọn họ đều dở khóc dở cười, Công Tôn này làm cha cũng thật mệt tâm, nhi tử thiên phú dị bẩm thân mang thần thông, làm cha quả thật ngủ cũng không yên.

“Ngươi đi một mình? Không mang theo Triệu Phổ?” Triển Chiêu có chút không yên lòng, dù sao Công Tôn tiên sinh cũng là bảo bối trấn trạch của Khai Phong Phủ hắn.

“Triệu Phổ từ sáng sớm đã đến trường thi, bảo hôm nay phải so thuật cưỡi ngựa, cuộc thi tương đối quan trọng hơn.”

“Ta đi cùng ngươi.” Lâm Dạ Hỏa vừa nghe thấy cửa hàng vàng thì rất hứng thú, vừa vặn xem thử có vòng tay nào đẹp không thì mua một cái cho muội muội.

Công Tôn và Lâm Dạ Hỏa đi cùng nhau, vừa đi vừa thảo luận nên đến cửa hàng vàng nào, Trần gia tốt hơn hay là Lưu ký tốt hơn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì đi một hướng khác, đến Tam Gia Lộng.