Chương 13: Tình địch cũ

Phố xá thành đông Khai Phong Thành rất sầm uất, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương cùng nhau đi qua đám người quay về Khai Phong Phủ.

Thành đông có chút náo nhiệt quá mức, không biết có phải do bách tính Khai Phong Thành đều chạy đến đây bán hàng Tết hay không, trong chợ đông đúc người qua người lại tấp nập.

Lâm Dạ Hỏa sợ Câm bị đυ.ng trúng, ôm nó đi sát bên tường.

Câm ghé vào trên vai Lâm Dạ Hỏa, đuôi còn không ngừng ngoắc tới ngoắc lui, Trâu Lương ở một bên bất đắc dĩ mà nhìn, tư thế này không khác mấy với mọi khi bọn họ ôm Tiểu Tứ Tử, chỉ là Tiểu Tứ Tử rõ ràng không to lớn bằng Câm. Hai người vốn vừa đi vừa thảo luận chuyện Bao đại nhân trấn áp được Miêu yêu Triển Chiêu, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng xôn xao, lại có người la hét —— người giang hồ đánh nhau.

Có nhiễu loạn đương nhiên là phải đi xem, phía trước là một ngã tư đường trong khu chợ chính, giữa khu đất trống có hai nhóm người giang hồ đang giằng co, một phe là đạo sĩ, phe còn lại là võ nhân thông thường, nhưng thật ra còn chưa đánh nhau, chỉ là hai nhóm người đang mắng qua lại, ý tứ như sắp động thủ.

Lâm Dạ Hỏa hỏi Trâu Lương: “Có phải do dạo này lượng võ sinh tụ tập về đông hơn không?”

Trâu Lương lại là lắc đầu: “Võ sinh không dám ẩu đả vào thời gian này đâu, một khi bị bắt thì thành tích sẽ bị hủy bỏ ngay.”

Lâm Dạ Hỏa thuận lợi nhét Câm sang cho Trâu Lương, phủi phủi lông chó dính trên tay áo, chọc chọc một vị đại thúc đang vây xem phía trước: “Đại thúc, là hai bang phái nào vậy?”

Đại đa số bách tính Khai Phong Phủ đều biết Lâm Dạ Hỏa, dù sao hắn luôn theo Khai Phong Phủ tra án, hơn nữa ngoại hình cũng rất dễ nhận ra.

Đại thúc nhiệt tâm bát quái với Hỏa Phượng đường chủ, nói là hai nhóm người này vừa đυ.ng nhau ở cửa trà lâu, có một phe là đạo sĩ phái Mao Sơn, bên kia là Thiên Vũ Hiên, hình như đệ tử Thiên Vũ Hiên đánh chết đệ tử phái Mao Sơn, phái Mao Sơn đang đòi giải thích.

Hỏa Phượng đột nhiên cảm thấy rất hứng thú, kiễng chân nhìn xung quanh: “Mao Sơn đạo sĩ? Là Mao Sơn đạo sĩ chuyên bắt quỷ?”

Trâu Lương nhẹ nhàng kéo Lâm Dạ Hỏa: “Thiên Vũ Hiên. . . Muối Vũ Hiên chính là đặc sản của Thiên Vũ Hiên.”

Lâm Dạ Hỏa hơi sửng sốt: “Có liên quan đến vụ án?”

Trâu Lương hất cằm về phía xa xa, Lâm Dạ Hỏa nhìn theo, liền thấy từ xa xa có hai thân ảnh một đỏ một trắng quen thuộc đang chạy đến —— Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tới.

Lâm Dạ Hỏa chà chà tay: “Có trò hay để xem rồi!”

Trâu Lương cũng cảm thấy hứng thú: “Mới vừa rồi ngươi có nói Triển Chiêu cùng chưởng môn Thiên Vũ Hiên có cừu oán phải không?”

Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại nhìn hắn: “Ai, chuyện của Triển Chiêu cùng Thiên Vũ Hiên chỉ là chuyện nhỏ, Bạch Ngọc Đường và phái Mao Sơn mới là chuyện lớn.”

Trâu Lương nghi hoặc: “Bạch Ngọc Đường cùng phái Mao Sơn có thù oán khi nào?”

“Đúng rồi!” Lâm Dạ Hỏa đột nhiên vỗ tay một cái: “Không chừng ngay cả bản thân Bạch lão Ngũ còn chưa từng nghe qua.”

Trâu Lương càng không hiểu: “Bản thân hắn cũng không biết mình có thù oán với phái Mao Sơn?”

“Đây là do ta nghe Đại hòa thượng kể lại!” Lâm Dạ Hỏa tiến tới kề tai nói nhỏ với Trâu Lương: “Ngoại công Lục Thiên Hàn của Bạch Ngọc Đường và đệ nhất cao thủ phái Mao Sơn Mai Bất Thanh là đối thủ một mất một còn với nhau!”

Trâu Lương nhìn Lâm Dạ Hỏa chằm chằm.

Lâm Dạ Hỏa che miệng: “Tam Cung của phái Mao Sơn theo thứ tự là Thiên Sư Lương Tĩnh, Quỷ Sư Mai Bất Thanh và Linh Sư Tô Cửu Cô. Đều là đồ đệ của Đào Minh chân nhân, lúc Tô Cửu Cô tuổi còn trẻ được xưng là Tương Tây đệ nhất mỹ nhân, Mai Bất Thanh từ nhỏ đã thầm mến tiểu sư muội này của mình.”

Trâu Lương ngầm hiểu: “Nga. . . tiểu sư muội sao?”

“Ngươi cũng biết, lúc Lục lão gia tử tuổi còn trẻ nhất định là loại hình người gặp người yêu. Tô Cửu Cô chung tình với Lục Thiên Hàn, bất quá trong lòng Lục lão gia tử chỉ có bà ngoại của Bạch lão Ngũ. Kết quả Tô Cửu Cô liền cả đời không gả cho ai, đi làm đạo cô. Có người nói Đào Minh chân nhân rất thương yêu Tô Cửu Cô, vốn không muốn để Tô Cửu Cô vào phái Mao Sơn mà kết hôn sinh hài tử tránh xa giang hồ. Kết quả. . . nghe nói phái Mao Sơn trên dưới từ Đào Minh đến Lương Tĩnh đều rất bất mãn với Lục lão gia tử, nhất là Mai Bất Thanh!”

Trâu Lương nhìn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đã chạy đến phía ngoài chỗ đoàn người đang nhìn vào bên trong, hỏi Lâm Dạ Hỏa: “Ngươi đoán với tính cách của Lục Thiên Hàn, có đem chuyện này nói cho Bạch Ngọc Đường không?”

Lâm Dạ Hỏa cùng hắn nhìn nhau một hồi, hai người đồng thời lắc đầu —— sao có khả năng!

. . .

Trong Thái Bạch Cư, Thiên Tôn thấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường bọn họ đã chạy mất, liền lấy bạc ra trả tiền cơm, còn hỏi Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử có mang theo đồ ăn vặt không, nếu không thì liền mua một ít.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều nhìn Thiên Tôn, hiếu kỳ —— là mua đồ ăn vặt cho hai bé hay là Thiên Tôn muốn ăn quà vặt?

Ân Hậu ngồi đối diện hỏi Thiên Tôn: “Đúng rồi, ngươi có từng kể cho Ngọc Đường biết ân oán của ngoại công hắn với phái Mao Sơn không vậy?”

Thiên Tôn cười tủm tỉm lắc đầu, lắc đầu với Ân Hậu.

Ân Hậu nhìn trời: “Xong, nhất định Tiểu Lục Tử cũng chưa từng kể.”

“Đúng rồi!” Thiên Tôn hớn hở nói: “Nên phải nhanh mua chút đồ ăn vặt qua đó xem kịch hay!”

Ân Hậu bất đắc dĩ nhìn Thiên Tôn kéo hai tiểu hài nhi hoan hoan hỉ hỉ chạy xuống lầu, lại một lần nữa cảm thấy mệt tâm thay cho Bạch Ngọc Đường.

. . .

Như vậy rốt cuộc Ngũ gia có biết ân oán của ngoại công hắn với phái Mao Sơn không? Đương nhiên là không biết.

Chạy đến bên ngoài đoàn người, Thẩm Thiên Vũ đem Thẩm Mậu phía sau lưng đẩy qua chỗ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường, cảnh cáo: “Đợi ở đây đừng nhúc nhích!”

“A!” Thẩm Mậu muốn theo cùng, bị Thẩm Thiên Vũ trừng mắt một cái, đừng trông Thẩm Mậu như vậy, nhưng có thể nhìn ra được gia giáo thường ngày rất nghiêm, cha hắn vừa trừng mắt một cái, hắn liền không dám lộn xộn, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Triển Chiêu.

Thẩm Thiên Vũ lại nhìn sang Triển Chiêu.

Triển Chiêu không hiểu sao từ trong ánh mắt kia lại nhìn ra được vài phần bất đắc dĩ.

Triển Chiêu gật gật đầu với Thẩm Thiên Vũ, ý bảo Thẩm Mậu ở cạnh mình sẽ không sao.

Thẩm Thiên Vũ thở ra một hơi, chen vào đoàn người, ngăn giữa môn hạ của mình và phái Mao Sơn.

Bảo môn hạ lui ra phía sau, Thẩm Thiên Vũ nhìn một vị trưởng giả đứng phía sau mấy đệ tử phái Mao Sơn: “Mai Bất Thanh, ngươi có ý gì?!”

Triển Chiêu nghe thấy ba tiếng “Mai Bất Thanh”, bèn hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tên này ta từng nghe qua, Tương Tây đệ nhất cao thủ phải không?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Quỷ sư Mai Bất Thanh sao, ta cũng từng nghe qua.”

“Thiên Sư Lương Tĩnh, Quỷ Sư Mai Bất Thanh, còn có một Linh Sư Tô Cửu Cô, Tam Cung của phái Mao Sơn từ trước tới nay luôn giấu mình trong môn phái, vì sao hôm nay lại làm ra chuyện ầm ĩ như vậy?” Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Thẩm Mậu cũng đang hiếu kỳ quan sát phía trước: “Cha ngươi và phái Mao Sơn có thù oán gì sao?”

Thẩm Mậu “chậc” một tiếng, lắc đầu: “Nói ra rất dài dòng, lúc trước từng có một lần xảy ra chuyện ầm ĩ không vui.”

Thẩm Mậu kéo kéo tay áo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường: “Triển đại ca, Bạch đại ca!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn vị tiểu lão đệ này, ngươi quả thật không khách khí ha, tiếng đại ca kêu thật thuận miệng. . .

“Mai Bất Thanh rất lợi hại, võ công phái Mao Sơn lại thâm độc, hai huynh giúp cha ta với!” Thẩm Mậu bĩu môi: “Bình thường cha ta có hơi huênh hoang một chút, lại thích phô trương một chút nhưng mà con người rất tốt, Thiên Vũ Hiên chúng ta chỉ buôn bán muối chứ chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý gì hết.”

Tính cách Triển Chiêu vẫn là tương đối ôn hòa, vỗ vỗ vai Thẩm Mậu, bảo hắn không cần lo lắng, trời đất bao la ở đâu cũng có vương pháp.

Mà Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương đứng ở phía đối diện lại là đang quan sát vị Mai Bất Thanh kia.

Khi đám người phái Mao Sơn tách ra, Mai Bất Thanh đứng ở sau cùng quay người lại, nhìn về phía Thẩm Thiên Vũ, Lâm Dạ Hỏa và Trâu Lương nháy mắt liền hiểu vì sao năm đó Tô Cửu Cô lại chướng mắt người này.

Mai Bất Thanh có thể nói là dung mạo xấu xí, vóc người không cao, hơi mập, dung mạo tầm thường thần tình u ám, lại còn để râu quai nón, mặc một kiện đạo bào màu xám, lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Thiên Vũ, mở miệng: “Đệ tử Thiên Vũ Hiên của ngươi đánh chết đệ tử phái Mao Sơn của ta, Mao Sơn ta có cừu tất báo, bất luận là người hay quỷ, chỉ cần thương tổn đồng môn của ta, dù phải theo xuống âm tào địa phủ cũng phải bắt hung thủ đền mạng.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều quay lại nhìn Thẩm Mậu —— Không phải ngươi nói chưa từng làm chuyện xấu gì sao? Gϊếŧ đệ tử của người ta còn chưa phải là chuyện xấu?

Thẩm Mậu gãi đầu: “Không có nha, cha ta coi trọng nhất là danh tiếng hơn nữa một lòng muốn thoát ly giang hồ quy thuận triều đình, tốt nhất là kiếm được một chức quan làm rạng danh tổ tông, cha ta tuyệt đối không cho môn hạ gϊếŧ người.”

Thẩm Thiên Vũ cũng đầy nghi hoặc nhìn Mai Bất Thanh: “Thiên Vũ Hiên của ta gϊếŧ người nào của Mao Sơn các ngươi?”

“Ít giả vờ đi!” Lúc này một đệ tử phái Mao Sơn giơ tay chỉ vào Thẩm Mậu đang đứng sau Triển Chiêu: “Nhi tử Thẩm Mậu của ngươi ở trên lôi đài đánh chết sư huynh Phùng Thắng của ta!”

Thẩm Thiên Vũ ngẩn người, sau đó trên mặt hiện ra vẻ giận dữ: “Phùng Thắng căn bản không phải do con ta đánh chết, là tự hắn biến thành muối không thấy tung tích, lúc đó trong trường thi có rất nhiều người tận mắt chứng kiến. Hơn nữa Phùng Thắng có chết thật hay không căn bản không ai biết, ngay cả thi thể cũng không có, dựa vào cái gì nói con ta gϊếŧ người?”

Triển Chiêu hơi nheo mắt, tâm nói Thẩm Thiên Vũ cũng có tài ăn nói ha, trật tự rõ ràng mà trọng điểm cũng rất đúng, quả thật Phùng Thắng chết hay chưa căn bản không ai biết, dù sao hắn cũng không tin một người đang sống sờ sờ lại đột nhiên biến thành muối ăn.

“Ha ha!” Mai Bất Thanh cười lạnh: “Loại chuyện người biến thành muối mà ngươi cũng tin, đệ tử Mao Sơn ta tận mắt thấy nhi tử của ngươi cùng Phùng Thắng giao thủ trên lôi đài, Phùng Thắng nổ tung mà chết, ngươi. . .”

Mọi người đang chăm chú nghe, nhưng Mai Bất Thanh đang nói lại đột nhiên ngừng bặt.

Tất cả mọi người đều nhìn Mai Bất Thanh, chỉ thấy lúc này, vị lão đạo sĩ này đang gắt gao nhìn chằm chằm vào đoàn người, nơi người này đang nhìn là vị trí của Triển Chiêu bọn họ. Thẩm Thiên Vũ cau mày, cho là lão đạo sĩ này đang nhìn nhi tử Thẩm Mậu của mình, nhưng nhìn kỹ lại, dường như không phải. . .

Thẩm Mậu tránh ra phía sau Triển Chiêu, dù sao tuổi còn nhỏ, thầm mắng đúng là tai bay vạ gió, tên kia biến thành muối mắc mớ gì tới hắn, hắn mà có bản lĩnh đem người biến thành muối thì cần gì đi thi Võ Trạng nguyên nữa, trực tiếp sáng lập một môn phái chẳng phải tốt hơn sao. . . dứt khoát gọi là Thiên Diêm Hiên đi!

(*) Thiên muối hiên =))



Triển Chiêu nhìn Thẩm Mậu rồi nhìn lại Mai Bất Thanh, khẽ nhíu mày, dường như Mai Bất Thanh là đang nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

Ngũ gia cũng cảm giác Mai Bất Thanh đang nhìn mình, nhãn thần và biểu tình có chút như là đang nghiến răng nghiến lợi.

Ngũ gia trước tiên nghĩ lại xem có phải mình từng đắc tội với người này không? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, Bạch Ngọc Đường chắc chắn mình là lần đầu tiên gặp Mai Bất Thanh, như vậy thì không khó để đoán —— sư phụ hắn lại kéo cừu hận từ lúc nào nữa đây?

. . .

Cùng lúc đó, trên một nóc nhà gần đấy, Thiên Tôn và Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử vừa đuổi tới nơi.

“Ai nha bắt đầu rồi!” Thiên Tôn ôm Tiểu Tứ Tử tìm một nóc nhà ít nắng lại không có tuyết đọng ngồi xuống, Ân Hậu cũng đến, kéo lại Tiểu Lương Tử vừa giẫm trúng tuyết đọng trên mái nhà mà thiếu chút nữa trượt chân, hỏi Thiên Tôn: “Lão lùn kia là Mai Bất Thanh?”

Thiên Tôn gật đầu nha gật đầu.

Tiểu Lương Tử lanh lẹ kêu lên: “Oa! Lục đảo chủ đẹp hơn nhiều nha! Chả trách không đánh mà thắng!”

Tràng diện vốn rất náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút lúng túng, lúc này người của phái Mao Sơn lẫn Thiên Vũ Hiên đều nhìn Mai Bất Thanh như bị ai điểm huyệt, khó hiểu không biết lão đầu này đang làm gì đây?

Một lúc lâu sau, Mai Bất Thanh rốt cục cũng dời mắt từ trên người Bạch Ngọc Đường đi, nhìn sang Triển Chiêu cùng Thẩm Mậu đứng bên cạnh.

“Ha ha.” Trên mặt Mai Bất Thanh lộ ra ý cười nhạt, nhìn thoáng qua Thẩm Thiên Vũ: “Thảo nào Thiên Vũ Hiên coi mạng người như cỏ rác, hóa ra là vì có Ma Cung lẫn Băng Nguyên Đảo làm chỗ dựa.”

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn Bạch Ngọc Đường —— Băng Nguyên Đảo? Là nói ngươi hả?

Ngũ gia cũng có chút bất ngờ, thông thường nói đến hắn, hoặc là nói đến phái Thiên Sơn hoặc là Hãm Không Đảo, lần đầu mới nghe thấy có người nói hắn đại diện cho Băng Nguyên Đảo.

Ngũ gia là người thông minh thế nào, từ ánh mắt đầu tiên Mai Bất Thanh vừa nhìn hắn liền đoán ra nhất định là có cừu oán. Vốn cho là Thiên Tôn lão nhân gia lại kéo cừu hận cho mình, hiện tại xem ra —— là cừu địch của ngoại công hắn?

Quả thật rất mới mẻ.