Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Long Đồ Án Quyển Tập - Tiếp Theo

Quyển 1: Diêm Quan Kim Trụ - Chương 1: Tây Giao Cổ Mộ

Chương Tiếp »
Năm mới sắp đến, mọi người ở Hắc Phong Thành thấm thoát cũng gần một năm, kết quả vào lúc trận tuyết đầu mùa rơi xuống mọi người quay lại Khai Phong.

Triệu Phổ suất lĩnh chư tướng trong doanh trại trùng trùng điệp điệp vào thành. Bách tính hai bên đường hoan nghênh cùng thảm đỏ trải dài. Khai Phong Phủ được một thời gian yên tĩnh, rốt cục cũng náo nhiệt trở lại.

Sau khi đánh thắng Ác Đế Thành, lúc này biên ải vững chắc, Tây Vực thái bình. Hơn nữa tìm về Hỏa Long Kim, còn có Yêu Vương trở về. Vừa thắng trận lại vừa kiếm được tiền. Cả người và của dĩ nhiên đều khiến cho Triệu Trinh tâm tình sảng khoái.

Vốn là theo như tính cách Triệu Trinh vậy khẳng định sẽ thiết yến quần thần ba ngày, nhưng mà chư vị đại anh hùng dù võ công cao hơn nữa cũng là thể xác phàm tục, từ Hắc Phong Thành đi một chuyến về Khai Phong Phủ cũng mấy trăm dặm, đi đường vất vả mệt mỏi là khó tránh khỏi. Ngoài ra trong quân doanh cũng có người không thể về nên còn phải cử người thay mặt đến thăm viếng phụ mẫu nhà người ta. Còn có đám thư sinh phải về Thái Học Viện đọc sách, còn có người phải về nha môn báo cao công việc, còn có người phải về nhà đếm bạc, tóm lại chính là ai cũng có việc bận.

Làm một hoàng đế hiểu lòng người, Triệu Trinh để cho mọi người nghỉ ngơi mười ngày, dưỡng tinh thần một chút, sau đó lại vào trong cung dự tiệc, đến lúc đó hắn muốn phong thưởng mọi người.

Kết quả là, đội ngũ xe ngựa vừa vào Khai Phòng thành, đi qua thảm đỏ và chào hỏi bách tính hai bên đường xong, tất cả mọi người liền giải tán, ai về nhà nấy.

Triệu Phổ lần này dẫn theo tứ đại chủ tướng, trước tiên mang theo bốn anh em đi vương phủ gặp Thái Hoàng Thái Phi, lại đi phủ Âu Dương tướng quân thăm cha nuôi. Hạ Nhất Hàng cùng Long Kiều Quảng mặc dù ít trở về Khai Phong, nhưng trong thành đều có dinh thự của mỗi người, muốn an trí cho tốt, sau đó khả năng sẽ có các bộ quan viên tới thăm viếng, sự tình cũng không phải ít.

Lâm Dạ Hỏa cũng đi theo, Hỏa Phượng còn ở Khai Phong mua mấy tòa nhà gần nhau liền xây cả một Hỏa Phượng Trang, cách phủ của Trâu Lương rất gần. Một số ít môn phái nhỏ trước đó được Hỏa Phượng thu cũng mở võ quán chiêu mộ học viên. Mấy vị phó đường chủ của Hỏa Phượng Đường cũng hết cách, đường chủ nhà bọn họ sống chết không chịu rời Khai Phong, vậy bọn họ liền đem việc chất đến Khai Phong để cho Hỏa Phượng làm.

Hỏa Phượng ôm cánh tay ở ngoài cửa Hỏa Phượng Trang miệng thì nói liên hồi nào là trang viện không đủ hoa lệ, tường viện không phải màu đỏ, trấn trạch ngoài cửa dựa vào cái gì là kỳ lân mà không phải là chó, sau đó liền bị Túc Thanh phó đường chủ nhà mình đá một cước bay vào cửa.

Bạch Ngọc Đường đi được nửa đường liền bị Bạch Phúc cướp đi, nghe nói kho phòng Bạch phủ cũng chất đầy, sổ sách đều nhét đầy mấy ngăn tủ, Ngũ gia mặt đầy khó chịu từ biệt Triển Chiêu trước hết phải đi Bạch phủ đếm tiền.

Vốn là, Bạch Ngọc Đường muốn cho Ngân Yêu Vương, Ân Hậu cũng cùng Thiên Tôn cùng nhau ở đến Bạch Phủ, nhưng mà Yêu Vương hình như đối với Khai Phong Phủ cảm thấy rất hứng thú, không hề bài xích liền ở tại trong nha môn.

Thiên Tôn cũng trách mắng đồ đệ: “Ngươi đó! Một năm bốn trăm ngày liên ở Khai Phong Phủ, vậy còn cần Bạch Phủ làm gì nữa? Dứt khoát thiêu hủy đi, cũng tiết kiệm công sức cả ngày lẫn đêm phải về nhà đếm bạc còn ảnh hưởng ngươi nuôi mèo!”

Ngũ gia thật đúng là nghiêm túc suy nghĩ một chút, còn cảm thấy Thiên Tôn nói rất có đạo lý.

Trước cửa Phủ Thái Sư, Thái sư sớm mang mấy vị phu nhân đứng chờ.

Nhiều ngày không thấy, Bàng Dục ăn nắng đen không ít, Thái sư nhìn con trai thấy thế nào cũng rất thuận mắt, hoan hoan hỉ hỉ đón về nhà ăn cơm.

Những thư sinh ở Thái Học Viên cũng ai về nhà nấy, Lâm Tiêu xách mấy vò rượu ngon Tây Vực trở về Thái Học Viện tìm Lâm phu tử, Triệu Lan cũng bị Qua Thanh đón về hoàng cung.

Nhóm Thân nhân cũng rời khỏi đội ngũ hết, cuối cùng Triển Chiêu và Công Tôn mang theo mấy vị già trẻ, cuối cùng cũng trở lại Khai Phong Phủ.

Trước cửa Phủ Khai Phong, Bao Đại Nhân cùng Bao Phu Nhân đợi đã lâu, Bao Duyên lưng đeo bao y phục nhảy xuống xe ngựa chạy về phía cha mẹ.

Bao Đại Nhân mặt mày hớn hở, Triển Chiêu xem xét một chút, lâu rồi không gặp, đại nhân vẫn mạnh khỏe tựa như lại đen thêm một chút.

Cha con Công Tôn từ Tây Bắc mang về nhiều dược liệu, trước tiên vẫn là mang đến Chẩn Đường.

Nói đến Chẩn Đường, nguyên bản chính là một cửa hiệu mở tại mặt tiền cửa phủ, Công Tôn ở bên trong xem bệnh cho mọi người, trong Khai Phong Thành mấy vị danh y cùng Công Tôn có quan hệ rất tốt cũng trở lại xem mạch.

Trước khi Công Tôn đi Tây Bắc, có chữa bệnh cho một vị tiểu công tử của một nhà bán gạo ở Khai Phong hết quái bệnh. Nhà bán gạo này chính là Trần viên ngoại, dưới gối chỉ có một con trai bảo bối, tiểu công tử còn là một đại tài tử, đột nhiên nhiễm quái bệnh nằm liệt giường không dậy nổi, trải qua Công Tôn một phen chữa trị, hôm nay có thể chạy nhảy rất linh hoạt đã có thể đi Thái Học Viện đọc sách rồi. Trần viên ngoại muốn cảm ơn Công Tôn, nhưng Công Tôn là chủ bộ ở Khai Phong cũng không thể đưa bạc, vì vậy hắn dứt khoát đem mấy cửa tiệm bên cạnh Chẩn Đường mua toàn bộ, mở rộng y quán hơn, lại còn mời mấy vị thầy lang giúp Công Tôn.

Công Tôn lần này trở về nhìn thấy sợ hết hồn, nhưng mà cửa tiệm làm lớn ra cũng tốt, nếu không thì dược liệu thật không bỏ được.

Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn bố trí đâu vào đấy một chút, sau liền bận bịu đến kho thuốc tồn của cửa tiệm, vì thế, Tiểu Lương Tử rất bất mãn, y quán phải tuyển thêm người mới được, nếu không Cận Nhi mà bận rộn hơn thì không ai có thể cùng chơi với mình.

Bao Đại Nhân cùng Ngân Yêu Vương thăm hỏi lẫn nhau một phen, liền tự mình dẫn Yêu Vương vào Khai Phong Phủ.

Tại sát vách Miêu Miêu Lầu của Triển Chiêu, Bao Đại Nhân đã sớm cho người chuẩn bị một sân viện sạch đẹp, tĩnh lặng để cho Yêu Vương, Thiên Tôn cùng Ân Hậu ở.

Triển Chiêu chiếu cố mấy vị lão nhân gia, giúp đỡ tháo hành trang và thu dọn phòng ốc, bận bịu trước bận bịu sau. Tiểu Ngũ vây quanh Triển Chiêu không ngừng đảo quanh, Yêu Yêu bay lêи đỉиɦ Miêu Miêu Lầu xòe cánh, thấy được toàn cảnh Khai Phong Thành quen thuộc, nó còn vui sướиɠ kêu to mấy tiếng.

Triển Chiêu còn đang nghĩ lát nữa liền đem mấy vị lão nhân gia đi Thái Bạch Cư ăn món gì, nha hoàn Tiểu Thúy đột nhiên hỏi, “Triển đại nhân, ngài không trở về phòng nhìn một chút sao?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái: “Miêu Miêu lầu?”

Mấy nha hoàn chẳng biết tại sao cũng: “Phốc.” một tiếng, để cho Triển Chiêu vội vàng trở về phòng nhìn một chút đi.

Triển Chiêu phản ứng đầu tiên là, mình không ở nơi này một hồi, Chuột kia không phải lại để cho người ta kiến tạo cái gì chứ?

Mang tiểu Ngũ về trước sân, vào trước cửa viện. Triển hộ vệ trước thò đầu liếc một cái… Trong sân ngoài trừ có thêm mấy chậu cây cảnh ra dường như không có gì khác thường, không có xây thêm cái gì bảo tháp cũng không đào thủy trì.

Sờ càm một cái, Triển Chiêu mang tiểu Ngũ đi bộ vào viện. Liếc một cái đầu tường, mấy con mèo nhỏ ngồi xổm ở nơi đó, còn thật lạ mặt, đoán chừng mèo mới sinh trong lúc mình không ở nơi này.

Đến trước cửa, Triển hộ vệ đưa tay đẩy cửa một cái, tiểu Ngũ “Xẹt” một cái liền vọt vào cửa. Đã lâu không trở lại, Tiểu Ngũ đặc biệt nhớ đến tấm thảm da mềm mại của mình trong Miêu Miêu Lầu, chuẩn bị đi vào lăn lộn một chút thuận tiện duỗi người một cái…

Thế nhưng Tiểu Ngũ mới vừa chạy vào cửa, liền nghe được tiếng “Meo meo” liên tiếp vang lên. Ngẩng đầu nhìn lên, Tiểu Ngũ bị dọa sợ xoay người chạy ra ngoài, Triển Chiêu cùng đang vào cửa liên đυ.ng phải Tiểu Ngũ chạy ra.

Triển Chiêu đỡ lấy Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn lên, được chứ! Miêu Miêu Lầu danh chính ngôn thuận trở thành ổ mèo rồi, hóa ra mình không ở, mèo lớn mèo nhỏ dự định ở đây tránh qua mùa đông sao. Triển Chiêu đại khái nhìn lướt qua, trên trăm con mèo, các loại các dạng đều có.

Đám mèo kia vừa thấy Triển Chiêu trở lại, vui mừng kêu liền nhào tới.



Thiên Tôn cùng Ân Hậu phụng bồi Ngân Yêu Vương đi ngắm Khai Phong Phủ, Yêu Vương đối với Miêu Miêu Lầu sát vách cảm thấy rất hứng thú.

Ba vị lão gia tử vừa vào cửa, liền nhìn thấy Triển Chiêu bị tiểu Ngũ đè, trên người một đống mèo lớn con mèo nhỏ đang dụi mình.

Cũng may mấy tiểu tư cầm theo hai thùng thức ăn đi vào, gõ chén một cái mới đem đám mèo lớn mèo nhỏ dẫn dụ đi ra.

Triển Chiêu giãy dụa từ trong đám mèo bò ra ngoài, thuận tiện cứu vua bách thú nhà mình ra, đến cạnh bàn đá ngồi xuống, vuốt ngực an ủi.

Tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa cùng Triển Chiêu nói, một năm nay lúc nào cũng có mèo tới, mèo lớn sinh mèo nhỏ càng ngày càng nhiều. Mấy ngày trước Bao đại nhân cũng dán bảng cáo thị, ai muốn nuôi mèo cũng viết thư tới, mấy này nay bọn nha dịch đã mang mèo đến từng địa chỉ nhà, đã đưa đi hơn một nửa.

Triển Chiêu còn thật buồn bực: “Như vậy nhiều nhà phải nuôi mèo?”

“Triển đại nhân, người nghĩ a! Đây chính là Nha Môn Khai Phong Phủ đưa mèo đi!” Mấy tên nha hoàn líu ríu: “Mèo ở Khai Phong Phủ chúng ta bắt chuột chính là một phát là dính rất chính xác!”

Ân Hậu cùng Thiên Tôn cũng vui vẻ, Triển Chiêu cũng cảm thấy có lý, liền chỉ huy mọi người vội vàng đưa mèo đi, đưa xong vội vàng phủi bụi, nếu không Chuột nhà mình không dám ở.

Cứ như vậy, Ngân Yêu Vương cùng Thiên Tôn, Ân Hậu ở trong sân vừa uống trà, vừa nhìn Triển Chiêu chạy quanh sân bắt mèo.



Chỉ chớp mắt, năm ngày trôi qua.

Cuộc sống mọi người dần dần cũng trở về chính quy.

Cửu vương gia bồi nương mình ba ngày, liền chạy tới Chẩn Đường của Công Tôn tham gia náo nhiệt.

Tiểu Tứ Tử thấy có Triệu Phổ tới chiếu cố cha, liền cùng Tiểu Lương Tử đi thăm Mãn Mộ Hoa. Bé mang về cách điều chế Tinh Tinh Đường mà Tiền Thiêm Tinh cho, Mãn Ký chuẩn bị tại thời điểm ăn tết đẩy ra một loạt Tinh Tinh Đường. Nhưng lúc Mãn Mộ Hoa nghe hai đứa con nít kể câu chuyện Tinh Tinh Đường liền đem Đông gia Mãn Ký cảm động đến oa oa khóc, ống tay áo vung lên, Tinh Tinh Đường tặng không, không lấy tiền!

Ngân Yêu Vương thật sự là đi tới Thái Học Viện dạy học, vị này cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, bác cổ thông kim, tài văn chương phong lưu, mỗi lần đến giờ dạy học của Yêu Vương, ngay cả phu tử không có lớp cũng dời cái ghế tới cửa ngồi nghe.

Yêu Vương mỗi ngày sáng sớm hoặc là sau giờ ngọ đi đến Thái Học Viện giảng một bài học, xong giờ học Thiên Tôn cùng Ân Hậu sẽ tới Thái Học Viện đón, bằng không cũng đi ăn một bữa cơm, bằng không lại đi uống trà, hoặc là hẹn cùng Tiểu Tứ Tử đi xem kịch, hoặc là đi Nam An Tự tìm Vi Trần, Vô Sa bọn họ đánh ván cờ, cuộc sống rất an nhàn.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường từ trước đến giờ là hai vị lão gia nhà mình vui vẻ thì hai người bọn họ liền vui vẻ, Thiên Tôn cùng Ân Hậu hôm nay càng ngày càng Phật rồi, đi theo Ngân Yêu Vương đi bộ cả thành, cùng hai đứa con nít tựa như rất vui tươi hớn hở, vì vậy Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy tâm tình tốt.



Mọi người ở Khai Phong đã qua sáu ngày, cuối cùng thì trận tuyết rơi đầu tiền cũng bắt đầu buông xuống.

Sáng sớm hôn nay, tại cửa Miêu Miêu Lầu bên ngoài truyền đến “Đốc đốc đốc” ba tiếng gõ cửa.

Triển Chiêu đã dậy rồi, đang rửa mặt, cầm khăn ướt lau mặt chợt lách người, tới mở cửa.

Ngũ gia có chút bội phục nhìn Triển Chiêu, mèo này, một bên vừa rửa mặt vừa đi đường, trên người còn không bị ướt!

Cửa mở ra, Tiểu Tứ Tử mặc một cái áo choàng nhỏ màu đỏ, ở cửa chà chà tuyết dính lên ống giày, liền chạy vào, trước xông về Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ cái đuôi móc một cái, để cho Tiểu Tứ Tử nằm ở trên lông xù ở bụng mình.

Triển Chiêu nhìn ngoài cửa một chút, tò mò: “Tiểu Tứ Tử, chỉ một mình đệ thôi sao? Công Tôn cùng Tiểu Lương Tử đâu?”

Tiểu Tứ Tử bĩu môi: “Tiểu Lương Tử cùng Cửu Cử đi xem cuộc thi.”

“Thi?” Bạch Ngọc Đường nghe thấy điều mới mẻ , Triệu Phổ còn đi xem cuộc thi?

Triển Chiêu ngược lại là nhớ ra điều gì: “Là vòng loại cuộc thi Võ trạng nguyên.”

Bạch Ngọc Đường ngược lại là cảm thấy có hứng thú: “Xem được không?”

” Ừhm… Thi vòng loại thật ra thì khó coi, nhưng cũng có điểm đáng xem.” Triển Chiêu tỏ ý: “Triệu Phổ đoán chừng là đi tuyển người, lần này trong quân doanh tới không ít người, cũng đều là vì mục đích này.”

“Tiểu Lương Tử nói, năm nay thí sinh tới còn nhiều hơn năm trước.” Tiểu Tứ Tử cầm lược chải lông cho Tiểu Ngũ.

“Vậy cha đệ đâu?”

“Cha đi đào mộ phần…”

Tiểu Tứ Tử lời vừa ra khỏi miệng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng cứng đờ bất động tại chỗ, hai vị đại hiệp sâu kín nhìn Tiểu Tứ Tử — Cái này … không phải là mới trở về thôi sao? Không có vụ án nào, tiên sinh vì sao lại đi đào mộ phận cái gì?

“Có phải là cổ mổ ở phía Tây của Khai Phong không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái: “Hình như là vậy, hôm nay Tiểu Man Đầu cùng Tiểu Tiểu Bàn bọn họ cùng đi, Yêu Yêu cũng đi.”

“Phía Tây của Khai Phong có cổ mộ sao?” Triển Chiêu kinh ngạc: “Chưa từng nghe qua!”

“Sư phụ ta ngày hôm qua có mua một cái chén trở về, là chưởng quỹ cửa hàng đồ cổ đưa cho sư phụ ta.” Bạch Ngọc Đường vừa mang giày ống vừa nói: “Không lâu trước có mấy công nhân khai thác đá tại phía Tây ở ngọn núi Ngư Tâm dùng oanh thiên lôi khai thạch, ai biết một oanh thiên lôi nổ ra một cái sơn động, trong động có một cái quan tài, chung quanh quan tài rất nhiều khí cụ bằng đồng thiết, hộp bể cùng các loại chén bể. Bọn họ nhét chút đồ sứ trở lại, bán cho chưởng quỹ, chưởng quỹ không nhìn ra là triều đại nào, cảm thấy là hàng giả. Vừa vặn sư phụ ta cùng ngoại công ngươi đi ngang qua, cảm thấy rất tốt liền mua, chỉ tốn hai trăm lượng bạc.”

Triển Chiêu cùng Tiểu Tứ Tử yên lặng nhìn Bạch Ngọc Đường nói đến vân đạm phong khinh — Chuột! Hai trăm lượng bạc mua một chén bể, ngươi đây là ngại tiện nghi sao?

“Như vậy cái chén kia là chén giả hay là chén thật?” Triển Chiêu tò mò.

“Tôn Tôn nói là thật, Ân Ân nói là giả đâu, hai người bọn họ ngày hôm qua một mực ồn ào đi đến Thái Học Viện.” Tiểu Tứ tử nói, “Sau đó nhóm phu tử trong Thái Học Viện cũng cãi vả, có người nói là thật lại có người nói là giả, sau đó cha đối với cái quan tài kia tương đối cảm thấy hứng thú, cho nên nói hôm nay đi đào mộ phần.”

Triển Chiêu không biết làm sao: “Cha đệ đi một mình?”

“Không có đâu, Yêu Yêu, Tôn Tôn cùng Ân Ân còn có Tiểu Man Đầu bọn họ…”

Tiểu Tứ Tử càng nói Ngũ gia càng cảm thấy không ổn: “Chỉ liền mấy người bọn họ? Vậy không phải là đem cổ mộ phá hủy hay sao?”

Triển Chiêu cũng cảm thấy không quá đáng tin.

“Còn có Tiểu Lữ Tử, còn có thật nhiều lão phu tử.” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm.

“Tiểu Lữ Tử?” Triển Chiêu buồn bực: “Đệ lại biết bạn mới nữa sao?”

“Đúng… là bạn tốt của Bao Bao, bạn tốt của cha, rất tuấn tú, còn cầm một cái la bàn nhỏ nữa.” Tiểu Tứ Tử chải lông cho Tiểu Ngũ xong, liền cầm một cái khăn đi đến chỗ Yêu Yêu mà lau lân phiến.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “À! Là Ty Thiên Giám Lữ đại nhân đúng không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu gật đầu.

“Vậy hẳn là Lữ Lâm.” Triển Chiêu cho Bạch Ngọc Đường ổn định tâm tình một chút: “Hắn cũng đi, người Ty Thiên Giám cùng Hàn Lâm Viện đều đi, xem ra thật là có cổ mộ nào đó được ghi chép lại.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái: “Nghe rất có ý tứ.”

Tiểu Tứ Tử tiếp tục bĩu môi: “Đệ cũng muốn đi, nhưng cha không để cho đệ đi.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút: “Một hồi ta cũng đi đưa mèo đến một quán mì ở phía Tây, không bằng thuận đường đi nhìn một chút?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu đồng ý, Tiểu Tứ Tử giơ tay.

Triển Chiêu đưa tay đem bé ôm lấy: “Dĩ nhiên mang đệ cùng đi, nhưng là đệ không được chạy loạn nghe không?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, gật đầu: “Vâng!”
Chương Tiếp »