Gần một tuần sau Liêu Kính Hàn phá được vụ án lớn,được cấp trên thăng chức lên làm tổng thanh tra cao cấp,cái chức vụ mà người làm trong ngành cảnh sát mơ ước có được,Liêu Kính Hàn lại chỉ dùng ba năm trèo lên được làm cho bọn họ hâm mộ ghen tỵ hận,người ta thường nói thất bại trên tình trường thì sự nghiệp sẽ đắc ý,có lẽ điều này đúng với Liêu Kính Hàn,mọi người gọi đến chúc mừng nàng được thăng chức,Liêu Kính Hàn cũng không vui vẻ gì khi được thăng chức,chức vụ càng cao thì trách nhiệm càng nặng,nàng được thăng chức cũng vì số lượng người phạm pháp gia tăng,nếu có thể lựa chọn nàng mong mình bị thất nghiệp hơn,lúc đó thiên hạ thái bình ngoài đường không còn tội phạm nữa.
Liêu Kính Hàn được cấp trên cho nghĩ phép vài ngày lại không biết nên đi đâu,chỉ đành ngồi ở nhà đọc sách cho đở nhàm chán,trong lúc mệt mõi sắp ngủ gục thì nhận được tin nhắn của Tống Hàm Nghi,ghi vài dòng chữ "Chúc mừng ngươi được thăng chức,tối nay có rảnh hay không,nếu có chúng ta đi dùng cơm đi",Liêu Kính Hàn đọc đến đây liền tĩnh ngủ,tay cầm điện thoại lại run rẫy,từ hôm ở nhà Tống Hàm Nghi dùng cơm đến nay cả hai không liên lạc,bây giờ lại đột nhiên nhắn cho mình một tin nhắn,Liêu Kính Hàn nghĩ đến Tống Hàm Nghi lại vô tình nghĩ đến chuyện tối hôm đó,trong lòng cảm thấy căng thẳng,thầm nghĩ không lẽ nàng nhớ ra chuyện hôm trước rồi sao,hẹn mình ra ngoài là để tính sổ,nhưng tránh mặt hoài cũng không phải là biện pháp tốt,là một người trưởng thành không cho phép Liêu Kính Hàn hèn nhát chối bỏ trách nhiệm,muốn xử trí thế nào tùy Tống Hàm Nghi quyết định,cùng lắm là bị mắng mấy câu,ăn vài bạt tay chứ không có gì phải sợ.
Buổi tối Liêu Kính Hàn đến điểm hẹn vẫn chưa thấy Tống Hàm Nghi xuất hiện,chỉ đành ngồi chờ nàng,dù sao người ta là đại minh tinh,muốn ra đường phải mất rất nhiều thời gian,lại phải tránh ký giả theo dõi,ngồi chờ nàng một chút cũng không có gì quá đáng,chờ không bao lâu Tống Hàm Nghi cũng đến,nàng mặc váy ngắn màu đen,để lộ vóc người hoàn mỹ vô cùng hấp dẫn,làn da trắng như tuyết không chút tỳ vết,Liêu Kính Hàn phong độ thân sĩ kéo ghế cho nàng ngồi,trong lòng lại thấp thỏm bất an không biết nàng hẹn mình ra đây làm gì,Tống Hàm Nghi mỉm cười khuynh thành,dường như hôm nay tâm trạng của nàng rất tốt.
"Xin lỗi lúc nãy ta bị kẹt xe nên đến trể"
"Không có sao,ta cũng chỉ mới đến mà thôi"
Liêu Kính Hàn tiếp tục nhìn menu,nếu còn tiếp tục nhìn Tống Hàm Nghi sợ là nàng sẽ phun máu mũi,bây giờ Liêu Kính Hàn mới nhận ra Tống Hàm Nghi "tiềm ẩn" sự quyến rũ chết người,trước đây không hề phát hiện madam Tống lại xinh đẹp mê người như vậy,Liêu Kính Hàn không biết tại sao trong đầu mình lại tồn tại cái loại suy nghĩ đồϊ ҍạϊ này,nàng lắc đầu mấy cái muốn xóa đi dữ liệu lúc nãy vô tình nạp vào đầu óc,Tống Hàm Nghi đưa một hộp quà trang trí xinh đẹp cho Liêu Kính Hàn.
"Tặng ngươi,xem như chúc mừng ngươi được thăng chức,mau mở nó ra xem đi"
"Cám ơn ngươi,ngươi thật giống mẹ ta"
Liêu Kính Hàn bị Tống Hàm Nghi làm cho cảm động,khiến nàng nhớ đến khi tốt nghiệp đại học mẹ nàng cũng từng tặng quà cho nàng,Tống Hàm Nghi hơi nhíu mày,thầm nghĩ ta có hài tử lớn như ngươi sao,có ai nói với ngươi so sánh nữ nhân với mẹ mình sẽ làm cho người nghe khó chịu hay không,không biết Liêu Kính Hàn đang khen hay đang chê nàng,nhìn nàng có già đến như vậy sao,đúng là khúc gỗ mục không hiểu phong tình,Liêu Kính Hàn mở hộp quà ra xem bên trong là chiếc đồng hồ màu bạc dây da màu đen,kiểu dáng rất trẻ trung và cá tính,mặt đồng hồ có đính nhiều viên kim cương,nhãn hiệu mà mình yêu thích,Liêu Kính Hàn biết món quà này không nhỏ,mất mấy tháng lương của cảnh sát mới mua được,càng không biết tại sao Tống Hàm Nghi tặng mình món quà đắc tiền này,ở nhà Liêu Kính Hàn sưu tầm rất nhiều đồng hồ,sở dĩ Tống Hàm Nghi biết là vì Diệp Vũ An nói cho nàng nghe,nàng rất phân vân không biết nên chọn quà gì tặng cho Liêu Kính Hàn,vì nàng sợ quà mình tặng Liêu Kính Hàn không thích,nàng phát hiện tặng quà cho Liêu Kính Hàn là một chuyện khó khăn,nhưng nhìn thấy Liêu Kính Hàn vẫn trầm mặc không phản ứng gì khiến nàng càng thêm tò mò.
"Ngươi có thích hay không"
"Thật xin lỗi ta không thể nhận món quà này"
"Tại sao lại không,ta tặng cho ngươi mà,ngươi không nhận nó là từ chối thành ý của ta"
Tống Hàm Nghi mỉm cười giúp Liêu Kính Hàn đeo đồng hồ,Liêu Kính Hàn kinh ngạc khi phát hiện trên tay Tống Hàm Nghi cũng có đeo đồng hồ còn cùng kiểu dáng với mình,nhưng là loại dành cho nữ nhân,sắc mặt Liêu Kính Hàn cười còn khó coi hơn khóc,đây không phải đồng hồ tình lữ thì là cái gì đây,Liêu Kính Hàn không biết Tống Hàm Nghi đang có ý đồ gì với mình,trong lòng cảm thấy căng thẳng,lấy ra tờ khăn giấy lau mồ hôi lạnh,bây giờ có chút hối hận vì nhận món quà này,nhưng nếu không nhận sẽ làm nàng không vui,bây giờ phải làm thế nào đâu.
"Hay là ngươi tặng ta món quà khác có được không ?"
"Nếu ngươi không thích món quà này thì ta sẽ tặng ngươi món khác,nhưng quà ta đã tặng tuyệt đối không lấy lại"
"......."
Liêu Kính Hàn tiếp tục trầm mặc lau mồ hôi lạnh,người ta cũng không chính miệng công khai tỏ tình với mình,mình không có lý do gì đi cự tuyệt người ta,bây giờ không biết phải làm thế nào đây,Tống Hàm Nghi vốn là cố tình để cho Liêu Kính Hàn nhìn thấy mình đeo đồng hồ cùng kiểu dáng,nàng muốn ra ám hiệu cho khúc gỗ mục này biết cảm xúc trong lòng mình,mấy ngày nay nàng suy nghĩ rất nhiều việc,nàng cũng xác định được nàng đã thật sự động tâm vì Liêu Kính Hàn,bởi vì nếu lời nói của Liêu Kính Hàn có lúc khiến nàng cảm thấy vui vẻ,thì cũng có lúc khiến nàng cảm thấy khó chịu trong lòng,tâm trạng của nàng bị ảnh hưởng bởi Liêu Kính Hàn,Tống Hàm Nghi rất rõ cảm giác trong lòng mình hơn ai hết,thích một người không phải bởi vì người ta tốt với mình,hay người ta cũng thích mình,cảm giác thích và yêu không có mấy khác biệt,đều là một loại không thể nói rõ được.
Tống Hàm Nghi thuộc trường phái hành động,một khi đã xác định yêu một người thì nàng sẽ không do dự mà chủ động theo đuổi đối phương,Liêu Kính Hàn đối với nàng có thể nói là vừa thấy đã yêu,chẳng qua lúc đầu có quá nhiều việc xảy ra làm nàng không thể cảm nhận được điều đó,nếu nàng muốn Liêu Kính Hàn nhận ra ngoài nàng không còn bất luận nữ nhân nào để Liêu Kính Hàn yêu,thì nàng phải tốn không ít công sức và kiên trì theo đuổi,nếu nàng còn do dự chờ đợi khúc gỗ mục này bày tỏ tình cảm với mình sợ là chờ đến già không thấy ngày đó,nàng không muốn vì xấu hổ không dám thú tội mà vô tình tạo cơ hội cho nữ nhân khác cướp khúc gỗ mục này đi mất,ai theo đuổi ai không quan trọng,quan trọng là kết quả có như mình mong muốn hay không,nàng không muốn quá thẳng thắn nói ra là vì sợ Liêu Kính Hàn vẫn chưa thể tiếp nhận tình cảm của nàng,đến lúc đó sợ là ngay cả cơ hội làm bằng hữu cũng không có.
Liêu Kính Hàn dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong đĩa thức ăn,muốn nhanh chống thoát khỏi ánh mắt nhu tình như nước của Tống Hàm Nghi,trước giờ nàng rất nhát gan,cho dù có thích một người cũng không dám chủ động theo đuổi vì sợ bị cự tuyệt,hai mối tình trước cũng là do các nàng theo đuổi Liêu Kính Hàn,điều thứ hai nữa là Liêu Kính Hàn rất sợ bị nữ nhân khác chủ động theo đuổi khiến nàng căng thẳng,nếu nàng không có cảm giác với đối phương thì nàng càng chạy xa hơn.
Bây giờ Liêu Kính Hàn cảm giác Tống Hàm Nghi thật nguy hiểm,Liêu Kính Hàn hơi sợ sự nhiệt tình của nàng,nhưng nàng không quá chủ động như Hạ Lam Ngưng,nếu không có lẽ Liêu Kính Hàn đã bỏ chạy từ sớm,bây giờ đại mỹ nữ đã hạ một bậc thang cho mình leo lên,Liêu Kính Hàn không biết mình có nên leo lên hay không,bởi vì cầu thang này có đường lên mà không có đường trở xuống,mặc dù vẻ ngoài Tống Hàm Nghi là nữ nhân xinh đẹp lại nhu tình như nước và có nội hàm,đúng mẫu hình mà mình yêu thích,nhưng Liêu Kính Hàn thật sự không hiểu gì về con người thật của Tống Hàm Nghi,Liêu Kính Hàn không muốn mình chưa tìm hiểu đã tiếp nhận tình cảm của đối phương,sợ là lúc đó lại không có kết quả tốt giống như mình và Tương Nhã Ca,huống chi hiện tại Liêu Kính Hàn không muốn nghĩ đến vấn đề tình cảm nữa,Tống Hàm Nghi đưa ra hai vé xem phim,Liêu Kính Hàn muốn mở miệng nói gì lại im lặng.