Chương 6: Vẻ đẹp của cái chết

Sợ bóng sợ gió một hồi, Lục Hữu Nhất rửa tay xong liền ra hiệu cùng Giang Lạc lui ra ngoài. Lục Hữu Nhất cũng có chút sợ hãi, nhìn hướng mặt gương cùng Giang Lạc lải nhải: “Ngươi nói ở nơi này đồ vật dơ bẩn rốt cuộc sẽ là cái gì?”

Giang Lạc nói: “Đến ngươi còn không biết thì làm gì đến lượt ta.”

Lục Hữu Nhất nghẹn một chút, lẩm bẩm nói: “Ta đây không phải bởi vì để tìm chút an tâm sao?”

Giang Lạc trong lòng lộp bộp một chút, tận tình khuyên nhủ: “Lục Hữu Nhất, ta không có lợi hại như ngươi, vóc dáng Diệp Tầm lại càng không so nổi. Chúng ta ba người, có khả năng nhất hiện tại chính là ngươi a, ta sở dĩ cùng các ngươi nhận nhiệm vụ, đều là bởi vì có ngươi ở đây tọa trấn. Ngươi ở lòng ta thực lực không chỉ có như vậy, giờ ngay ngươi mà còn không thể tin tưởng, còn ai trong số bachúng ta có thể thu thập được thứ dơ bẩn này?”

Lục Hữu Nhất trước nay chưa từng được ai khen qua như vậy, lòng hắn có chút thẹn thùng, “Thật, thật vậy sao? Ta thật sự lợi hại như vậy sao?”

“Đương nhiên!” Giang Lạc chém sắt chặt đinh, “Ngươi phải tin tưởng bản thân mình, có quỷ cũng không phải sợ, trực tiếp động thủ, thứ đồ vật này cho dù lợi hại đến đâu, khẳng định cũng không thể lợi hại hơn ngươi được.”

Lục Hữu Nhất cực kỳ cảm động, từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới Giang Lạc sẽ tín nhiệm hắn như vậy, ý thức trách nhiệm từ đáy lòng ngùn ngụt bốc lên, Lục Hữu Nhất nắm chặt nắm tay nói: “Yên tâm, ta sẽ bảo vệ các ngươi!”

Giang Lạc vui mừng mà đưa tay lên vỗ bả vai hắn, đúng lúc Diệp Tầm từ trong WC đi ra, Giang Lạc liền chạy vội vào.

Hắn nhanh nhẹn sạch sẽ mà khóa cửa lại, một bộ dáng thỏa mãn ngân nga mà đi tới chỗ rửa tay trước gương.

Khúc hát hoạt bát, giai điệu đáng yêu.

Giang Lạc lại khom lưng rửa mặt để tỉnh táo, vừa ngẩng đầu, trong gương phản chiếu ảnh ngược đôi phượng nhãn của thanh niên, hàng lông mi dài rũ xuống mang theo bọt nước, tóc đen trên trán khép hơi cụp lại, dừng lại trước trán.

Mắt như được điểm thêm ánh sáng, khóe môi mang theo nụ cười. Nét đẹp cổ điển lại có chút hiện hiện đại tại đó mà pha trộn vào nhau, tạo nên vẻ mỹ lệ rực rỡ lung linh.

Nhưng lúc này khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên lại đột nhiên trở nên có chút khó coi, bởi vì trên cần cổ thon dài đột nhiên xuất hiện một cái chưởng ấn khá sâu.

Nhìn dấu vết dữ tợn hằn rõ từng đốt ngón tay, Giang Lạc cảm thấy được huyết mạch trên cổ đang bị khống chế không thể di chuyển được.

Giang Lạc hô hấp dần dần trở nên khó khăn, hắn chăm chú nhìn về phía gương, bỗng nhiên ảnh ngược trong gương chợt hiện ra. Không chỉ có một mình hắn, một đám hắc vụ như ẩn như hiện đột ngột tụ lại ngay phía sau.

Âm khí tụ tập ngày càng dày đặc, dùng sức làm Giang Lạc ngay lập hít thở không thông.

Luồng tử khí dày đặc từ bên tai thổi qua, đám sương đen len lỏi vào bàn tay đang nắm chặt, có tiếng người cười nhẹ hai tiếng, hứng thú hỏi: “Ta khi nào…… đối với ngươi rễ tình sâu đậm?”

Giang Lạc khó khăn nhìn về phía gương.

Lúc này trong thanh âm lại vang lên tiếng cười, hứng thú dạt dào mà nói: “Thật là một câu chuyện xưa thú vị.”

Trì Vưu sao có thể xuất hiện vào lúc này!

Giang Lạc hai chân đã cách mặt đất một khoảng, hắn miễn cưỡng dùng mũi chân chống trên mặt đất, đôi tay túm cổ, ý đồ đối kháng với đám sương đen, nhưng sau một hồi cố gắng, sắc mặt của hắn hoàn toàn trầm xuống.

Đám sương không tụ lại được thành hình người, chỉ có thể ở phía sau Giang Lạc không ngừng vặn vẹo. Cái thanh âm âm trầm đáng sợ này còn ở bên Giang Lạc ngan nga mấy ca khúc, khiến cho bài hát vốn yểu điệu đáng yêu trở nên lãnh khốc vặn vẹo.

Theo lý mà nói, Trì Vưu hiện tại căn bản chưa thể có được năng lực hiện thân mới đúng, cho dù là đầu thất, hắn cũng không thể hồi hồn.

Giang Lạc thở ngày càng khó khăn, mồ hôi ẩn hiện trên cánh mũi, sắc mặt bắt đầu chuyển màu xanh tái. Thanh niên xinh đẹp mặc dù là đang ở trong thời điểm chật vật đối diện với cái chết cũng không giấu được nét mỹ lệ. Hắn giãy giụa, dùng sức chống cự lại làn sương mù, giống như một nụ hoa đáng thương vô vọng giữa tâm bão dữ dội.

Trơ mắt mà nhìn sinh mệnh của một đóa hoa như vậy ở trong tay chình mình xói mòn, phần lớn mọi người đều sẽ nảy sinh ra một loại cảm xúc không đành lòng. Nhưng đối với một bộ phận nhỏ nhóm người mà nói, đây mới là phương pháp chính xác để cảm thụ nghệ thuật.

Ở thời khắc tử vong, những thứ đồ mỹ lệ kia mới có được vẻ động lòng người thật sự.

Trì Vưu cũng thuộc nhóm người này.

Hắn như có như không lộ ra thanh âm sung sướиɠ, sương mù màu xám kích động khẽ chạm vào bàn tay đang nắm chặt, Giang Lạc đã bước vào khoảnh khắc cận kề cái chết.

Trì Vưu thật sự sẽ gϊếŧ chết hắn.

Thật con mẹ nó đúng là một kẻ điên, rõ ràng đối với hắn có hứng thú, thế nhưng so với trong nguyên văn, du͙© vọиɠ muốn gϊếŧ chết hắn còn lớn hơn nhiều.

Giang Lạc nỗ lực nhìn về phía tấm gương, đại não tại đây dần trở nên rõ ràng, thậm chí phá lệ bình tĩnh. Hắn nhớ tới lời Diệp Tầm nói, gương là vật trung gian, thuần âm, WC vốn là nơi dơ bẩn, gương ở trong WC sẽ càng tà môn hơn mấy chiếc gương bình thương, hơn nữa hiện tại là giờ Tý, âm khí đạt cực đại, Trì Vưu có thể hiện thân có lẽ là nhờ vào lý do này.

Nếu phá hủy chiếc gương, như vậy Trì Vưu có phải hay không cũng sẽ biến mất?

Cái ý tưởng này là một canh bạc, sống chết chỉ nằm trong một bước đi.

Nhưng nếu không làm gì thì cũng sẽ chết.

Giang Lạc tuyệt không tin tưởng bản tính của ác quỷ, đột nhiên nổi lòng từ bi mà thả hắn đi.

Chiếc gương hình chữ nhật này yên lặng nằm đó, thu hết một màn sự việc quỷ dị, đột nhiên Giang Lạc nâng một chân đạp mạnh lên bồn rửa tay, từ sống lưng đến đôi chân thon dài, hình thành một đường vòng cung xinh đẹp.

Mái tóc đen của hắn quét lên phần bả vai, làm cho mái tóc vừa mới mới sửa sang một lần nữa trở nên hỗn độn. Giang Lạc trên mặt mồ hôi chảy xuống từng hạt đậu. Hắn nỗ lực mượn lực, tranh thủ thu lấy một tia dưỡng khí, rồi đột ngột quay qua đối với mặt gương lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

Giang Lạc như là bởi vì thiếu oxy hai bên má phiếm hồng, hắn nheo đôi mắt lại, lông mi rủ xuống cặp con ngươi đen tròn đang phản chiếu thứ ánh sáng không rõ, rồi lại toát lên tình ý nồng đậm miên man, “Trì Vưu……”

Hắn gian nan, không tiếng động dùng miệng nói: “Ngươi chính là yêu ta nha, ngươi xem, ngươi chết rồi cũng cố ý tới tìm ta.”

Ý cười triền miên, mặt mày tràn ngập biểu tình trào phúng cùng khıêυ khí©h.

Giang Lạc bịa đặt chuyện xưa chỉ là vì muốn lừa gạt những kẻ không biết chân tướng mà thôi, làm sao có thể qua mặt được Trì Vưu.

Mà hắn căn bản cũng lười đi lừa a.

Đối mặt Trì Vưu, Giang Lạc bộc lộ ra ác ý thuần túy nhất của bản thân, hắn nhìn tên ác quỷ này, khóe miệng tươi cười càng lúc càng lớn, “Mọi người đều biết ngươi cực kỳ, cực kỳ yêu ta.”

Dòng máu hưng phấn không chịu khống chế mà bắt đầu sôi trào, xao động, kêu gào muốn chèn ép Trì Vưu, muốn tên lệ quỷ này phải cúi đầu nhận thua.

Ý nghĩ mãnh liệt nhanh chóng xuất hiện liền lập tức đánh vỡ kế hoạch của Giang Lạc. Như được một bồn nước lạnh “Vèo” xối ướt từ đầu tới chân, trong khắc truyền ra khắp toàn thân.

Cái gì là yếu đuối?

Cái gì là vô tội ?

Tuy rằng không phải hắn gϊếŧ Trì Vưu, nhưng nếu hắn đã trở thành nguyên chủ, vậy thì hắn sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm từ nguyên chủ.

Hắn cũng chẳng muốn ở trước mặt Trì Vưu giả trang thành cái loại mặt hàng này.

Trì Vưu như thế nào trong lòng hắn đã quá rõ ràng, nếu Trì Vưu đối với hắn dâng lên hứng thú thì việc gϊếŧ chết hắn, Trì Vưu tuyệt đối sẽ không làm.

Ngươi chỉ là một kẻ đã chết, vậy thì ta sẽ có cách khiến người không có cách nào mở miệng.

Cho dù ngươi hận ta, thì ngươi ở trong mắt người khác cũng chỉ là một kẻ đáng thương, yêu mà không thể có được.

Ngươi muốn gϊếŧ ta, sẽ có vô số người sống đứng trước người ta mà lựa chọn chống lại ngươi.

Khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên một lần nữa ánh lên thần sắc kiêu ngạo, ngạo mạn mà càn rỡ, nét đẹp cổ điển có chút ý nhị bị đánh vỡ, bộ dáng so với lúc trước lại nhiều thêm một thứ gì đó khó giải quyết .

Đám sương ngừng cười, dừng lại mà nhìn hắn, tựa hồ có chút nghi hoặc.

Giang Lạc lại lần nữa hướng về phía gương lộ ra một nụ cười xán lạn, ngay sau đó lập tức dùng lực, xoay người đá về phía mặt gương.

—— nếu như một đá này không được, cổ hắn lập tức sẽ bị tay Trì Vưu vặn gãy.

Phanh!

Tiếng pha lê vỡ chói tai vang lên, Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm đứng ở ngoài cửa nháy mắt tiến vào, “Giang Lạc!”

Giang Lạc bị quăng mạnh vào bên trong đống mảnh vỡ thủy tinh, Lục Hữu Nhất chạy tới nâng hắn dậy, Diệp Tầm biểu tình nghiêm túc che chở trước người bọn họ.

Giang Lạc phủi rớt vài mảnh vỡ thủy tinh đang bám ở trên người rồi đứng lên, Lục Hữu Nhất lo lắng nói: “Phát sinh chuyện gì?”

Giang Lạc bả vai run rẩy, ngay lúc Lục Hữu Nhất cho rằng hắn khóc, thì Giang Lạc lại ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười, hai má phiếm hồng giống như đang say. Hắn vuốt ve dấu vết xanh tím đáng sợ trên cổ, dùng ngữ khí giống như đang nằm mơ nói: “Trì Vưu vừa mới tới tìm ta.”

Lục Hữu Nhất hai mắt trừng lớn: “Cái gì?!”

Diệp Tầm bỗng chốc quay đầu lại gắt gao nhìn chằm chằm Giang Lạc.

Giang Lạc ngón tay chậm rãi ở trên cổ vuốt ve, cười nói: “Hắn nói muốn ở cùng ta, muốn ta xuống đó cùng với hắn.”

Vết thương trên cổ không thể là giả, Lục Hữu Nhất nghẹn họng nhìn trân trối, lắp bắp nói: “Thật, thật sự?”

Giang Lạc hướng hắn chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói: “Là thật nha.”

Nhìn Giang Lạc đang chìm trong vui mừng, Lục Hữu Nhất trong lòng càng âm trầm, hắn không dám tin tưởng, chỉ cảm thấy hình tượng Trì Vưu ở đáy lòng hắn đang dần tan vỡ: “Cái này, cũng quá hoang đường rồi……”

“Người quỷ vốn là không chung đường,” Diệp Tầm trầm mặt, cảnh cáo mà liếc nhìn Giang Lạc, “Người đã chết, liền không thể sống lại được. Người sống không thể cùng người chết ở bên nhau, đây là quy tắc chốn Âm Dương.”

Lục Hữu Nhất hai mắt vô thần mà lặp lại lời Diệp Tầm: “Đúng vậy, Diệp Tầm nói rất đúng…… Trì Vưu ca sao có thể làm ra loại sự tình này……”

Trì Vưu ca ôn nhu dễ ở chung như vậy, chuyện như thế này hắn sao có thể nghĩ đến.

Đầu Lục Hữu Nhất bỗng chốc phình ra, bần thần cùng hai người còn lại đi ra khỏi phòng vệ sinh. Diệp Tầm như là sợ Giang Lạc nghĩ luẩn quẩn, cố ý mở TV tìm một chương trình tràn đầy năng lượng tích cực cho hắn xem, muốn làm Giang Lạc hiểu được sinh mệnh là trân quý cỡ nào.

Thanh âm TV trầm mặc vang lên, ba người đáy lòng như tơ vò, lăng lăng nhìn lên màn hình. Chờ video cuối cùng vừa kết thúc, Diệp Tầm liền tắt TV, đem thú bông đưa cho Giang Lạc ôm, chính mình thì đứng ở trước bàn.

Giang Lạc ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ, 11 giờ 15 phút.

Giờ Tý đã tới.

Diệp Tầm thắp một nén hương, một tay dựng thẳng cắm vào trong bátgạo trắng, một đường sâu tới đáy chén. Hương thẳng tắp mà dựng ở phía trước mặt gương, Diệp Tầm lại dùng lửa đốt thêm một nén hương khác, thủ pháp lưu loát sạch sẽ cầm lấy một trương hoàng phù để sát vào que hương đang cháy, lại đem tờ phù chú mới cháy được một nửa bỏ vào chén nước đầy.

Giang Lạc loáng thoáng thấy rõ hoàng phù, đúng là một tờ “Truy quỷ phù”.

Thần kỳ chính là, mảnh phù chú sau khi để vào trong nước vẫn còn tiếp tục bị thiêu đốt cho đến khi cháy hết hẳn, nước trong cũng biến thành một chén nước tro đen vẩn đυ.c.

Diệp Tầm đôi tay cung kính bưng bát nước đổ vào trong chén gạo trắng, sau đó nhìn chằm chằm khói trắng bay ra.

Khói bay phiêu phiêu mù mịt, nhẹ nhàng đong đưa hướng lên phía trên.

Ngay lúc ba người trong phòng đang căng thẳng cực độ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Thanh âm già nua của bà cố nội vang lên, “Các ngươi đã ngủ chưa?”

Lục Hữu Nhất ra một đầu đầy mồ hôi, chạy vội ramở cửa, “Nãi nãi, ngài có việc sao?”

Ngoài cửa là bà cố nội câu nệ mà cười, giơ khay trong tay, nói: “Ta sợ mấy tiểu gia hỏa các ngươi buổi tối sẽ đói, liền mang lên cho các ngươi chút thức ăn.”

Lục Hữu Nhất tiếp nhận khay, hít một ngụm hương vị mỹ thực ở trong long, hạnh phúc đến muốn rớt nước mắt, quay sang nói với lão bà: “Thật cám ơn ngài.”

Bà cố nội cười ha hả nhìn hắn, lại hướng trong phòng nhìn một cái, dặn dò nói: “Mau ngủ đi, đừng thức khuya a.”

Lục Hữu Nhất liên tục gật đầu, đang muốn tiễn bà cố nội đi , đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền hỏi: “Đúng rồi nãi nãi, ngài ở chỗ này đã bao lâu rồi?”

Bà cố nội suy nghĩ một hồi, không xác định mà chậm rì rì nói: “Một tháng đi.”

Lục Hữu Nhất: “Thế trước đây ngài có phát hiện qua có sự tình kỳ quái gì đã xảy ra không?”

Lão nhân lắc lắc đầu, nhưng giống như nghĩ tới cái gì, động tác lắc đầu đột ngột dừng lại, thần sắc hiện lên vẻ chần chờ.

Lục Hữu Nhất như thấy được manh mối, lập tức truy vấn: “Nãi nãi, ngài thử nhớ kỹ lại xem?”

Lão nhân dường như có chút do dự, nâng mắt lên nhìn vào Lục Hữu Nhất, nhỏ giọng nói: “Con dâu của ta hình như có chút không thích hợp.”

Lục Hữu Nhất sửng sốt, “Cái gì không thích hợp?”

Lão nhân tiến lên hai bước, che miorệng nói nh: “Nàng không cho phép ta đút tôn tử ăn bát kỳ cái gì…… trong vòng một tháng này, tính tình nàng cũng thay đổi rất nhiều, thường xuyên hướng về nhi tử ta mà nổi giận, lại còn đánh cháu trai ta mấy lần.”

“Ta, ta vừa thấy nàng liền có chút sợ hãi……” Bà cố nội nói.

Lục Hữu Nhất cau mày, cảm tạ lão thái thái, đem cơm canh mang trở về phòng, đem chuyện lão thái thái vừa kể nói cho Giang Lạc cùng Diệp Tầm.

Diệp Tầm trầm tư thật lâu sau, “Một tháng trước sao, thời điểm ba nữ sinh đó mất tích hình như cũng chính là vào một tháng trước.”

Lục Hữu Nhất nói: “Này cũng quá trùng hợp rồi.”

Diệp Tầm giải quyết dứt khoát: “Ngày mai chúng ta đi xem lão bản nương.”

Lão nhân gia đưa đến mấy bát mì phở, trong chén còn bỏ thêm hai quả trứng với mấy miếng bánh bao, còn có thơm ngào ngạt mùi khoai tây chua cay. Giang Lạc không đói bụng, nhưng nhìn đến cũng cảm thấy thèm thèm.

“Nhà người ta đến khoai tây xào đều ngon đến như vậy” cái này đúng là đã đánh sâu vào oán niệm sắp thành hình trong lòng Lục Hữu Nhất “Mấy thứ trong trường của chúng ta, cho thêm cái motor nữa cũng không thể sánh được.”

“Trường học chúng ta đúng là quá nghèo,” Diệp Tầm nói, “Ngươi có tiền như vậy, sao không bảo trong nhà cấp cho trường học chúng ta một cái nhà ăn?”

“Nhà ta rất có tiền sao?” Lục Hữu Nhất mờ mịt ngẩng đầu nhìn bọn họ, khảy khảy cái đồng hồ hàng hiệu trên tay nói ra một câu quá đáng đánh đòn :“Ta không biết a, ta đối tiền không có hứng thú.”