Giang Lạc hài lòng thanh toán tiền. Cậu bỗng phát hiện một hạt ngọc khác thường xen lẫn trong chuỗi hạt trên tay ông chủ.
Giữa chuỗi hạt có vẻ như làm bằng gỗ kia, hình như có một viên ngọc trong suốt, mờ mờ tỏa ra ánh sáng băng giá màu trắng. Giang Lạc không khỏi nhìn viên ngọc đó thêm mấy lần, đột nhiên mí mắt phải giật vài cái.
Cậu đè mí mắt phải, hỏi: “Ông chủ ơi, cháu có thể nhìn thử chuỗi hạt trong tay chú không?”
Đột nhiên ông chủ mở mắt, ánh mắt sâu xa nhìn Giang Lạc: “Cậu muốn nhìn chuỗi hạt của ta?”
Giang Lạc cười cười: “Không được ạ?”
Ông chủ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi đưa chuỗi hạt cho cậu: “Có thể chứ.”
Thế nhưng chuỗi hạt chưa kịp tới tay Giang Lạc thì sợi dây xỏ ngọc bỗng đứt phựt. Những viên ngọc lập tức rơi xuống đất rồi lăn đi khắp nơi.
Ai cũng không ngờ được chuỗi hạt đột ngột đứt lìa như vậy. Đám Diệp Tầm nghe thấy tiếng động thì chạy tới giúp đỡ tìm ngọc, nhưng cuối cùng dường như lại thiếu mất một viên so với lúc đầu.
Cũng chính là viên mà Giang Lạc thấy hoàn toàn khác biệt kia.
Ánh mắt ông chủ phức tạp nhìn số ngọc còn lại. Giang Lạc không biết biểu cảm của ông như vậy là có ý gì, vừa giống như che giấu sự sợ hãi lại dường như phiền muộn mà thở dài một hơi. Một lúc lâu sau, ông chủ trực tiếp vung tay đuổi người: “Được rồi được rồi, cũng không phải đồ quan trọng gì đâu, mấy đứa đừng tìm nữa.”
“Nhanh chóng trả tiền đi để già này còn đóng cửa.”
Loại cửa tiệm như này tuyệt đối không làm ăn sau khi trời tối. Cả đám vội vàng trả tiền rồi đón xe đi đến nghĩa trang.
Tám người chia thành hai xe lần lượt đến nghĩa trang nơi chôn cất Trì Vưu. Trì Vưu là người cầm quyền của nhà họ Trì, cho nên nghĩa trang cũng phải là nơi phong thủy bảo địa. Lúc họ vừa đến, bên mộ Trì Vưu có rất nhiều hoa tươi và vết hóa vàng mã. Hẳn là ban ngày có rất nhiều người tới cúng viếng.
Cả nhóm đều là người chuyên nghiệp. Họ nhanh chóng bày dùng để chiêu hồn, còn Diệp Tầm sẽ là người thực hiện việc đó.
Giang Lạc âm thầm nâng cao cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng cho sự xuất hiện của Trì Vưu.
Cậu được mấy người Lục Hữu Nhất bảo vệ ở giữa. Họ sợ Trì Vưu mất lý trí ngoan cố không chịu nghe thuyết phục, mang Giang Lạc đi ngay trong đêm nay.
Nhưng kết quả không có gì xảy ra.
Diệp Tầm nhíu mày mở mắt ra: “Tớ không chiêu hồn Trì Vưu về được.”
Cát Chúc nghiêm túc nói: “Để tớ thử xem.”
Ấy thế mà từng người thử xong, Trì Vưu vẫn không xuất hiện. Mọi người hoàn toàn chìm vào bối rối, Lục Hữu Nhất bó tay hỏi: “Chẳng lẽ đêm nay không phải đầu thất của anh Trì Vưu?”
“Sao mà thế được.” Trác Trọng Thu phản bác: “Không thể sai được, đêm nay chính là đầu thất của Trì Vưu. Nhưng lạ thật đấy, sao lại không chiêu được hồn…”
Giang Lạc không hiểu mình nên thở dài một hơi hay nên tăng thêm cảnh giác. Cậu cau mày, nhìn ngôi mộ trong đêm tối rồi lặng lẽ chìm vào suy nghĩ.
Dáng vẻ đó trong mắt người xung quanh không khỏi phủ thêm một tầng cảm xúc khổ sở đau buồn. Đột nhiên Trác Trọng Thu quăng thanh kiếm gỗ đào trong tay đi, uể oải bấm điện thoại gọi xe đến: “Đi thôi, không làm nữa, tớ mang mấy cậu đi quán bar uống rượu.”
Ngay cả Văn Nhân Liên cũng để đồ trong tay xuống, ưu nhã sửa sang mép váy: “Hôm nay là đầu thất của Trì Vưu, tất cả mọi người đều không dễ chịu, mượn rượu giải sầu cũng là một ý kiến hay.”
Lục Hữu Nhất lén lút liếc mắt nhìn Giang Lạc mấy lần: “Cũng được.”