Chương 17: Trao đổi mua bán

Giang Lạc cổ quái: “Ngươi muốn mua tờ bùa này?”

Kỳ thật hắn càng muốn hỏi:“ Trương phù chú này còn có thể bán?”.

Cát Chúc nhìn không rời mắt: “Ta, ta muốn mua, nhưng ta không có tiền……”

Giang Lạc: “……”

Mấy lời của Cát Chúc nghe như đang giỡn chơi Giang Lạc, nhưng biểu tình hắn lại không nói như thế. Giang Lạc chăm chú quan sát từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt Cát Chúc, sau đó nhẹ nhàng buông bút, cầm lấy tờ bùa chú lên.

Ánh mắt Cát Chúc nhìn chăm chăm vào trương phù không chịu dời đi, Giang Lạc xác định biểu tình của hắn là thật, liền dứt khoát lưu loát mà đem này trương phù đặt vào tay hắn: “Tặng cho ngươi.”

Cát Chúc thụ sủng nhược kinh: “Tặng cho ta?!”

Giang Lạc nhún nhún vai: “Đúng rồi, cho ngươi.”

Nguyên liệu để vẽ bùa cũng là đồ có sẵn trên bàn, Giang Lạc thậm chí còn không phí bao nhiêu sức lực, chỉ cần như vậy thôi mà đã có thể làm ra đồ có giá trị, đem đi đổi ân tình mới là cách làm của người thông minh.

Cát Chúc luống cuống chân tay, nâng niu lá bùa, cảm động nói: “Giang Lạc, ta có thể làm chân chạy vặt cho ngươi, tuy rằng không có tiền, nhưng có thể bưng mâm giặt quần áo quét nhà, mấy chuyện này ta cực kỳ có kinh nghiệm.”

Giang Lạc nhìn hắn một thân tiên phong đạo cốt, lại ngó sang Lục Hữu Nhất cách đó không xa cả người tràn đầy hơi thở của kẻ có tiền, không khỏi cảm thán thế giới đúng là muôn màu muôn vẻ: “Không cần, bình thường ngươi chỉ điểm ta một chút là được, thế là đủ rồi.”

Cát Chúc nước mắt đều sắp chảy ra: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, trên đời này quả nhiên vẫn còn người tốt. Giang Lạc, ngươi về sau có việc cứ tới hỏi ta, biết cái gì ta nhất định sẽ nói cho ngươi.”

Nói xong, Cát Chúc nhịn không được quan sát cẩn thận lại lá bùa: “Phù văn linh động, không nói tới “khí” nước chảy mây trôi, vậy mà mỗi nét vẽ ở đây đều ẩn chứa loại lực đạo tương đồng, tuyệt đối là thượng đẳng bùa chú.”

Giang Lạc yên lặng đem lời hắn nói ghi tạc trong lòng.

Nguyên thân khi họa phù không hề xuất hiện tình huống như vậy, liên tưởng đến việc lúc trước hắn ở khách sạn 129 nhìn thấy màn sương đen, Giang Lạc cảm giác những biến hóa đó xuất phát từ chính linh hồn của mình.

Hắn khả năng xác thật đúng là thiên tài!!!

Cát Chúc mặt đầy vui vẻ nhìn sang Giang Lạc “Giang Lạc, nhưng sao đột nhiên ngươi lại vẽ được lá bùa này?”

Giang Lạc vẫn một bộ bình tĩnh, đang muốn lừa gạt một chút, Cát Chúc bỗng như bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi nhất định là bởi vì muốn báo thù giúp Trì Vưu, cho nên quyết chí tự cường đúng hay không?”

Một bên thì hỏi, một bên liền xác định luôn suy đoán của mình, nhịn không được cảm thán: “Nguyên lai tình yêu thật sự có thể kích phát tiềm lực của con người.”

Đôi mắt Giang Lạc đã cong thành hình trăng non, vừa nhìn là biết hắn đang cực kỳ cao hứng : “Đúng vậy, hắn làm ta thoát thai hoán cốt.”

Ha hả.

Động tĩnh hai người bọn họ bên này ngay lập tức làm lão tiên sinh chú ý, lão đạo sư cau mày đi tới, nghiêm túc nói: “Các ngươi không ở đó họa phù, ở chỗ này làm cái gì?”

Cát Chúc: “Lão tiên sinh, chúng ta……”

Lão tiên sinh đột nhiên đánh gãy lời hắn, kinh hỉ nhìn chằm chằm tờ phù chú trong tay, vui mừng khôn xiết: “Cát Chúc, công lực vẽ phù của ngươi lại tiến bộ a!”

Cát Chúc ngượng ngùng nói: “Lão tiên sinh, đạo phù này không phải tác phẩm của ta, là Giang Lạc vẽ.”

Lão tiên sinh sửng sốt, trì độn mà nhìn về phía Giang Lạc, nỗi hoài nghi dày đặc nơi đáy mắt.

Giang Lạc trên đầu còn chưa đổ một giọt mồ hôi, người khác chỉ mới mò mẫm, nửa bước khó tiến, hắn lại vẽ xong rồi?

Cái này chẳng khác gì có người cùng ông ta nói “Heo mẹ cũng biết leo cây”, không phải là giỡn chơi sao?!

“Phải không?” Lão tiên sinh tuy rằng chưa nói gì, nhưng thần thái cử chỉ đã chứng minh ông ta không tin:, “Không tồi không tồi, Giang Lạc, ngươi viết lại một tờ cho ta xem thử?”

Cát Chúc do dự nói: “Một lần họa phù thôi cũng tốn rất nhiều sức lực, tiên sinh, hay là để lần sau.”

Giang Lạc cười tủm tỉm: “Vẽ lại một lá bùa tương tự cái này?”

Lão tiên sinh nhìn thẳng mắt hắn: “Đúng vậy.”

Giang Lạc cười: “Chỉ là một sự tình đơn giản, đương nhiên là có thể.”

Lão tiên sinh nghe thấy mấy lời dõng dạc này, trong mắt lại một lần nữa tràn ngập thất vọng: “Vậy ngươi vẽ đi.”

Giang Lạc thật sự rút ra một trương hoàng phù, nhẹ nhàng tùy ý cầm bút.

Lá bùa từ khi bắt đầu đến lúc hoàn thành đều được diễn ra dưới mí mắt của lão đạo sư. Cho đến khi kết thúc, hắn nhìn nhìn lá bùa một cái, lại nâng mắt lên nhìn nhìn Giang Lạc, hai mắt trừng to kinh ngạc.

Giang Lạc nửa giọt mồ hôi cũng không đổ, thậm chí điệu bộ lúc họa phù lại vô cùng nhẹ nhàng, hắn cảm thấy như thế này còn dễ hơn thiết kế bản vẽ rất nhiêu, bản vẽ thì kích cỡ tinh vi một chút cũng không thể sai, vẽ bùa thì tương đối tùy tâm: “Như vậy được không?”

Cát Chúc sợ ngây người: “Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn a……”

Lão tiên sinh bị thanh âm này làm cho bừng tỉnh, đôi mắt tỏa sáng mà cầm lá bùa Giang Lạc vừa mới họa tốt nâng lên trước mắt dùng sức nhìn trong chốc lát, cười lớn rồi xoay người hướng phía ngoài chạy đi, hành động nhanh chóng, làm mọi người trong ban nghẹn họng nhìn theo trân trối.

Một đám người tiến đến vây quanh Giang Lạc, Giang Lạc đành phải lại làm trò trước mặt bọn họ vẽ thêm một tờ.

Lục Hữu Nhất nhìn hắn vẽ phù tốt như vậy, nước mắt thiếu chút chảy thành hai hàng, nức nở nói: “Ngươi vậy mà lại trộm nỗ lực sau lưng ta, từ nay ngươi không còn là đệ nhất đếm ngược nữa, đệ nhất đếm ngược liền biến thành ta.”

Giang Lạc: “……”

Lục Hữu Nhất quá mức đau lòng, hắn từ trên tay tháo đồng hồ xuống đưa cho Giang Lạc: “Nhanh lên, dùng để trao đổi với lá bùa của ngươi, đền bù linh hồn đang nứt vỡ của ta.”

Giang Lạc nhìn đồng hồ giá trị xa xỉ trước mắt, tức khắc quay đầu nhìn Cát Chúc.

Cát Chúc cảnh giác mà đem lá bùa nhét vào trong túi áo, hướng tới hắn lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.

Ngươi hiểu mà.

Nguyên lai một trương phù chú có thể có giá trị như vậy.

Giang Lạc ngay lập tức đưa cho Lục Hữu Nhất, hắn đồng hồ nhét vào trong túi: “Còn có ai muốn không? Có tiện nghi liền bán tiện nghi, lúc này chính là cơ hội.”

Trác Trọng Thu hỏi: “Ngươi còn có thể vẽ thêm mấy tờ?”

Giang Lạc nói: “Ta không biết.”

Hắn chống cằm, nhìn một chút chồng hoàng phù, trầm ngâm nói: “Ta vẽ thêm được cái nào, các ngươi lấy đi cái đó?”

“Có thể.” Trác Trọng Thu nhắc nhở: “Nhưng phải nói trước, nếu ngươi đến cực hạn thì phải lập tức dừng lại .”

Giang Lạc: “Được.”

Hắn một bên tập trung vẽ phù, một bên nghe Trác Trọng Thu cùng Cát Chúc phổ cập mấy kiến thức khoa học về phù chú.

Giới huyền học suy thoái, không chỉ khan hiếm luyện khí sư, mà phù chú sư cũng ít đến thảm thương. Người có thể vẽ phù trong thế hệ hiện nay phần lớn đều là người lớn tuổi, chế tác bùa chú khó tránh khỏi có chút hữu tâm vô lực. Ở trong lứa người trẻ lại không có ai đủ bản lĩnh để đứng lên làm trụ cột, đúng là thời kì chồng chất khó khăn.

Lúc này mà muốn mua một tờ phù chú chất lượng, không chỉ cần có tiền, còn phải yêu cầu quan hệ. Thị trường cung không đủ cầu, bởi vậy phần lớn mọi người đều dùng phù do chính mình vẽ, nên chất lượng cũng thường thường, miễn cưỡng mà sử dụng. Nếu trong trường hợp thật sự yêu cầu phù chú, cũng chỉ có thể từ trong tay mấy bạn học khác mua một số ít bùa phẩm chất kém cỏi mà dùng tạm.

Giang Lạc một bên nghe, một bên họa phù, biết đây là vật quý giá, hắn vẽ một mạch bảy trương phù chú mới buông bút: “Không vẽ nổi nữa.”

Nhưng có thể vẽ liên tục một lúc bảy tờ trấn áp phù, đã là một kỳ tích, nói không chừng lão sư chuyên môn về phù chú trong trường cũng chưa chắc làm được như vậy.

Trác Trọng Thu lẩm bẩm nói: “Ngươi rốt cuộc đã lãng phí bao nhiêu thiên phú rồi……”

Bảy trương phù, trừ bỏ Cát Chúc cùng Lục Hữu Nhất đã lấy một, năm tờ trong đó mỗi người đều lấy một cái. Trác Trọng Thu là trực tiếp nhất, add WeChat chuyển khoản cho Giang Lạc, còn những người khác nghĩ cách lấy một đổi một.

Diệp Tầm: “Ta dạy bù cho ngươi.”

Cái này có thể, Giang Lạc gật đầu đáp ứng, nhìn về phía vị tiếp theo.

Khuông Chính câu nệ nói: “Ta có thể luyện khí cho ngươi.”

Cái này cực kỳ có thể, hắn đã thèm thuồng oán linh thú bông của Diệp Tầm đã lâu.

Văn Nhân Liên cười tủm tỉm nói: “Ta có thể mang ngươi đi mua tài liệu luyện khí, lấy giá gốc, hơn nữa còn đảm bào chất lượng.”

Giang Lạc: “Thành giao.”

Samuel nhiệt tình nói: “Ta có thể dạy ngươi khiêu vũ, kích trống, ca hát.”

Giang Lạc: “……” Cái quỷ này là gì?

“Samuel là một Shaman, có thể thỉnh thần nhập thân.” Văn Nhân Liên giải thích:“Hắn lúc mời thần yêu cầu khiêu vũ, kích trống, ca hát như lời chú ngữ để thỉnh Thần Linh ứng hiện, đạt được trạng thái linh hồn xuất khiếu.”

Samuel liên tục gật đầu: “Đúng vậy, ta có thể dạy ngươi, thật sự đó.”

Lục Hữu Nhất dịch đến bên người Giang Lạc, nhỏ giọng nói: “Ngũ âm của Samuel không được đầy đủ cho lắm, phỏng chừng là bởi vì quá khó nghe, cho nên chưa từng thành công thỉnh thần một lần nào, vạn lần không thể học hát với hắn,...tuy nhiên mấy cái kia thì có thể. Hơn nữa, ngươi biết phòng học nhạc của trường học chứ? Nó được thiết kế để xây dựng riêng cho Samuel, cách âm cực kỳ tốt, chẳng phải là vì sợ hắn mở miệng sẽ dọa đến chúng ta hay sao.”

Giang Lạc trầm mặc trong chốc lát, hỏi Samuel: “Người xếp hạng ba đếm ngược trong ban là....?”

Samuel lộ ra nụ cười ngốc ngếch bạch ngọt: “Đúng vậy đúng vậy, Giang, chính là ta, Lục là thứ hai, ngươi là thứ nhất, ngươi đúng là tuyệt nhất!”

Giang Lạc biểu tình vặn vẹo trong chớp mắt, đem lá bùa nhét vào tay hài tử ngốc nghếch này: “Đem đi đi.”

Nể mặt hắn sắp thăng cấp trên bảng xếp hạng, Giang Lạc không thèm so đo.

Dư lại hai tờ Giang Lạc cất giữ cho bản thân, hắn muốn thử một lần xem có thể dùng nó đối phó được với Trì Vưu hay không.

Một buổi sáng, phù chú đại sư cũng không trở về. Giang Lạc cho rằng chuyện này sẽ không có kế tiếp, mãi cho đến khi khó nhọc ăn xong cơm trưa ở nhà ăn, lúc sắp bắt đầu khóa học phong thuỷ vào buổi chiều, trường học đột nhiên đưa ra thông báo.

Giang Lạc, Lục Hữu Nhất, Diệp Tầm đã hoàn thành ủy thác, bởi vì khó khăn vượt quá yêu cầu, lại mang về thêm một cái đầu quỷ đang nuôi dưỡng trong chậu hoa, cho nên khen thưởng gấp đôi, từ bốn biến thành tám, Diệp Tầm cùng Lục Hữu Nhất đã đủ học phần để tham gia thi đấu Vân Nam.

Toàn bộ ban, người duy nhất không đủ học phần chính là Giang Lạc, cho dù cộng thêm tám điểm nữa, học phần của hắn cũng chỉ mới có mười một. Nhưng mà bởi vì hắn có thể vẽ ra một tờ phù chú thượng đẳng, xem như là phúc lợi cho học sinh lần đầu thành công, trường học khen thưởng riêng cho Giang Lạc mười điểm học phần.

Học phần chỉ cần đủ hai mươi, trường học sẽ thống nhất danh ngạch tham gia thi đấu Vân Nam, nói cách khác, sự kiện “Thi đấu khoa học tự nhiên của sinh viên toàn nước” diễn ra vào một tháng sau, Giang Lạc cũng phải tham gia.

Lúc trời trở tối, Giang Lạc liền dọn về ký túc xá của mình. Hắn kiểm tra kỹ cửa sổ, giấu dao ở dưới gối đầu, cùng với hai tờ trấn áp phù hắn vẽ vào ban sáng.

Không biết có phải nhờ hai lá bùa đó hay không, Giang Lạc ngủ một giấc ngon lành đến lúc bình minh.

Sáng sớm hôm sau, Giang Lạc mở bừng mắt, hắn duỗi người, lười biếng kéo chăn ra, lững thững bước xuống giường.

Đang tính đi tới phòng bếp, Giang Lạc đột ngột dừng chân.

Trên ban công, hơn hai mươi thi thể chim nhỏ nằm hỗn độn la liệt trên mặt đất, mặt kính khắp nơi đều bị chim nhỏ đâm ra loang lổ vết máu, chẳng khác nào hiện trường phim kinh dị.

Giang Lạc ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn mấy thi thể dưới chân.

Phải là dạng tình huống gì, mới làm cho mấy con chim này đến mạng cũng chẳng cần mà tấn công vào phòng hắn?

Giang Lạc duỗi tay sờ qua dấu vết nứt vỡ trên cửa kính, từ dưới gối lấy ra hai trương trấn áp phù.

Một trong số đó đã biến thành tro đen, mà cái còn lại cũng đã hơi nóng lên.

Không nghĩ phù chú của hắn, còn có thể ngăn cản mấy con rối bị luyện hồn thuật thao túng.

Giang Lạc cong cong khóe môi, một lần nữa đứng ở bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống mấy xác chết, cười như không cười nói: “Trì Vưu, nguyên lai ngươi lại yêu ta đến vậy.”

Ngữ khí giả mù sa mưa: “Chỉ là một đêm không gặp, liền gấp gáp như thế?”

Cửa kính pha lê phản chiếu ảnh ngược của Giang Lạc lúc này.

Tóc dài xõa trên vai, mặt mày đầy vẻ châm chọc, ánh mắt còn mang ý trào phúng.

Hắn chậm rì rì nói: “Ngươi yêu ta như thế, sẽ mang đến phiền phức cho ta ngươi hiểu không. Kẻ yêu thầm cũng phải có quy củ của kẻ yêu thầm, hiểu chưa hả?”

Giang Lạc sung sướиɠ xoay người, mới vừa đi được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng một thanh âm va chạm.

Hắn nháy mắt xoay người nhìn lại.

Chỉ thấy mấy con chim đã chết vốn nằm trên mặt đất kia, thế nhưng một lần nữa đứng thẳng người dậy, kéo đôi cánh đã nứt gãy cùng với cái đầu đã da tróc thịt bong, không biết đau đớn mà lao nhanh về mấy vết nứt trên cửa.

Hình ảnh này, giống như tang thi trong phim điện ảnh kinh dị bước ra, vừa ghê tởm lại còn đáng sợ.

Biểu tình Giang Lạc nháy mắt trầm xuống, trấn áp phù trong tay hắn đột nhiên bốc cháy, hóa thành tro tàn, từ kẽ hở giữa các ngón tay mà chảy xuống. Cùng lúc đó, mấy thứ kinh dị trên ban công kia giống như bị thứ gì đó chặt đứt khống chế, vô lực mà ngã xuống, không còn cử động.

Trì Vưu trở nên mạnh hơn.

Vì cái gì?

Giang Lạc đột nhiên nhớ tới một sự kiện.

Buổi tối hôm nay, hình như là đầu thất của Trì Vưu.