Chương 15: Quỷ áp giường (hạ)

Giang Lạc nắm chặt chai bia, hung tợn nhắm đến hướng phát ra thanh âm.

Tay hắn lại bị một người khác nắm lấy.

Trì Vưu cười cười, nói: “Không cần vội.”

“Chúng ta còn rất nhiều thời gian.”

……

Không gian một mảnh tĩnh lặng, Giang Lạc đột nhiên mở mắt.

Tròng mắt hắn thong thả từ từ chuyển động, cái bàn, then cửa đều nằm phía bên phải, Giang Lạc lại nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, thả lỏng tay, ngoài cửa sổ có thể thấy được luồng kim quang ẩn hiện mơ hồ.

Tỉnh.

Tuy nhiên trên mặt hắn vẫn là một mảnh âm trầm, từ trên giường ngồi dậy.

Chăn trải giường đã bị mồ hôi nhiễm ra thấm ướt một khoảng lớn, áo sơmi sau lưng Giang Lạc cũng ướt đẫm hơn phân nửa. Hắn mặt lạnh tanh mà đẩy cửa ban công, đứng ở nơi rộng rãi trên ban công mà quét mắt tuần tra khắp nơi.

Tiếng chim hót ríu rít, một con chim sẻ bay đến đậu lên lan can, hai chân nó quặp lấy vòng bảo hộ trên cạnh ban công.

Bàn tay thon dài trắng nõn nhanh như cắt chụp lấy con chim nhỏ, ánh mắt Giang Lạc âm u nắm chặt vật nhỏ đưa đến trước mặt mình, khóe miệng dâng lên cười lạnh: “Chính là ngươi đi.”

Chậm rãi tăng lực đạo, tròng mắt ngăm đen không một tia sáng của nó lẳng lặng nhìn hắn chằm chằm, tay Giang Lạc ngày càng siết chắt, nhưng đột nhiên, hắn lại thả lỏng ra.

“Mười tám lần.” Giang Lạc lầm bầm, nụ cười nơi khóe môi càng rực rỡ, đối diện với ánh mắt chim nhỏ:“Trì Vưu, ngươi gϊếŧ ta mười tám lần.”

Vào lần cuối cùng Giang Lạc chết, hắn bất chấp tất cả mà lôi kéo Trì Vưu cùng rơi xuống tòa nhà, làm cho Trì Vưu cũng như hắn ngã thành một bãi thịt nát.

“Chết sướиɠ không?” Hắn nghiến răng nghiến lợi ở bên tai Trì Vưu mà thì thầm.

Trì Vưu huyết nhục mơ hồ cười cười: “A, không có đẹp bằng bộ dạng của ngươi.”

Trong mười tám lần, hắn chỉ gϊếŧ được Trì Vưu duy nhất một lần.

Giang Lạc ánh mắt mang theo sát khí mãnh liệt, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu chim sẻ, cười nói: “Gϊếŧ chết một con rối vô tri thì có ý tứ gì.”

Hắn nhẹ giọng nói: “Cần gì chứ.”

Ngươi mẹ nó cũng sẽ không đau.

Giang Lạc buông lỏng tay ra, lạnh mặt quay về phòng.

Lửa giận cùng lệ khí trong lòng hắn sau mười tám lần bị gϊếŧ chết như muốn nổ tan mà trào ra. Trì Vưu a Trì Vưu, ta nguyên bản chính là muốn giúp ngươi tìm được kẻ hạ độc thủ phía sau màn, coi như là sửa chữa sai lầm nguyên thân phạm phải hoàn lại cho ngươi.Nhưng mà hiện tại, xin lỗi nhé, giờ trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý niệm —— hắn muốn phản sát Trì Vưu.

Hắn nhất định, nhất định phải gϊếŧ chết Trì Vưu.

Di chứng của cảnh trong mơ còn lưu lại trên người Giang Lạc, làm Giang Lạc thậm chí còn hoài nghi căn phòng này có điều quỷ quái, ẩn giấu tàn hồn của Trì Vưu.

Hắn đem mấy đồ vật có quan hệ với Trì Vưu ở trong phòng đều ném vào phòng khách, từ cái ly đến quần áo, từ cái bút đến vật dụng hằng ngày tất cả đều như rác rưởi mà ném vào đó, hắn còn cố tình tìm được trong tủ quần áo bộ tây trang Trì Vưu mặc trong cơn ác mộng kia.

Giang Lạc lạnh lùng cười một tiếng, đem tây trang vứt ở trên cùng của đống rác, dùng bật lửa thiêu rụi.

Một đống đồ vải dệt tinh quý nháy mắt bắt lửa, khói bắt đầu bốc lên ngùn ngụt lan ra một khoảng lớn. Giang Lạc rút ra một điếu thuốc, dùng ngọn lửa đang cháy kia châm lên.

Ánh lửa lập loè, Giang Lạc đứng bên cạnh thần sắc âm u không rõ, hắn rít một hơi dài, thờ ơ lạnh nhạt nhìn ngọn lửa từ từ lan ra tới từng ngóc ngách trong phòng.

Tiếng chuông báo cháy vang lên inh ỏi.

Sô pha, tủ gỗ, bàn trà, vật trang trí.

Một mảnh hỗn độn.

Hủy diệt đồ vật của Trì Vưu cũng không làm tâm tình Giang Lạc có một tia chuyển biến tốt đẹp. Hắn đứng phía trước nhìn ngọn lửa bốc cháy, ngay lúc sắp lan đến chỗ hắn mới quay đầu mở cửa đi ra ngoài.

Không bao lâu, liền có người vội vã xách theo nước chạy vội đến.

Theo sau bọn họ còn có mấy người bạn học cùng ban của hắn, bảy người không thiếu một ai. Ánh mắt đầu tiên của bọn họ ngay lập tức chú ý tới Giang Lạc, chỉ thấy trên người hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, cả người đều là khói đặc.

Giang Lạc còn để chân trần, hình tượng chật vật, đuôi tóc có chút khô vàng, nhưng đại thể xem như may mắn, không có bị thương.

Văn Nhân Liên tiến đến đem áo choàng trên người gỡ xuống khoác lên người Giang Lạc, trên mặt không còn vẻ tươi cười: “Đi đến chỗ ta trước rồi nói sau.”

Khuông Chính từ dưới lầu tìm được một đôi ủng cao su, yên lặng đặt ở dưới chân cho Giang Lạc.

Nơi ở của giáo viên cách dãy ký túc của sinh viên không xa không gần, phải đi qua vài dãy nhà. Trái phải xung quanh khu phòng của Trì Vưu đều không có người ở, nên đám cháy phải rất lâu mới bị phát hiện.

Sau khi xuống lầu, Giang Lạc quay đầu liếc mắt nhìn một cái.

Cửa sổ nơi đó khói đen dày đặc, dần dần bị lửa lớn nuốt chửng, phủ kín không thể nhìn rõ.

Giang Lạc lạnh lùng mà nâng khóe môi, vùi đầu hướng phía ký túc xá học sinh mà đi.

Tới khu vực ký túc xá, hắn mới biết được Lục Hữu Nhất nói 50 mét vuông đúng là quá sai, tuy nơi này không rộng như phòng Trì Vưu, nhưng cũng phải đến 80 m², ở một người là quá rộng rãi.

Ký túc xá của Văn Nhân Liên chỉ bố trí đơn giản, mọi người ngồi trong phòng khách, Giang Lạc mượn một bộ quần áo đi tắm rửa. Ở trước gương trong phòng tắm, hắn thấy được chỗ giữa lông mày dính chút máu.

Trong khoảnh khắc hắn nhớ tới bàn tay bị chim sẻ mổ bị thương lúc sáng, vậy máu này, phỏng chừng chính là Trì Vưu thao túng chim sẻ tới lấy.

Vậy đây là cách Trì Vưu kéo hắn vào mộng cảnh?

Giang Lạc lau đi máu tươi trên trán, ánh mắt dọa người, hắn hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng sửa sang lại chính mình.

Lúc trở ra, người ngồi bên ngoài đã bắt đầu thảo luận về trận hỏa hoạn này. Nhìn thấy Giang Lạc đi ra, Lục Hữu Nhất dẫn đầu hỏi: “Giang Lạc, sao chỗ ngươi lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn?”

Giang Lạc xoa một bên tóc, bình tĩnh đi qua ngồi xuống:“Thời điểm ta tỉnh lại, phòng cũng đã cháy.”

Lục Hữu Nhất nhăn nhăn mi: “Quá kỳ quái, chẳng lẽ ngươi không dập tàn thuốc,....?”

Còn chưa kịp nói xong Trác Trọng Thu đã ngắt lời: “Lục Hữu Nhất, ngươi đang nói cái gì vậy, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?”

Nàng chỉ chỉ ấn đường Giang Lạc: “Lúc mới nhìn thấy hắn, nơi đó của hắn dính máu, huyết sắc ám trầm, hẳn là chứa đựng vài phần thi khí, ngăn chặn sinh khí người sống, Giang Lạc là bị người ta cố ý kéo vào mộng cảnh.”

Trác gia nổi tiếng với khả năng hồn thể song tu, Trác Trọng Thu đối với linh thể thì nhạy cảm hơn so với người bình thường rất nhiều, nàng nhìn ra trên người Giang Lạc có một tầng âm khí mơ hồ quẩn quanh, nhưng lại nhìn không ra ngọn nguồn của nó, nàng hỏi: “Giang Lạc, ngươi mơ thấy cái gì?”