Thanh âm có hơi nhiệt tình nhưng lại không quá phận, cho dù là hỏi loại này vấn đề, cũng sẽ không làm người ta dâng lên ác cảm.
Nếu Khuông Chính là một ngọn núi, Cát Chúc là một đạo thanh phong, vậy Văn Nhân Liên chính là một con hồ ly giảo hoạt. Hắn không tính sử dụng sở trường bói toán để xem chỉ tay, cũng hoàn toàn không như Trác Trọng Thu âm thầm quan sát, mà là đem phần tò mò này để ở bên ngoài, hỏi ra một vấn đề tưởng như dễ trả lời, nhưng trên thực tế lại không dễ một chút nào.
Giang Lạc đương nhiên chưa từng lên giường với Trì Vưu.
Vấn đề này kỳ thật chỉ có một đáp án, chính bản thân Văn Nhân Liên cũng biết. Bởi vì trong câu chuyện Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm kể ra, Giang Lạc phải sau khi Trì Vưu chết mới ý thức được chính mình yêu Trì Vưu.
Thời điểm Trì Vưu còn sống, Giang Lạc sao có thể cùng Trì Vưu lên giường?
Nhưng là……
Giang Lạc chống cằm, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Ánh nắng buổi sáng xuyên thấu qua cửa kính, nghiêng nghiêng phản chiếu lên người hắn, truyền đến cảm giác ấm áp, an nhiên bình thản. Ngoài cửa sổ đột nhiên sà xuống một con chim sẻ nhỏ, nó nhẹ nhàng đậu lên bệ cửa sổ bên người Giang Lạc, đôi mắt đen nhánh của Tiểu Đậu Tử lẳng lặng nhìn hắn.
Giang Lạc tùy tay sờ sờ chim sẻ nhỏ, nhìn giữa không trung tản mạn kim sắc thụy khí, dưới loại phong thuỷ bảo địa như vậy, thân là quỷ vật Trì Vưu dù bằng cách nào cũng không thể như hiện thân.
Vì thế hắn lớn mật mà nói: “Không có.”
Văn Nhân Liên cong cong đôi mắt, không một chút ngoài ý muốn nào, đang định nói cái gì đó, Giang Lạc lại tiếp tực: “Nhưng vừa vào đêm qua, ta đã trải qua một lần quỷ áp giường.”
Chim sẻ nhảy nhảy mấy cái trên cửa nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm không rời Giang Lạc.
Khuôn mặt Giang Lạc lộ vẻ ngượng ngùng, hai bên má dần dần hiện lên hai tầng sắc hoa đỏ ửng. Từ xấu hổ đến ngại ngùng, cảm xúc ngây thơ sóng sánh nơi ánh mắt càng thêm động lòng người. Chim sẻ vẫn như cũ bất động hướng đôi mắt về phía hắn, đôi con ngươi phản chiếu ảnh ngược của Giang Lạc, chỉ thấy đôi lông mi run rẩy của hắn nhẹ nhàng rũ xuống, một chút cảm xúc cũng không đạt tới đáy mắt.
Giang Lạc đỏ mặt, làm mấy người đang đứng đó cảm giác có điềm không lành.
Quả nhiên, Giang Lạc không được tự nhiên mà ho khan vài tiếng: “Ta mộng xuân.”
Văn Nhân Liên kinh ngạc đến mức hai mắt hơi hơi trợn to.
Theo nguyên tác《 Ác Quỷ 》 thận phận* của Trì Vưu cũng rõ ràng, nên Giang Lạc cũng đành “ bất đắc dĩ ” mà nhập vai thành...đại mãnh công. Chẳng sợ gương mặt này thoạt nhìn còn diễm lệ hơn so với Trì Vưu, cũng không ảnh hưởng đến lòng tự tin của hắn.
( Ý tác giả ở đây chính là vị trí 0 và 1, mà theo nguyên tác Trì Vưu là thụ nha mọi người.)
Giang Lạc tựa hồ có chút thẹn thùng, giơ tay bưng kín mặt, tóc đen từ hai sườn rủ xuống che đi bàn tay cùng khuôn mặt hắn, chậm rì rì nói: “Trong mộng, hắn thực chủ động.”
Giang Lạc nhịn cười, dùng một loại thanh âm ngọt nị, tiếp tục nói có sách mách có chứng chỉ ra thêm mấy điểm: “Ta lúc đó mới biết được hóa ra trên eo hắn nguyên lai còn có ba cái nốt ruồi nhỏ, nhìn rất dễ thương, cũng quyến rũ nữa.”
Sau lần giao phong ở khách sạn, Giang Lạc cùng Trì Vưu đã hoàn toàn xé rách da mặt.
Trì Vưu nếu không hứng thú thì sẽ gϊếŧ hắn, có hứng thú cũng muốn gϊếŧ hắn, quả thực chính là kẻ điên. Vậy nếu đồ điên đó chắc chắn như thế nào đều sẽ tìm cách gϊếŧ chết mình, để bảo mệnh, Giang Lạc cũng chỉ có thể không từ thủ đoạn.
Mang tâm tình vui sướиɠ khi người gặp họa, hắn nhiệt tình mà thêm mắm dặm muối, cũng xem như trả luôn mối thù lần trước bị siết cổ.
“Không biết hắn có bị thương hay không.” Giang Lạc buông tay, thần sắc lo lắng, đôi mắt ưu sầu rũ xuống: “Hắn lúc nào cũng như vậy…… chuyện gì chỉ nghĩ để ta vui vẻ, chưa bao giờ quan tâm đến chính mình.”
Nhóm người xung quanh: “Tê ——”
Không thể tin nổi mà hít vào một hơi.
So với Giang Lạc bọn họ tất nhiên thân thiết với Trì Vưu hơn, hơn nữa nhóm nam sinh trong lớp còn từng ở suối nước nóng phía sau trường học tắm cùng Trì Vưu, đương nhiên cũng biết trên người Trì Vưu có một đặc điểm đắc thù, chính là ba nốt ruồi son nằm ở vị trí nhạy cảm kia.
Trong mắt bọn họ, ý nghĩa ba nốt ruồi này không có gì, nhưng hàm nghĩa trong lời nói của Giạng Lạc lúc kể về nó mới là thứ khiến bọn họ phải kinh hãi .
Giang Lạc đã có thể nói ra được đặc điểm này, ít nhất cũng chứng minh được một phần chân thật trong câu chuyện của hắn.
Khuôn mặt của một đám người trở nên cổ quái.
Bọn họ vừa mới nghe qua cái gì vậy, hình như là Giang Lạc mới là người, là người ở trên sao.
Giang Lạc thiết kế Trì Vưu đến khoái chí, hắn trộm nâng khóe miệng, dư quang thoáng nhìn, đối diện với ánh mắt của sẻ nhỏ trên bệ cửa sổ.
Hắn hơi giật mình, nhẹ nhàng duỗi tay vuốt ve con vật, ai ngờ chim sẻ nhỏ đang an an tĩnh tĩnh lại giơ móng lên cào hắn một phát, Giang Lạc muốn thu hồi tay, vật nhỏ lại nhanh như cắt mổ lòng bàn tay hắn một ngụm, giương cánh bay đi.
Cảm giác đau đớn như bị kim châm, Giang Lạc nâng tay xem xem, ngay giữa lòng bàn tay xuất hiện một vệt đỏ, còn có chút máu bắt đầu theo vết thương mà trào ra.
Hắn rút tờ giấy lau máu đi, bình tĩnh nhìn miệng vết thương nửa phút, nói: “Chim chóc nơi này cũng thật là hung a.”
“Quỷ áp giường, mộng xuân……” Văn Nhân Liên chậm rãi ngồi dậy: “Thật đúng là ngoài dự đoán của ta.”
Cảm thán trong chốc lát, Văn Nhân Liên cười nói: “Giang Lạc, ngươi đêm nay ngủ lại trường học sao?”
Giang Lạc gật gật đầu.
Đặc thù chuyên ngành của bọn họ yêu cầu học sinh cần phải ở lại trường, nhưng nguyên chủ ghét bỏ sinh hoạt nơi này quá mức đơn sơ, cũng bởi vì mỗi người trong ban ai so với mình cũng đều tài giỏi hơn, cho nên ỷ vào gia thế, đi sớm về muộn không đem quy củ trường học để ở trong lòng.
Kỳ thật thì quy định trường học cũng không nhiều, ngay cả trưởng nữ Trác gia Trác Trọng Thu đều thành thành thật thật ở lại, ngày thường ngoại trừ có nhiệm vụ ủy thác thì tuyệt tuyệt đối không ra ngoài. Thực chất không phải bọn họ kiêng nể gì quy củ, mà là bởi vì không bỏ được hàng tá ích lợi của khối phong thuỷ bảo địa này.
Sinh khí linh khí giao hội, long mạch ẩn hiện hình thành, có tiện nghi ở đó ai nguyện ý rời đi?
Cũng chỉ có tên nguyên chủ ngu ngốc này, còn cho rằng bản thân phi thường ngầu lòi, âm thầm xem thường Trác Trọng Thu.
Bởi vì Giang Lạc đã lâu không ở lại trường, ký túc xá của hắn đã sớm thành phòng chứa đồ. Văn Nhân Liên giải thích một chút: “Tạm thời sắp xếp ngươi ở phòng Trì Vưu, ngươi sẽ không để ý chứ?”
Cái này chỉ sợ lại là một phép thử.
Nếu lời Giang Lạc nói là giả, hoặc chính Giang Lạc là người gϊếŧ Trì Vưu, lúc vào ở phòng người ta tự nhiên sẽ có chút sợ hãi, tình nguyện dù không ở trong trường học cũng sẽ không vào ở. Nhưng Giang Lạc lại cảm kích nói: “Ta đã sớm muốn nhìn xem chỗ ở của hắn.”
Ký túc xá nằm ở phía sau khu dạy học, tám người trong ban ước chừng chiếm cứ một khối địa phương rộng lớn, một đường đi tới, Giang Lạc thấy được sân huấn luyện, phòng ăn, phòng học nhạc, còn có bể bơi, suối nước nóng, các loại sân vận động.
Giang Lạc:……
Đây là cái gọi là sinh hoạt “đơn sơ” trong trí nhớ của nguyên chủ?
Phòng Trì Vưu rộng hơn chút so với phòng học sinh, dù sao Trì Vưu cũng là giáo viên. Giang Lạc đẩy cửa bước vào, cảm thấy này gian phòng đúng là chỉ lớn hơn một “chút”.
Hắn quay qua nhìn một vòng xung quanh, cảm thấy nếu chỉ ở một người thì sẽ hơi trống trải. Giang Lạc đem các phòng nhìn qua một lần, Lục Hữu Nhất cùng Diệp Tầm đi cùng hắn, sợ hắn tức cảnh sinh tình.
Diệp Tầm nói: “Nếu ngươi không muốn ở chỗ này, có thể ở cùng một chỗ với bọn ta.”
Giang Lạc hỏi: “Phòng các ngươi lớn bao nhiêu?”
Lục Hữu Nhất nghĩ nghĩ, không xác định nói: “50 mét vuông?”
Giang Lạc nháy mắt nói: “Không cần, ta ở nơi này là được.”
“Ở đây cũng được.” Diệp Tầm nhàn nhạt nói: “Nhưng ngươi tốt nhất không cần ôm hy vọng Trì Vưu sẽ xuất hiện gặp ngươi, nơi này là trường học, tà vật không thể ra vào, cho dù ở chỗ này đi chăng nữa, cũng không thấy được hắn đâu.”
Giang Lạc lộ ra biểu tình như bị đoán trúng tâm tư, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt.
Diệp Tầm một bộ quả nhiên là thế: “Hai ngày này chúng ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ ký túc xá của ngươi, ngươi chỉ có thể ở chỗ này một đêm thôi. Giang Lạc, người quỷ không cùng đường, ngươi vẫn nên tỉnh lại thôi.”
Giang Lạc ngồi trên sô pha, hai vai run rẩy.
Những người khác sắc mặt phức tạp nhìn một màn này, Cát Chúc lắc đầu, thở dài, dẫn đầu đi ra ngoài, muốn để cho đôi uyên ương mệnh khổ một chút không gian yên tĩnh.
Văn Nhân Liên đi cuối cùng, đang muốn đóng cửa lại, liền nghe thấy Giang Lạc thấp giọng nói: “Văn Nhân, có thể cho ta một gói thuốc được không?”
Văn Nhân Liên sửng sốt, ngay sau đó mỉm cười, hắn xoay người trở lại bên cạnh sô pha, ưu nhã mà từ trong túi nhỏ móc ra một bao thuốc lá cho nữ đặt lên bàn, lại lấy tiếp một bật lửa chạm khắc tinh xảo hình hoa hồng đặt một bên: “Ngửi được mùi thuốc trên người ta?”
Giang Lạc “ừ” một tiếng.
Văn Nhân Liên lại cười cười, kéo kéo áo choàng xoay người: “Giang Lạc đồng học, hút ít một chút.”