Sáng sớm, cô cựa người thức dậy, cả đêm qua cô bị bệnh nhưng lại có cảm giác ngủ rất ngon, cô lăn qua lăn lại lười biếng, chiếc chăn ấm áp này chắc đã giúp cô ngủ ngon đêm qua. Cô quan sát, từ bây giờ chắc căn phòng này là của cô rồi... Nhưng chỉ là tạm bợ mà thôi! Mùi hương bạc hà quen thuộc bay xộc vào mũi cô, cô khịt khịt mũi, tại sao mùi hương này lại xuất hiện?
"Tiểu thư, cô ngủ dậy rồi à?"
Bà quản gia bước đến, đem một ít dụng cụ cá nhân trên tay, bà còn đem cả quần áo mới cho cô.
"Đừng gọi con như thế, bà cứ gọi con là Lục Khê cho quen thuộc "
Bà quản gia liên tục lắc đầu, ngày hôm qua anh đã giao nhiệm vụ cho bà quản lý chặt chẽ mỗi hành động của cô, nhìn thái độ kiên quyết của anh, bà vốn tinh tế nên hiểu rõ sự chừng mực của kmình. Làm gì bà lại dám gọi thẳng thừng tên của cô.
" Tiểu thư thay đồ đi rồi xuống dùng bữa sáng"
"Dạ, nhưng bà ơi! Tại sao cái chăn này lại có mùi bạc hà vậy?"
Cô nhanh chóng bước xuống giường, trước khi vào nhà vệ sinh không quên chỉ vào cái chăn nằm trên giường.
"Cái này là của cậu chủ. Hôm qua cô nhiễm lạnh, chỉ có cái chăn này mới khiến cô ngủ ngon giấc!"
Cô gật đầu nhẹ, bước vào phòng vệ sinh, trong lòng chợt thoáng buồn, lúc bước xuống giường, cô nghe thoáng mùi hương đó rất đậm, cô cứ nghĩ tối qua anh đã ở lại chăm sóc cho cô...
Cô lắc đầu, cô không được suy nghĩ lung tung đó chỉ là do mùi của chiếc chăn này toả ra mà thôi...Hít một hơi thật sâu, cô nhanh chóng thay một bộ đồ mới do quản gia mang đến.
Rón rén bước xuống nhà, tim cô đập liên hồi, đây là lần đầu cô có biểu hiện lo sợ như vậy, cô bấu chặt tay vào nhau, cắn cắn môi bước chậm rãi xuống phòng ăn. Cô quan sát xung quanh, liền bắt gặp anh ấy, anh đã ăn xong hết phần ăn của mình, thấy cô thập thò, anh không hề nhìn cô một cái, chỉ cất tiếng trầm ấm khiến cô giật mình.
"Vào ăn đi!"
"Ừ...m"
Cô gật đầu, trả lời nhỏ tiếng, cô run rẩy bước đến chỗ ngồi của mình. Từ trước đến giờ cô đã ăn với anh rất nhiều lần, nhưng lần này có lẽ đã khác xa, họ không còn là người yêu của nhau nữa, mà chính là kẻ thù của nhau...
Cô nâng dao nĩa lên cắt miếng thịt bò beefsteak, món này là món cô thích, nhưng nó lại rất khó cắt đối với cô, cô cắt một hồi lâu mới được một miếng nhỏ. Cô hồi hộp, hít thật sâu nhai miếng thịt ấy, anh đột ngột kéo đĩa của cô sang bên mình, ôn nhu cắt miếng thịt cho cô, rồi chuyển sang lại cho cô. Ánh mắt lạnh lùng đó vẫn nhìn cô, cô có thể nhìn thẳng sâu vào đáy mắt của anh.
"Quản gia, tiểu thư ăn xong nhớ cho cô ấy uống thuốc"
Anh vừa dứt lời, liền đứng lên cằm tài liệu đi ra khỏi cửa.
"Dương... Anh Phong, ngày mai tôi có thể đi học không?"
"Có thể. Trước hết nghỉ ngơi cho tốt"
Anh bước ra khỏi cửa, giọng nói trầm ấm của anh vẫn vang lên bên tai cô, khiến cô có cảm giác vừa ấm áp vừa lạnh lùng vì sự hờ hững của anh.
"Tiểu thư, đây là thuốc của cô, cô nhớ uống ạ "
"Con...không uống được không, khó uống lắm!"
Cô sợ hãi lên tiếng, nhìn viên nào viên nấy to to tròn ú khiến cô đủ khϊếp sợ... Cô cắn cắn miếng bò trong miệng, không dám nghĩ đến thứ thuốc đắng nghét kia...
"Tiểu thư phải uống thuốc để mau hết bệnh chứ, còn phải đi học nữa, hôm qua cậu chủ rất lo cho cô, còn nữa..."
"Bà mau vào bếp đi"
Ông quản gia lập tức cắt lời của bà, bà vội vàng nhanh chóng vào bếp, để lại cho cô những suy nghĩ khó hiểu... Cảm giác hôm qua thật sự rất ấm áp. Anh đã lo lắng sao, còn nữa... Rốt cuộc là gì tại sao lại không cho cô biết? Cô thở dài, chán nản uống một ngụm sữa.
"Rốt cuộc là nhẫn tâm hay dịu dàng?"
...
Anh bước lên xe, thấy sắc mặt không được tốt của anh liền lên tiếng hỏi thăm. Có phải công việc quá nhiều nên anh mới ngủ không được không?
"Đêm qua, anh không được ngon giấc sao? Nếu có chuyện gì em sẽ giúp anh sắp xếp"
"Không! Vào vấn đề chính đi"
Lâm Đồng nghe anh trả lời, gật gù báo cáo tình hình công việc mà Lâm Đồng được giao phó, tạm khép lại câu hỏi vừa nãy.
" Anh Phong, Mọi chuyện em đã sắp xếp ổn thỏa nhưng em có một vài điều thắc mắc"
Lâm Đồng đã thu xếp mọi thứ, Lâm Đồng luôn làm tốt mọi việc, là trợ thủ đắc lực của anh, nhưng theo anh lâu như vậy vẫn chưa hiểu hết hàm ý của anh khi thực hiện công việc. Anh liếc nhìn xấp tài liệu, lật từng trang, những ngón tay anh dừng lại khi nghe câu hỏi từ Lâm Đồng.
"Cậu thắc mắc gì?"
"Tại sao chúng ta không gϊếŧ bọn họ, chúng ta đã có chứng cứ? Chúng ta có khả năng..."
Lâm Đồng còn chưa dứt hết câu, anh đã đưa bàn tay ra hiệu ngừng lại. Anh đóng tài liệu lại, đưa mắt nhìn Lâm Đồng đang ngồi phía người lái.
"Bây giờ không phải lúc, chứng cứ dường như có vấn đề!"
"Sao ạ?"
"Cứ tiếp tục điều tra"
Anh trả lời dứt khoát, Lâm Đồng ngơ ngác nhìn anh, anh ra hiệu khởi động xe, Lâm Đồng lập tức lái xe. Lâm Đồng thực sự không hiểu nỗi, anh hận hai vợ chồng Văn Khước đến vậy, tại sao lại buông tha họ, cho họ đến trang trại của anh, cũng là nơi chôn cất ba anh, cho họ sống cuộc sống bình dân, an nhàn ở một vùng đất khác, như vậy có phải quá an nhàn và bất công cho ba anh không?
"Cho họ đến đó để hối lỗi, nhìn thấy bia mộ của ba tôi sẽ muốn bù đắp, có họ chăm sóc trang trại khi sống ông ấy rất thích đến cũng tốt!"
Anh dường như thấu hiểu được lòng trắc ẩn của Lâm Đồng, anh liền không ngần ngại lên tiếng giải đáp thắc mắc. Lâm Đồng càng nghe càng ngưỡng mộ anh, anh đúng là một mẫu người làm việc rất chu đáo.
"Sếp! Anh thật chu đáo. Người nào được anh để ý nhất định sẽ rất hạnh phúc!"
"Lâm Đồng, dường như tháng này cậu không cần bổng lộc?"