Edit: Doãn Thanh Vũ
Beta: Doãn Mộc
Chương 15
"Bởi vì, tớ cũng muốn theo đuổi."
Lỗ tai Chu Phùng Ngọc đem lời nói của Hoắc Tư Diễn nghe không sót một chữ nào. Nhưng tất cả sự chú ý của hắn toàn bộ đều tập trung vào game, phe địch Gia Cát Lượng mất máu chạy trốn, hắn điều khiển Lý Bạch tới vô ảnh đi vô tung, quét sạch đại chiêu khiến đối phương hoa mắt, dễ dàng gϊếŧ chết Gia Cát Lượng trên đỉnh tòa tháp cao ở nhà hắn. Sau đó Lý Bạch thuận gió bay đi, thân ảnh tuấn dật vô song.
Chờ một chút!
Rốt cuộc Chu Phùng Ngọc cũng ý thức được có cái gì đó không đúng, dùng ngón tay út móc móc lỗ tai, nghiêm túc nghi ngờ bản thân có phải vừa mới xuất hiện ảo giác nên nghe nhầm hay không, Hoắc Tư Diễn nói phải đuổi cái gì?
Miểu Miểu đáng yêu?!
Mở!...Đây là thế giới lừa đảo gì thế?
Tâm hồn Chu Phùng Ngọc bị chấn động mạnh, điện thoại trên tay không cầm chắc. Bỗng nhiên "bang" một tiếng, điện thoại toàn bộ đều rơi trên mặt, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, xoa xoa sống sống mũi như sắp gãy, khàn khàn hỏi: "Hôm nay không phải là ngày cá tháng tư chứ?" (Ở đây hắn là CPN, anh ta là Tạ Nam Trưng nha.)
Hoắc Tư Diễn buông ly nước xuống, ngồi dựa vào ghế sa lon, tư thế nhàn hạ thoải mái: "Hôm nay là ngày 12 tháng 7."
Chu Phùng Ngọc đem mái tóc của mình cào thành ổ gà, hắn quả thực muốn hoài nghi cuộc sống này. Hoắc Tư Diễn người này lạnh nhạt bạc tình, có thể nói đối với phụ nữ cách ly tuyệt đối, cũng có ngày sẽ nói ra muốn theo đuổi phụ nữ sao. Hơn nữa còn là một người chưa từng gặp mặt, chỉ bạn quen trên mạng cùng chơi hai ván game, loại chuyện này sao có thể tin được?
Còn không bằng để cho hắn tin tưởng rằng ngày mai mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây đi!
Nhưng nhìn sắc mặt Hoắc Tư Diễn không hề giống như nói đùa. Trong mấy giây đồng hồ, nội tâm Chu Phùng Ngọc như bị hàng vạn con ngựa giẫm đạp chạy qua đến nỗi không còn nhìn ra hình dạng.
Hắn cau mày che ngực, hết sức khó khăn hỏi: "Tớ không hiểu sai chứ? Cậu nói là...Muốn theo đuổi Miểu Miểu đáng yêu?"
Hoắc Tư Diễn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Không thể?"
"Con mẹ nó!!"
Chu Phùng Ngọc giống như núi lửa bùng nổ tựa liên tiếp mắng mấy câu thô tục, ở trong phòng khách nhảy tới nhảy lui, lượn quanh phòng hai ba vòng, cuối cùng lần nữa trở lại bên cạnh Hoắc Tư Diễn: "Cậu là Hoắc Tư Diễn thật sao? Hay là bị cái gì đó nhập vào rồi?"
Hoắc Tư Diễn không trả lời mà đánh rớt tay hắn.
"Mối tình đầu của cậu đâu?" Chu Phùng Ngọc thét chói tai: "Cậu lại đổi người yêu à?!"
Hắn cho là Hoắc Tư Diễn đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi, chí ít sẽ chờ thêm cho đến khi mối tình đầu kết hôn thì mới từ bỏ ý định.
Chết tiệt, hắn sẽ không bao giờ tin tưởng vào tình yêu nữa!
"Chính là cô ấy."
Chu Phùng Ngọc trợn tròn mắt, mở miệng nửa ngày mới có âm thanh thốt ra: "Ý của cậu nói là mối tình đầu chính là...Miểu Miểu đáng yêu?"
Hoắc Tư Diễn gật đầu.
"Trước kia cậu từng nói cô ấy đã có bạn trai."
"Đó là trước kia."
Giọng nói Hoắc Tư Diễn không mặn không nhạt: "Bây giờ cô ấy đang độc thân."
Chu Phùng Ngọc một chữ cũng không nói ra được, đầu óc căng ra, hoa mắt chóng mặt. Hắn lặng lẽ vào phòng vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh để cho bản thân tỉnh táo lại.
Thật ra hắn vẫn luôn tò mò về mối tình đầu của Hoắc Tư Diễn. Bây giờ điều cấm ấy đã được mở ra, hỏi một chút chắc cũng không có vấn đề gì lớn chứ? Sau đó, hắn liền tắt vòi nước, cực kỳ hào hứng chạy ra ngoài.
Hoắc Tư Diễn đang xem xét bản kế hoạch thu mua, bị hắn nhắc tới nhắc lui không có cách nào đành phải lời ít ý nhiều đem chuyện cũ hồi trẻ nói qua một lần.
Chu Phùng Ngọc nghe xong trầm mặc cực kỳ lâu, lúc sau mới nói ra lời nhận xét từ tận đáy lòng: "Là anh em cậu mới nói thật lòng, mối tình đầu của cậu thật sự là kinh thiên địa, quỷ thần khϊếp sầu, đoán chừng ngay cả cái cây khô ngàn năm nghe xong cũng cảm động đến rơi lệ."
Hoắc Tư Diễn theo thói quen xoa huyệt thái dương.
Chu Phùng Ngọc không kềm lại được, giống như bị điểm huyệt cười, cười đến ngã vào sô pha. Hoắc Tư Diễn lấy một cái gối đập tới, hắn cũng lấy một cái gối khác đánh lại, hai cái gối liền va đập với nhau rơi cả ra sàn nhà. Sau đó, hắn ngồi thẳng người, bắt chéo hai chân, ngay cả lời nói cũng không cần sắp xếp. Một chuỗi lời nói đùng đùng, liên tục như pháo nổ phát ra: "Excuse me! Cái này mà gọi là mối tình đầu sao? Mối tình đầu có biết cậu thích cô ấy không? Cậu có thổ lộ với cô ấy lần nào chưa? Hai người hẹn hò qua chưa? Tiệm trà sữa hay rừng cây nhỏ phía sau trường học? Nắm tay chưa? Hôn cái miệng nhỏ nhắn? Cũng không có?"
"Cho nên!"
Chu Phùng Ngọc nâng cao âm lượng ra vẻ đắc ý, oai phong lẫm liệt chống nạnh: "Mẹ nó cái này mà gọi là mối tình đầu? Ha ha ha ha...cậu không phải là muốn làm cho tớ cười đến chết để thuận tiện thừa kế tài sản mấy chục tỷ của tớ chứ?"
Lần này, đổi lại là Hoắc Tư Diễn rơi vào trầm mặc.
Anh đích thực chưa thổ lộ với Miểu Miểu. Nhưng thật ra thì có một lần, ngày ấy nhận được 30 bức thư tình từ cô, theo yêu cầu của cô, anh cân nhắc rất lâu mới viết một bức thư hồi âm. Trong thư ngụ ý biểu lộ rằng anh muốn cùng cô bước đi trong tương lai. Bất quá bây giờ đang là thời kì nhạy cảm của trung học đệ nhị, vẫn là phải lấy việc học là chính.
Đáng tiếc là thư hồi âm còn chưa có gửi đi, cô liền chuyển trường đi.
"Trách không được con gái người ta rời đi sau cùng cũng không quay trở lại."
Khó có cơ hội đả kích Hoắc Tư Diễn như vậy, Chu Phùng Ngọc dĩ nhiên là sẽ không bỏ qua: "Đổi lại là tớ cũng đi. Ôi, nghĩ đến tớ Chu thiếu phong lưu phóng khoáng, lời ngon tiếng ngọt, hạ bút thành văn, tình yêu nở hoa hết lần này đến lần khác, tại sao lại có thể có bạn là dạng người như cậu được chứ…"
Hắn dốc sức vơ vét chữ trong đầu: "Thật là bực bội, sao cậu có thể là anh em của tớ được chứ?"
"Cậu không thổ lộ làm sao con gái người ta biết cậu thích cô ấy? Con gái bọn họ coi trọng nhất chính là tình cảm chân thành. "
Từ trước tới nay, Chu thiếu chưa hề chủ động theo đuổi qua con gái. Mặc dù chưa từng thấy heo chạy, nhưng thịt heo cũng nếm qua nhiều rồi. Tuy không hiểu biết nhiều nhưng bắt đầu tiếp cận cũng là rõ ràng, mạch lạc đâu ra đấy: "Cậu hãy chuẩn bị bữa ăn tối lãng mạn dưới nến, tặng cô ấy hoa hồng, ánh mắt nhìn cô ấy chăm chú, thâm tình và chân thành vào rồi nói: Anh thích em, làm bạn gái anh nha."
Hắn vỗ tay một cái: "Cái này chẳng phải liền theo đuổi thành công sao? Trên đời này, tuyệt đại đa số con gái đều không chống lại được sự công kích dịu dàng, cơm nước xong xuôi, đi khách sạn thuê phòng không phải liền xong chuyện, nước chảy thành sông sao?"
Thấy Hoắc Tư Diễn không chán ghét lời nói của mình, Chu Phùng Ngọc đắc ý tiếp tục khởi xướng: "Mập mờ, để cho cậu chịu hết ủy khuất rồi..."
"Tớ nói này người anh em."
Hắn thu hồi bộ dạng không đứng đắn, trịnh trọng nói: "Cậu muốn một lần nữa theo đuổi cô ấy cũng không thể giống như trước kia nữa."
Hoắc Tư Diễn khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy phải làm sao?"
"Trước hết hãy thanh minh. "
Chu Phùng Ngọc nói: "Tớ muốn thu hồi những lời nói trước đây là muốn theo đuổi Miểu Miểu đáng yêu."
Trong lòng tính toán biết đây chính xác là chị dâu, nơi nào còn dám suy nghĩ đến nữa? May kịp thời ghìm dây cương trước khi tới bờ vực, nếu như xúc động làm ra chuyện gì, tin tưởng tuyệt đối Hoắc Tư Diễn người đàn ông đáng sợ này sẽ ngũ mã phanh thây hắn. Sau đó hắn sẽ rơi vào kết cục bi thảm.
Ha ha, chán sống sao, cùng Hoắc Tư Diễn tranh phụ nữ?
Sau khi tự mình đứng dậy, thuận tiện cho thấy lập trường ở phía sau, Chu Phùng Ngọc yên tâm bắt đầu giảng bài.
"Thứ nhất, đây là điều quan trọng nhất, xuất hiện nhiều ở trước mặt cô ấy, có thể vô tình gặp liền gặp, không gặp được liền tìm cách! Tốt nhất mỗi ngày cô ấy đều cảm giác có sự tồn tại của cậu."
Vẻ mặt Chu Phùng Ngọc nghiêm túc, hai tay vòng trước ngực: "Chẳng qua nếu như là cậu vẫn phải từ từ không thể nóng vội."
Không phải sông băng lập tức có thể trở thành núi lửa, chắc chắn sẽ dọa con gái nhà người ta sợ chạy mất.
"Thứ hai, nhất định phải biến bị động làm chủ động..."
Ngay tại thời điểm Chu Phùng Ngọc miệng lưỡi lưu loát truyền thụ bí kiếp đuổi đuổi bạn gái. Trò chơi bởi vì hắn treo máy, trận đấu lặng lẽ kết thúc trong thất bại. Tiểu Kiều tức giận đến nổi muốn đem người chơi phía sau Lý Bạch Ngọc Diện Tiểu Hồ Ly từ trong điện thoại đem ra ngoài đánh cho một trận, ngay cả Miểu Miểu cũng thất vọng than thở một tiếng, tiểu hồ ly này so với cô còn không đáng tin cậy hơn nha.
Miểu Miểu cùng Tiểu Kiều mở lại lần nửa hai thanh trò chơi tiếp tục chơi, sau đó liên tục thua. Tiểu Kiều buồn bực quăng điện thoại, không chơi nữa. Miểu Miểu cũng muốn log out, đúng lúc nhìn thấy hình đại diện của Ngọc Nữ Chưởng Môn Nhân sáng đèn, cô bấm vào khung chat, phát hiện đối phương đã sửa lại ID trò chơi.
Đổi thành một chuỗi các con số: 06130902.
Miểu Miểu đáng yêu: "Bạn đổi tên nha."
06130902: "Ừ."
Miểu Miểu rất tò mò: "Mấy chữ này có ẩn ý gì sao?"
Đợi một hồi, bên kia không có động tĩnh, cô bấm vào khung chat gõ chữ: "Tôi liền tùy tiện hỏi một chút, không cần trả lời đâu. "
Còn chưa kịp viết xong, 06130902 đã hồi âm: "Đây là thời gian tôi cùng người tôi thích gặp nhau."
Oa! Trong đầu Miểu Miểu nghĩ: vị tiểu thư này là ai a, nói không chừng là tiểu muội muội, thiếu nữ thật có tâm! Cũng chỉ có nữ sinh mới có thể đem chi tiết nhớ rõ ràng như vậy. Cô đem những chữ vừa mới gõ xóa hết, đổi thành: "Thật là lãng mạn!"
Cho nên là vào buổi sáng chín giờ hai phút ngày 13 tháng 6 muội ấy gặp cậu kia sao?
Miểu Miểu đem đối phương tưởng tượng thành tiểu nữ sinh mười mấy tuổi, nhất thời cảm thấy rất thân thiết: "Vậy bây giờ hai người đang ở cùng một chỗ sao?"
06130902: "Không có, tôi vẫn còn đang theo đuổi."
Hóa ra là nữ sinh theo đuổi nam sinh.
Miểu Miểu không khỏi nghĩ tới đoạn tình cảm của mình lúc còn học cao trung*. Mặc dù kết quả không như ý muốn nhưng quá trình quả thật rất tốt đẹp.
Cuộc sống giống như hòa tan kẹo cầu vồng, mỗi ngày trôi qua đều rất ngọt ngào. Ngay cả trời mưa cũng cảm thấy đáng yêu như vậy. Trời vừa mới tối liền trông chờ đến bình minh, như vậy thì có thể gặp lại người kia. Sau đó lại là một ngày hết sức vui vẻ.
Miểu Miểu đáng yêu: "Cố gắng lên nha! Chúc cậu sớm ngày theo đuổi thành công."
06130902: "Cám ơn. Hi vọng vậy."
06130902: "Muốn chơi tiếp nữa không?"
Miểu Miểu khổ não trả lời: "Tôi đã thua 3 trận liên tiếp."
06130902: "Không sao, tôi giúp cậu thắng trở lại."
Quả nhiên là nhờ lực max của bạn trai mà có thể liều mạng đánh thắng bạn thân của cô.
Không chống lại được cám dỗ, Miểu Miểu lần nữa đăng nhập vào trò chơi.
Tiểu muội muội quả thật nói được là làm được, một lúc liền mang cô thắng liên tục sáu trận. Cô luôn luôn bị đồng đội ghét bỏ cản chân họ. Rốt cuộc ở trong vương giả thung lũng nếm được mùi vị vui sướиɠ của người chiến thắng.
Bất tri bất giác, bên ngoài sắc trời đã chạng vạng tối, Tạ Thích Minh nói đêm nay muốn ở lại bệnh viện trực ban không trở về ăn cơm. Miểu Miểu dự đoán mẹ sẽ nhanh chóng trở về nhà, liền cùng 06130902 nói có thời gian rảnh lần sau chơi tiếp. Sau đó đăng xuất trò chơi, vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối.
Khi ba món ăn một món canh được bưng lên bàn, Miểu Miểu nhận được cuộc điện thoại của mẹ. Bà nói rằng tờ danh sách của công ty xuyên quốc gia xảy ra vấn đề, video của hội nghị đoán chừng sẽ diễn ra đến khuya, không để cho cô đợi lâu, hãy ăn cơm trước đi.
Miểu Miểu không quên dặn dò mẹ dù có bận rộn đi nữa cũng phải ăn một chút gì đó lót bụng. An Dung Trinh ôn nhu cười nói biết rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
Miểu Miểu ngồi một mình trước bữa cơm, chuông đồng hồ vang lên bảy lần, tiếng vang lớn như vậy cứ phiêu đãng dần trong phòng khách. Cô đứng ở cửa sổ sát đất cô đơn nhìn về ánh đèn trong sân. Bỗng nhiên trong hốc mắt có chút nóng lên, không có ba mẹ ở nhà. Nơi đây chỉ là một ngôi nhà trống rỗng mà thôi.
Nếu như có thể, cô thật muốn vĩnh viễn không bao giờ lớn lên. Như vậy ông bà cùng ba mẹ cũng sẽ không già đi, người một nhà luôn luôn được ở bên cạnh nhau.
Ngày hôm sau khá tốt, Miểu Miểu đã thức dậy từ sáng sớm. Khi cô xuống lầu liền thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách xem báo kinh tế tài chính. Còn ba thì ở phòng bếp bận rộn, cô đạp lên ánh nắng ban mai chạy như bay tới: "Mẹ sớm a! Ba, con thật là đói."
"Chậm một chút, chớ làm rớt."
"Miểu Miểu, bữa ăn sáng rất nhanh liền xong. Hôm nay ba nấu món con thích là cháo trứng muối, thịt nạc."
Miểu Miểu nhìn trong phòng tràn đầy ánh nắng, lộ ra nụ cười vui vẻ, thỏa mãn.
Ăn sáng xong, An Dung Trinh đi làm, Tạ Thích Minh do ban đêm trực ban nên bây giờ trở về phòng nghỉ ngơi. Còn lại một mình Miểu Miểu, cô vô cùng nhàm chán liền đi thư phòng lật ra xem quyển tiểu thuyết tình cảm Tiểu Kiều tặng. Vừa nhìn vừa đỏ mặt, bên trong làm sao có nhiều...Tình tiết xấu hổ như vậy?
Cùng tác giả so sánh, phương diện này của cô kiến thức còn quá nông cạn. Thì ra loại chuyện đó không chỉ như vậy, còn có thể như thế, không chỉ có thể ở trên giường mà còn có thể trong phòng tắm, trên sân thượng...
Lật hết quyển tiểu thuyết, Miểu Miểu cũng thành công đem chính mình đốt lửa.
Lúc nghỉ trưa, trong đầu cô tất cả đều là hình ảnh không thể miêu tả. Cô ở trên giường lăn qua lăn lại, xong rồi xong rồi!
Thời gian trôi qua nhanh thật mới đó mà đã năm giờ chiều. An Dung Trinh mang về nhà một con gà đất ở nông thôn, nấu một nồi cháo gà thơm ngát, múc hai chén cháo vào hộp giữ nhiệt, bảo là muốn đi bệnh viện đưa cho Tạ Nam Trưng bồi bổ thân thể.
Miểu Miểu xung phong nhận nhiệm vụ đó, ai bảo cô là người rãnh rỗi nhất nhà. Hơn nữa, quan trọng nhất chính là cô cần phải ra ngoài để hóng mát, giải nhiệt.
Trước khi đi, cô gọi điện thoại cho Tạ Nam Trưng.
Lúc này, Tạ Nam Trưng vẫn còn làm việc trong văn phòng của khoa ung bướu. Anh ta cầm lên điện thoại đang rung ong ong trên bàn, điện thoại kết nối: "Miểu Miểu."
Sau khi nghe mấy giây: "Ừ, anh đang ở đây em đến đi."
Nói xong Tạ Nam Trưng cúp máy, xin lỗi người đang ngồi bên cạnh là Hoắc Tư Diễn, cười cười: "Chúng ta tiếp tục."
Gần đây, khoa ung bướu của bệnh viện Nhân Xuyên tiếp nhận một bệnh nhân rất đặc biệt. Bệnh nhân là một cô gái vào nửa năm trước đã tiến hành một cuộc phẫu thuật cấy ghép thận. Nhưng vào nửa tháng trước, cô ấy được bác sĩ chẩn đoán bị khối u ác tính. Nhưng mà gia tộc của cô ấy chưa từng có lịch sử di truyền về căn bệnh này. Trải qua cuộc hội chẩn của các chuyên gia, bước đầu hoài nghi tế bào ung thư có nguồn gốc từ bộ phận của người hiến tạng.
Trong nhận thức truyền thống, tế bào ung thư không có tính truyền nhiễm. Bởi vì sau khi chúng rời khỏi vùng bị nhiễm bệnh ban đầu, trong quá trình khuếch tán sẽ bị hệ thống miễn dịch thanh trừ hết.
Cho nên trước mắt ở giới y học trong nước, đây là một suy đoán rất "hoang đường ".
Nhưng ở nước ngoài, nó là căn cứ lâm sàng. Lúc còn ở Mỹ, Hoắc Tư Diễn chính là làm nghiên cứu về phương diện này. Anh từng có ảnh hưởng lớn trong giới y học quốc tế. Trên tạp chí phát biểu hai bài luận văn liên quan tới "Tế bào ung thư ngủ đông" và "Tế bào ung thư dị thể di chuyển", là một chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực này.
Tạ Nam Trưng nghĩ hết mọi biện pháp để có được phương thức liên lạc với giáo sư Steven tại phòng thí nghiệm mà Hoắc Tư Diễn nghiên cứu. Tạ Nam Trưng muốn ngay lập tức mời ông qua.
Hoắc Tư Diễn liếc nhìn phim, trên mặt là một mảnh đóng băng: "Rất có thể đây là tế bào ung thư cực kỳ bé nhỏ. Nó thoát khỏi sự kiểm tra của hệ thống miễn dịch. Lấy việc ngủ đông làm phương thức ẩn nấp trong thận của người hiến tạng. Sau khi đạt đến điều kiện nhất định, nó sẽ một lần nữa kích hoạt trong cơ thể của người nhận nội tạng..."
Tạ Nam Trưng hỏi: "Như vậy điều kiện này là cái gì chứ?"
Hoắc Tư Diễn hơi suy tư, trầm ngâm nói: "Phải làm kiểm tra cặn kẽ hơn mới có thể biết. Trước kia, tôi có nghiên cứu qua một bệnh nhân đã trải qua ca ghép tim. Hắn tương đối may mắn chịu đựng được qua thời kỳ bài trừ của cơ thể, yên ổn sống trong bảy năm. Sau đó, hắn cũng phát hiện ra khối u ác tính trong cơ thể mình..."
Hai người gặp nhau là để thảo luận vấn đề này.
Trước kia, Tạ Nam Trưng cùng Hoắc Tư Diễn không có quan hệ thân thiết. Cũng hiếm khi thấy dáng vẻ thẳng thắng nói chuyện của hắn, có cảm giác cùng chung chí hướng. Hoàng hôn đã lặng lẽ buông xuống, Tạ Nam Trưng quyến luyến dừng lại câu chuyện: "Chậm trễ nhiều thời gian của anh như vậy, thật xin lỗi."
Hoắc Tư Diễn cười nhạt: "Không sao."
Nói tới chỗ này là muốn tiễn khách. Nhưng Hoắc Tư Diễn hình như cũng không có ý muốn đi. Tạ Nam Trưng tập trung toàn bộ tinh thần chăm chú lắng nghe anh giảng gần một giờ.
Nhưng cơ thể cấp bách cần đi vệ sinh, Tạ Nam Trưng mang theo dáng vẻ áy náy cười, nói: "Tôi đi rửa tay một chút."
Tạ Nam Trưng mới vừa đi, Miểu Miểu liền xách hộp giữ nhiệt đi tới phòng làm việc của anh ta. Đứng ở cửa, nhìn thấy người đàn ông cao lớn, tư thái tùy ý ở bên cạnh bàn làm việc, còn tưởng rằng mình hoa mắt, cô xoa xoa mắt. Từ xa cô vẫn nhận ra gương mặt tuấn tú đó vẫn không hề thay đổi, cô kinh ngạc kêu lên: "Hoắc sư huynh?"
Hoắc Tư Diễn nghe được âm thanh, nhìn sang hướng của cô, cặp mắt đào hoa hơi nhấc lên, cực kỳ đẹp mắt. Anh khẽ mỉm cười: "Tạ sư muội."
Ánh hoàng hôn dần biến mất ở cuối chân trời.
Tạ Nam Trưng trở lại phòng làm việc, nghe được bên trong truyền tới tiếng nói chuyện. Bước chân dừng lại, anh ta đi vào nhìn thấy khoảng cách giữa Miểu Miểu cùng Hoắc Tư Diễn cách nhau không xa. Nhìn dáng vẻ trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Nếu như nhớ không lầm, đây là lần thứ 2 hai người gặp mặt?
Quen thuộc như vậy rõ ràng là Miểu Miểu nhà anh ta nhưng cùng với ai trò chuyện thế. Sao có thể là Hoắc Tư Diễn chứ?
Lúc đó, anh ở bệnh viện California nổi tiếng là không gần nữ sắc...
Trước mắt, rốt cuộc là tình huống gì?
Tạ Nam Trưng liếc mắt nhìn em họ, Miểu Miểu vô tội nhún nhún vai.
Lúc này, Hoắc Tư Diễn nâng tay trái lên, nhìn đồng hồ hình mặt trăng, đề nghị: "Thời gian không còn sớm chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi."
< Edit by Chung cư Doãn gia >