Chương 14: Nhất kiến chung tình

Chương 14. Nhất kiến chung tình.

Phùng Mạnh Xuyên bị giam tại nhà tù thành phố.

Phạm tội hϊếp da^ʍ, xử năm năm tù, bây giờ đã hai năm rưỡi. Tính thời gian thì đúng lúc anh rời khỏi nhà.

Phùng Mật muốn gặp anh, có thể là Phùng Mạnh Xuyên cảm thấy khó xử, cũng có thể vì nguyên nhân khác, anh từ chối không muốn gặp cô.

Đối với Phùng Mật, đây chính là một sự đả kích vô cùng lớn, cô nằm trong lòng Cố Thừa Thật khóc nức nở, sau khi khóc xong, cô vẫn yêu cầu anh hai gặp mình, không chỉ một lần, mà hai lần, ba lần...

Anh là anh trai của cô, bất kể có biến thành loại người nào, Phùng Mật cũng không hề ghét bỏ, huống chi hai anh em họ từ nhỏ đã sống nương tựa vào nhau, hiểu được tính tình của nhau, anh hai là người thế nào, trước đây khi còn đi học, nhìn thấy người già xin ăn bên đường, cũng sẽ cay cay đôi mắt, người lương thiện như vậy, sao có thể phạm tội?

Hơn nữa lại còn là tội hϊếp da^ʍ.

Phùng Mật không tin.

Nhưng chuyện này đã là sự thật, cô không có năng lực giúp đỡ anh trai, trong lòng khó chịu cùng tự trách, mấy này nay Cố Thừa Thật luôn chăm sóc cho cô. Anh biết, Phùng Mạnh Xuyên ở trong lòng Phùng Mật có vị trí quan trọng cỡ nào, cái gọi là yêu thương sâu đậm, đau đớn lại càng đớn đau hơn.

Anh cả như cha, Phùng Mạnh Xuyên chăm sóc cô nhiều năm như vậy, đến cuối cũng cũng cắt đứt quan hệ, không nghi ngờ gì đây chính là vết thương khắc sâu trong lòng cô. Những năm gần đây, Cố Thừa Thật một mực né tránh điều này khi ở trước mặt cô, vì không muốn cô đau lòng.

"Anh về đi." Ở cổng trường học, Phùng Mật nói với Cố Thừa Thật.

Lúc đầu cô định quay về một mình, nhưng Cố Thừa Thật lo lắng cho cô, xem cô như đứa bé, nhất định muốn đưa cô về trường. Lúc này là buổi tối, gió cũng nổi lên, trên mặt Phùng Mật có vài sợi tóc bay lộn xộn, Cố Thừa Thật đưa tay ra gở cho cô, hành động rất nhẹ nhàng và dịu dàng, Phùng Mật nhìn vào đôi mắt hoa đào của anh, không khỏi có chút si mê sa vào trong đó.

Nhưng Phùng Mật rất lý trí, trong nháy mắt đã tỉnh táo lại, khẽ đẩy anh một cái: "Anh về đi."

"Anh về?" Cố Thừa Thật lưu luyến nhìn cô, nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn xuống.

"Ừ." Phùng Mật gật đầu, lại đưa mặt sang nhìn về chỗ khác.

Bên trái cổng trường là căn tin, bây giờ cũng chỉ mới chín giờ tối, vẫn còn sáng đèn, người đến người đi, cảnh tượng thật náo nhiệt. Phùng Mật hít mũi một cái, giống như bị gió lạnh quất vào có chút khó chịu: "Anh đi đi, em cũng muốn về ký túc, nếu không... Sẽ bị cảm mất."

Cố Thừa Thật có lời muốn nói, nhưng anh biết cô không muốn nghe, vì vậy buông tay cô ra, xoay người đi.

Phùng Mật đứng im tại chỗ, nhìn chăm chăm bóng lưng cao lớn của anh, đây là người đàn ông đã làm bạn với cô từ thời niên thiếu, từ lúc học cấp hai rồi lên cấp ba, bây giờ là đại học, đã bao nhiêu năm rồi? Cô cũng chưa từng tính qua, có lẽ bất cứ lúc nào, anh cũng đều bầu bạn bên cạnh cô.

Khi cô bệnh, anh luôn ở bên giường hỏi han ân cần.

Khi cô đau bụng do tới kỳ kinh nguyệt, anh lập tức nấu đường đỏ, cho vào bình ủ nhiệt, mỗi ngày đúng giờ đều cho cô uống.

Gia cảnh cô nghèo khổ, anh biết cô sẽ không nhận lấy sự bố thí từ người khác, nên không cho cô tiền, anh cũng bỏ công việc của mình, cô ở nơi nào, anh cũng sẽ lập tức đến nơi ấy. Hay thay cho một người tài giỏi lại vì cô mà bôn ba khắp chỗn, ngay cả một ngôi nhà cũng không cố định.

Ngược lại, cô đã cho anh những gì?

Vẻn vẹn chỉ là sự sung sướиɠ của tìиɧ ɖu͙©.

Không đáng, cô không đáng để anh trả giá như vậy.

Nhưng mà trong tình cảm không hề có đúng hay sai, một người muốn cần một người cho.

Lúc này trong đầu Phùng mật đột nghĩ có một suy nghĩ.

Nếu anh quay lại, chỉ cần anh quay đầu lại nhìn cô, cô lập tức sẽ đi theo anh.

Anh ở đâu, cô sẽ theo đến đó.

Có một cảm xúc lạ kỳ tuôn trào khỏi l*иg ngực, dường như là ngọn lửa bùng cháy khắp cơ thể, Phùng Mật chăm chăm nhìn theo bóng lưng anh.

Ánh đèn đường yếu ớt, không biết đã bao nhiêu năm, tan học cô đều đi về dưới ánh đèn này, trước đây cô không cảm thấy rằng ánh sáng u ám bao nhiêu, lúc này bỗng nhiên cô lại thấy không thể nhìn rõ được người con trai trước mắt mình.

Phùng Mật hít mũi một cái, cũng không quay về kí túc xá, mà cô đi đến sân tập. Đây chính là lý do cô không cho anh đưa mình về phòng, cô muốn chạy vài vòng để giải tỏa tâm trạng tồi tệ của mình, nếu không... Áp lực quá lớn, cô không thể nào chịu được.

Gió đêm cào nhẹ vào má cô, Phùng Mật thở dốc dừng lại, xoa mặt, tiện thể che mắt lại, một giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu len qua khẽ tay chảy ra ngoài, thấm ướt lòng bàn tay cô.

Bây giờ là cuối tuần, trong sân tập cũng không có nhiều người, ánh sáng yếu ớt nên không ai chú ý đến cô.

Phùng Mật khóc đến đau lòng, dần dần không kiềm nén được, vì vậy cô ngồi xổm xuống đất, dần dần giải tỏa tâm tình của bản thân. Đúng lúc này, một bàn tay xuất cầm theo một cái khăn hiện trước mắt cô, Phùng Mật hồi lâu mới nhìn thấy, nhưng cô không nhận, gương mặt đỏ ửng lên, lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn anh." Cô xấu hổ muốn xoay rồi bỏ đi, lại bị chàng trai ôm lại từ phía sau: "Là anh."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong lòng Phùng Mật rung động, xoay người lại, khuôn mặt đẹp như tạc của chàng trai đập vào mắt cô, cô không phản ứng kịp: "Anh, Anh chưa đi sao?"

"Ừm." Cố Thừa Thật thản nhiên đáp lại, vén mái tóc ẩm ướt trên trán cô, động tạc vô cùng dịu dàng và chậm rãi.

Phùng Mật khẽ nức nở một tiếng.

"Em sao vậy?" Cố Thừa Thật cúi đầu hỏi.

Phùng Mật cay cay đôi mắt: "Sao anh còn quay lại?" Lời nói này nghe toàn giọng mũi, không thể khống chế được nữa.

Cố Thừa Thật nhìn thấu được sự khó chịu của cô, anh đưa tay xoa lấy thắt lưng của Phùng Mật, ôm cô vào lòng. Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô, dường như là đối với một đứa bé đáng thương, tràn ngập sự yêu thương cùng quan tâm "Trong lòng nếu khó chịu thì khóc đi, anh ở đây canh cho em, nếu có người tới..." Anh mở rộng chiếc áo khoác dài của mình ra, đem cô gái nhỏ nhét vào trong ngực mình. "Anh sẽ che chắn cho em."

Một chữ ngàn vàng, gió đêm mát lạnh, anh đã cho cô lời hứa hẹn kiên định nhất, dường như đã đập tan đi phòng bị cùng sự kiên cường mà cô tạo ra, tạo thành cơn sóng thần nhấn chìm cô vào đó.

"Sao anh lại tốt với em như vậy?" Sau một hồi khóc lóc, Phùng Mật hỏi anh.

Cố Thừa Thật hỏi ngược lại cô: "Bây giờ em mới biết sao?"

Anh lại chọc cho Phùng Mật khóc lên, giơ nắm tay nhỏ lên đòi đánh anh.

Cố Thừa Thật bắt lấy tay cô, thuận thế ôm cô vào lòng. Lúc này, Phùng Mật cũng không từ chối theo bản năng nữa mà cô gối đầu lên đùi của anh. Hai người ngồi trên bậc cầu thang ở sân tập, cô đưa mắt nhìn sân tập không người, không khỏi kiềm nén cảm giác trong lòng, bỗng nhiên hỏi anh: "Vậy anh nói em nghe đi, anh sao lại thích em?"

"Em chờ một chút, anh phải suy nghĩ đã." Cố Thừa Thật cố gắng nhớ lại.

Đó là một ngày đẹp trời, không gió không mây, anh tựa người vào xe, đứng ở cổng trường chờ em gái của mình tan học về, người đến người đi, rồi bỗng dưng cô lọt vào trong mắt anh.

"Em với Cố Mộng đi cùng nhau, anh nhìn thấy em, cảm thấy em thật xinh đẹp, sau đó lại nhịn không được...." Giọng nói của Cố Thừa Thật ngày càng nhỏ dần.

Phùng Mật cũng đỏ mặt.

Cô cảm nhận được bên sườn mặt của mình có một thứ gì đó nóng bỏng dị thường, sừng sững trồi dậy giữa hai chân anh, thẳng tắp đánh vào mặt cô.