- Ma… Ma… Ma trơi kìa!
Nhưng có lẽ cái câu nói này không thể làm Tuệ Hy sợ được, nhưng mà lại làm cho nhiều thanh niên ở đây mặt tái mét. Cuối cùng Tuệ Hy lên tiếng
- Thật ra cũng không có gì đáng sợ. Chỉ là hiện tượng hóa học bình thường. Khi có người chết hay động vật chết ở đây thì xương của họ sẽ thải ra một ít photpho. Sau đó Photpho tác dụng với oxi và tạo nên một đám lửa màu xanh mà dân gian hay gọi là ma trơi.
- Tần Minh, rất có thể ở đây có người chết.
- Ừ, chúng ta quay về chỗ ở đã. Sáng mai anh sẽ cho người điều tra lại.
Sau đó, tất cả mọi người đều gật đầu rồi quay về lều. Nhưng mà không ai ngủ được cả, vì thật sự họ rất sợ… Có khi nào họ đang ngủ liền bị chó sói ăn thịt hay không. Thật sự không biết là ngày xúi quẩy gì, những gì họ nghĩ liền biến thành sự thật, trước lêu trại có một hai con chó sói đang đứng bên ngoài. Với cách nghĩ hiếu thắng của Phù Ngải, cô ta liền muốn xông ra đánh một trận. Nhưng Tuệ Hy lại nói
- Không được, bây giờ chỉ có một hai con. Theo như bản tính của chó sói, nếu một con bị thương nó sẽ kéo cả đàn. Tốt nhất nên đốt lửa trước cửa trại, vì chó sói sợ lửa… Cứ đuổi đi đã!
- Nhưng lỡ nó quay lại thì sao?
- Cứ làm theo cách cô ấy nói.
Sau đó, tất cả cùng nhau đốt lửa ở trước cửa và cả xung quanh lều trại, hai con chó sói kia thấy như vậy liền bỏ đi. Dường như đêm nay là đêm rất dài, họ không tài nào ngủ được, trong lòng họ cứ nom nớp lo sợ cái gì đó.
[…]
Sáng hôm sau, tất cả mọi người đều có vẻ mệt mỏi từ Tần Minh, vì có lẽ do bản chất của công việc nên Tần Minh đã sớm quen với việc thức qua đêm như vậy. Sau đó, Phù Ngoạn liền la lên đầy đau đớn. Tuệ Hy nhìn xuống, rồi nhàn nhạt nói.
- Kiến quân đội, tuy không có độc nhưng cắn sẽ rất đau.
Sau đó, Tần Minh liền cõng cô trên lưng, để cho cô nghỉ ngơi. Rồi tất cả cùng nhau xuất phát xuống núi. Bản thân Tần Minh cũng không quá kinh ngạc về những hiểu biết của Tuệ Hy, vợ của anh mà đương nhiên phải giỏi rồi. Tuy nhiên, ở phía sau lưng lại có một đôi mắt chứa đầy sự căm phẫn đang nhìn theo họ chằm chằm.
Sau đó, bọn họ cũng không về nhà liền. Rất nhanh họ đã lên máy bay để đến Ba Lan, lần này Tần Minh đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho Tuệ Hy, anh không muốn nhìn Tuệ Hy phải chịu thiệt. Anh sẽ giành nhiều thời gian cho cô hơn, giành nhiều thời gian để bên cô, để hẹn hò… Vì nếu thật sự sau này khi đã có con, thì muốn đi chơi cũng rất khó.
Với lại, bản thân Tần Minh cũng muốn Tuệ Hy thả lỏng cơ thể một chút, dạo gần đây cô đã suy nghĩ rất nhiều… Rất nhiều thứ, nên nhân cơ hội này… Anh sẽ đưa cô đi chơi.
Cuối cùng, họ đi đến một sân bắn cung chuyên nghiệp. Nếu như là bắn ở ngoài tự nhiên, có lẽ Phù Ngải sẽ khó khăn, nhưng nếu là sân bắn chuyên nghiệp như thế này… Thì phần trăm cô ta bắn được 10 điểm là 99,9%
Sau đó, Phù Ngải rất nhanh đã mang đồ bảo hộ rồi nhắm bắn. Cô ta giương ba lần và lần nào cũng được vòng 10 điểm
Còn Tuệ Hy, cô không mang đồ bảo hộ, cứ tay không như vậy mà giương cung. Với lại, cô còn chả thèm nhắm kĩ, cứ lơ đãng mà bắn… Khi cung tên được bắn ra, mọi người liền nhìn theo… Sau đó…
Mẹ nó! Trúng hồng tâm rồi! Nếu như trước đó là may mắn, thì không lẽ lần này cũng là may mắn?
Sau đó, Tuệ Hy lại tiếp tục giương cung lần thứ hai. Lần này Tuệ Hy vừa nhìn Tần Minh mỉm cười, rồi nhẹ nhàng thả cung ra. Không chỉ có Phù Ngải chăm chú nhìn… Ngay cả Tần Minh và Liễu Nhân cũng phải nhìn theo… Thế mà…
Má nó! Cái này không hợp lý. Thế quái nào lại có thể chẻ cây cung trước kia ra làm hai, rồi ngay hồng tâm. Quái lạ! Cái này không đúng, họ cứ nghĩ cái này chỉ có thể xuất hiện ở phim kiếm hiệp thôi. Ai ngờ… Một cô gái như thế này lại có thể làm được.
- Tần Minh thấy em có giỏi không?
- Rất giỏi.
Sau đó, Tuệ Hy nhanh dường như rất phấn khích với việc bắn cung này. Nhưng mà… Cung nào cô bắn ra cũng trúng hồng tâm, khi mà có quá nhiều cung bị chẻ ra làm hỏng thì quản lí khu tập bắn cung này mới bước ra, nhã nhặn nhắc nhở. Chợt, Tuệ Hy bĩu môi một cái…
- Cô Minh Minh!
Cô chỉ bĩu môi như vậy thôi mà lại có người gọi lớn tên… Tên của mẹ cô. Theo quán tính Tuệ Hy liền quay người lại, oa oa oa… Sao mà đepn trai quá vậy? Người này là ai đây?
- Cô Minh Minh… Có phải là cô không?
Người thanh niên này hình như chỉ gần 30 tuổi. Vậy mà lại gọi Tuệ Hy là “Cô” thế là quái nào? Sau đó, Tuệ Hy liền gạt tay của anh ta ra rồi lắc đầu
- Anh là ai vậy?
- Cô… Không đúng, nếu thực sự là cô Minh Minh thì cũng đã lớn tuổi rồi… Cô là ai?
- Hở? Cái này tôi phải hỏi anh chứ. Tự nhiên lại gọi tên mẹ tôi, rồi lại hỏi tôi là ai! Anh bị điên à?
- Mẹ… Mẹ… Em là Tuyết Kỳ?
Tuệ Hy ngẩng ra, sau tên này lại biết tên kia của cô. Sau đó, Tuệ Hy nhìn sang Tần Minh… Nhưng anh rất bình thản, Tần Minh chỉ nhàn nhạt nói
- Hạ đại thiếu gia. Biết cái gì là ngu ngốc nhất không? Chính là đừng tùy tiện chạm vào người của Tần mỗ!
[…còn…]
#Yu~