Chương 1-1: Thành phố của hoa (1)
Thành phố Kỳ Lâm được mệnh danh là thành phố của các loài hoa, bởi vì chỉ cần bạn đặt chân đến đây, đều sẽ nhìn thấy bất kỳ loại hoa nào mà bạn muốn.Thậm chí hoa còn được trồng ở khắp mọi nơi trong thành phố, từ vệ đường đến ban công nhỏ bé, từ tòa thị chính đến trung tâm thương mại. Cho dù đi đến đâu, bạn cũng sẽ cảm thấy bản thân mình như chìm đắm trong một thế giới đầy màu sắc và rực rỡ của các loài hoa.
Không phải tự nhiên mà thành phố này lại tràn ngập những loài hoa như vậy, mọi thứ đều có nguyên nhân của nó. Nhưng nguyên nhân cho việc này cũng chỉ là lời đồn đoán, tùy thuộc vào việc bạn có tin nó hay không. Câu chuyện bắt đầu từ lời nói của một cô bé: “Thành phố Kỳ Lâm này lạnh quá, không ấm áp như chỗ trước đây chúng ta sống. Còn không có những cánh đồng hoa bạt ngàn, em ghét nơi này.” Và rồi, khi nhìn thấy bộ dạng khó chịu của cô bé vì phải chuyển đến nơi ở mới, hai người anh trai song sinh đã im lặng nhìn nhau.
Vì chuyển nơi ở mới, mà cô bé bệnh nặng, sốt cao liên tục không thể xuống giường, bác sĩ nói là do cô chưa thích ứng được với điều kiện ngoại cảnh thay đổi. Có thể nói lý do cô bệnh là vì quá nhớ đến nơi ở cũ của mình, đây là bệnh tâm lý, người nhà cần phải khuyên giải cô bé nhiều hơn, trong lòng bình thản thì bệnh sẽ nhanh khỏi.
Từ ngày đó trở đi, bên cạnh cô bé luôn luôn xuất hiện những chậu hoa xinh xắn đủ màu sắc. Dần dần không chỉ có trong căn nhà cô đang ở trồng rất nhiều hoa, mà ngay cả ngoài đường phố, cũng bắt đầu trồng hoa ở khắp nơi. Cho đến một lúc nào đó ngay cả cô cũng không kịp nhận ra, thì thành phố Kỳ Lâm đã được mệnh danh là thành phố của các loài hoa rồi. Đúng như ý muốn của cô bé, tuy không có những cánh đồng hoa trải rộng đến tận đường chân trời. Nhưng bù lại, chỉ cần cô muốn thì đều có thể nhìn thấy chúng ở bất kỳ đâu.
Đó là câu chuyện trong lời đồn đoán, không ai biết chính xác cô bé trong câu chuyện là ai, và nơi ở trước đây của cô là ở đâu, vì sao cô chuyển đến thành phố Kỳ Lâm này. Do không tìm được danh tính xác thực nên người dân thành phố chỉ truyền miệng nhau câu chuyện này như một truyền thuyết hiện đại giải thích cho tên gọi “Thành phố của hoa” của thành phố Kỳ Lâm.
Lúc này, căn phòng nằm ở tầng cao nhất của một khách sạn hoa lệ bậc nhất được xây giữa lòng thành phố, lại không hề sáng đèn, mặc dù trời đã rất tối. Có một người đàn ông ngồi quay lưng lại với cửa sổ bằng kính trong suốt, mà nhìn ngắm người đang nằm trên giường. Với vị trí này, anh ta có thể quan sát được toàn cảnh thành phố Kỳ Lâm khi về đêm rực rỡ như thế nào. Nhưng hình như cảnh đẹp đó lại không đủ sức thu hút anh ta bằng việc ngồi im nhìn chăm chú về phía chiếc giường trước mặt.
“Ưʍ. . .” Người trên giường khẽ rên một tiếng, sau đó nhúc nhích cơ thể nhỏ bé, cố vùi bản thân thật sâu vào chiếc chăn ấm áp. Lúc này, người đàn ông kia mới đứng lên khỏi ghế ngồi, chậm rãi bước lại gần chiếc giường. Vòng tay của anh tuy dịu dàng nhưng lại vô cùng vững chắc, trong nháy mắt đã bế bổng được người trên giường lên tay mình. Không chỉ có người, mà còn ôm lấy cả chiếc chăn đang bao lấy người ấy như một cái kén.
“Nếu em muốn ngủ nữa thì hãy dậy ăn thứ gì đó rồi ngủ tiếp!’’ Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên, hơi thở nam tính phả vào sau tai khiến người ấy chợt giật mình tỉnh giấc. Cô khó nhọc mở đôi mắt nặng triễu nhìn xung quanh, may mắn thay, không bị ánh sáng làm chói mắt như cô vẫn tưởng. Trong đêm tối, đôi mắt của cô dần làm quen dần với môi trường, cô khẽ ngáp một cái rồi lại dựa đầu vào l*иg ngực của người đang bế mình rồi nói: “Em đã ngủ bao lâu rồi?”
Anh bế cô đến chiếc ghế lúc nãy anh đã ngồi, đặt cô xuống ghế để cô nhìn khung cảnh thành phố bên dưới đang được thắp sáng rực rỡ bằng những ánh đèn lung linh. “Không lâu đâu! Em đợi một chút, đồ ăn sẽ được mang lên ngay!” Cô gái gật đầu với anh, kéo chiếc chăn bao phủ cả cơ thể của mình một lần nữa, nghiêng người cuộn tròn trên chiếc ghế mềm. Còn anh thì ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, những lọn tóc suông mềm đen nhánh cứ thế trượt qua bàn tay của anh.
“Nếu em cảm thấy việc học ở trường mệt mỏi như vậy, thì có thể ở nhà cũng được mà. Hình như sắp đến tuần lễ thời trang rồi nhỉ, hay là em sang Paris một chuyến đi, đừng lo về chi phí, thích gì cứ mua là được.” Anh đưa ra lời đề nghị của mình, giọng điệu mềm mỏng đến mức khó tin. Nếu để cho những thuộc hạ dưới trướng của anh nhìn thấy cảnh này, có đánh chết họ cũng sẽ không thừa nhận người đó là anh. Thái tử Hắc đạo nổi tiếng gϊếŧ người không gớm tay vậy mà lại có thể dịu dàng với một cô bé đến mức này.
Nhưng mặc kệ lời dụ dỗ ấy, cô vẫn để bản thân mình thư giản hoàn toàn: “Em sẽ tham dự tuần lễ thời trang, nhưng cũng sẽ vẫn tiếp tục đến trường.” Biết trước rằng cô sẽ từ chối mình, không những không làm anh tức giận mà còn khiến anh mỉm cười. Anh xoa đầu cô gái một cách nuông chiều: “Tùy em, ngay mai hãy lên chuyến bay sớm nhất mà đến Paris, mọi thủ tục anh đã chuẩn bị xong rồi.”. Dù anh vẫn rất bình thản, nhưng lại khiến cô cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Chẳng phải mỗi lần em đến Paris, anh đều sẽ đi cùng sao? Lần này sao lại để em đi một mình?”