Hải Đăng bắt đầu hít một hơi thật sâu:
- Mẹ à, con...
- Thôi, vào ăn cơm đi, nguội hết cả rồi.
Lúc này, Hải Đăng thôi để mình thẫn thờ vì những mớ suy nghĩ hỗn độn đang dằn xé trong trái tim. Cậu bước vào, ngồi vào bàn ăn, tay lọ mọ gắp từng đũa thức ăn vào chén, ngập ngừng nhìn bà Vân.
- Có phải... mẹ đã nói gì với Harry rồi đúng không ạ?
- Chúng ta có thể không nhắc đến chuyện này được không? Mẹ không muốn con phải bận tâm về chuyện của Harry nữa, mẹ càng không muốn vừa ăn vừa nói chuyện như vậy.
Trong suốt câu nói của mình, bà Vân luôn cố gắng kiểm soát bản thân. Bởi hơn ai hết, bà sợ nói ra những câu khiến Hải Đăng bị tổn thương, rồi lại vô tình đẩy cậu bé rời xa mình. Nhất là khi Hải Đăng đang là người thân duy nhất của bà.
- Mẹ à! Con xin mẹ đấy! Mẹ có thể nói cho con biết sự thật được không ạ? Mẹ đã nói gì với Harry vậy ạ?
- Hải Đăng! Harry đã đi rồi, mọi chuyện rồi sẽ trở lại bình thường thì càn gì phải biết Harry đã nói gì với mẹ cơ chứ?!
- Con xin mẹ đấy! Con thực sự muốn biết sự thật, con chỉ muốn biết sự thật thôi mẹ à! Thật ra mẹ đã nói những gì vậy Harry vậy ạ?
- Đủ rồi, mọi chuyện đang trở lại bình thường, nên chuyện mẹ nói gì với Harry hay Harry nói gì với mẹ vốn dĩ không còn quan trọng nữa, con đừng cố gắng thách thức tính nhẫn nại của mẹ nữa nhé! Nếu con cứ tiếp tục thế này, mẹ sẽ không thể nhỏ nhẹ với con như bây giờ nữa đâu Hải Đăng à!
Nói rồi bà Vân tức giận bỏ đi vào trong phòng, khi Hải Đăng cứ nhìn theo bà với ánh mắt hoài nghi, pha lẫn chút sự trách hờn và tò mò về những điều bà Vân đang cố giấu.
Hải Đăng đang thở dài, ánh mắt ngập tràn sự mệt mỏi. Hải Đăng đưa mắt xuống những món ăn trên bàn, tất cả đều là món mình thích, tất cả đều được chăm chút tỉ mỉ, cậu mới hiểu mẹ đã bỏ ra rất nhiều tình cảm, công sức để chuẩn bị cho cậu một bữa ăn chu đáo như thế này để an ủi cho những nỗi buồn của cậu vơi bớt đi.
Hải Đăng lúc này chầm chậm gắp đũa thức ăn vào miệng, dù nó chẳng còn nóng giòn như ban đầu, nhưng vẫn đủ đầy để giúp Hải Đăng cảm nhận được tấm lòng của mẹ, của những nỗi lo lắng về mình và Harry đã khiến cho mẹ phiền muộn.
Nghĩ đoạn, Hải Đăng lại gắp vào miệng đũa thứ hai, mùi vị của món gà rán gợi nhớ cho cậu về những bữa cơm bên cạnh Harry, về những thời gian cả hai được ngồi bên cạnh nhau, người này lo lắng lo lắng cho người kia, người này liếc nhìn phản ứng của người kia rồi thở vào vui mừng khi người kia tấm tắc khen ngon.
Và khi từng đoạn kí ức hiện lên rõ ràng, Hải Đăng lại khóc, cứ càng ăn, cậu lại càng không thể kiềm chế được nước mắt.
Bà Vân lúc ấy mới đứng từ xa trông thấy nhưng bà chỉ sợ bản thân mình mềm lòng mà thoả hiệp, nên không dám tới gần chỗ để dỗ dành Hải Đăng như mọi khi.
Tối hôm đó, Hải Đăng sau khi đã ngồi yên tĩnh để suy nghĩ và sâu chuỗi lại mọi chuyện, liên tưởng đến thái độ thay đổi đột ngột của Harry, giúp Hải Đăng phần nào chạm gần hơn đến sự thật của toàn bộ câu chuyện, tự giác trong lòng dậy lên những cảm xúc mạnh mẽ, nhắc cho cậu biết rằng cuối cùng bản thân mình phải cần bản lĩnh để giành lấy tình yêu này.
Hải Đăng đi đến trước cửa phòng ngủ của mẹ mình, với ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm và gõ cửa.
- Mẹ ơi, con vào được không ạ?
Bên trong, bà Vân ngập ngừng một lúc rồi trả lời vọng ra.
- Con vào đi!
- Mẹ à, con nói chuyện với mẹ một lúc được không ạ?
- Nếu như con muốn nói chuyện về Harry thì mẹ sẽ không nghe đâu nhé!
- Mẹ!
- Hải Đăng, con đừng cố ép mẹ phải nặng lời với con, mẹ mệt mỏi khi phải nghĩ đến chuyện này rồi đấy! Mẹ đang cố đưa mọi thứ trở về bình thường, nên con đừng có làm lộn xộn, xáo trộn lên nữa. Mẹ làm vậy tất cả chỉ là muốn tốt cho con thôi mà! Nếu Harry đã rời khỏi con rồi, thì hà tất con phải cố chấp đến như vậy làm gì?
Nhìn thấy Hải Đăng cúi mặt xuống, ánh mắt bắt đầu quay đi để giấu đi những giọt nước mắt sắp không kiềm nổi. Bà Vân bước đến gần vỗ vào vai con trai, giọng nói cũng không còn sự gay gắt như lúc ban đầu.
- Tin mẹ đi con. Mọi thứ rồi sẽ ổn mà. Một ít thời gian nữa thôi, con sẽ quên chuyện này! Rồi con sẽ tìm được một người con gái yêu thương con hết lòng, và con có thể bắt đầu hạnh phúc của mình.
Hải Đăng lúc này nhìn mẹ, những giọt nước mắt tràn ướt hết khoé mi. Dù như vậy, cậu vẫn đủ tỉnh táo để phân định.
Cậu biết rằng những lời nói này hoàn toàn là tâm ý của mẹ, chỉ muốn cho mình có được một cuộc sống thật tốt.
Nhưng ý nghĩ đấu tranh cho cuộc tình của Harry lại càng lớn hơn, lấp đầy cả lý trí. Hải Đăng trở nên khẳng khái.
- Con sẽ quay lại Sài Gòn, con sẽ đi tìm Harry, con sẽ nói cho cậu ta biết tình cảm thật lòng của con, dù khó khăn đến đâu con cũng sẽ không từ bỏ!
- Hải Đăng! Tại sao đến lúc này rồi mà con vẫn cứ không chịu hiểu là sao? Chính mẹ là người đã bảo Harry rời khỏi nhà này! Mẹ không muốn con dây dưa với nó, mẹ đã luôn đặt rất nhiều kì vọng vào con, mẹ luôn muốn mọi thứ tốt nhất cho con! Tại sao hết lần này đến lần khác con chống đối mẹ như vậy hả?