Sau khi trao chiếc nhẫn cho Harry, Hải Đăng tiếp tục nói:
- Tao biết, hết lần này đến lần khác tao rạch lên vết thương của mày, thậm chí ngay cả hy vọng để tiếp tục kiên trì mà tao cũng tàn nhẫn cướp đi. Tao sợ một ngày nào đó mày mất kiên nhẫn để chờ đợi tao thay đổi, tao đã nghiêm túc để suy nghĩ thật kĩ về mối quan hệ của hai đưa mình. Tao lại sợ tao yêu mày chưa đủ nhiều để khiến mày yên tâm ở lại, tao sợ rất nhiều thứ. Nhưng tao biết mình cần phải mạnh mẽ hơn để giữ chặt tay mày. "Không phải ai cũng may mắn có được một tình cảm mà họ có thể một lần sống chét níu giữ. Vì vậy họ thà trả giá bằng khó khăn, dằn vặt còn hơn cả đời sống trong hối hận." Bản thân tao lại may mắn có được duyên phận, tao may mắn gặp được mày, tao sẽ không thể để đánh mất mày thêm một lần nào nữa!
Càng nói, Hải Đăng càng không thể khống chế được cảm xúc của mình. Còn Harry chỉ biết im lặng để mình lạc lối trong nước mắt. Cả hai đang thấy mình trở nên yếu đuối.
Nhưng Hải Đăng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nở nụ cười và tay vẫn cầm chặt hộp nhẫn.
- Harry à! Mày có muốn cùng tao sống chết để níu giữ duyên phận này không?
Trong khi ánh mắt Hải Đăng im lặng chờ đợi câu trả lời từ Harry, thì Harry lại vội vàng quay mặt đi, giữ cho nước mắt mình đừng rơi thêm nữa.
Harry đưa tay quẹt ngang nước mắt và giọng điệu dần trở nên trầm buồn.
- Tại sao mày lại muốn làm như vậy?
- Harry à! Khi tao mất mày, mất một người tao biết thực sự rất yêu, tao mới biết điều gì là quan trọng nhất. Harry à! Tao chưa từng yêu ai trước đây, thậm chí là sâu đậm đến mức này, tao không có nhiều kinh nghiệm làm sao để giữ một người nên tao làm họ buồn mà tao không hề hay biết. Tao xoay sở hoài, nhưng không biết làm sao để người đó đừng hoài nghi tình cảm của tao nữa!
Harry nhận ra giọng nói của Hải Đăng đang lạc dần đi, mà phải cố gắng tự mình kiềm chế để từng chữ được nói lên rõ ràng. Harry nhắm mắt để lý trí đừng thêm phân tâm.
Ánh mắt Harry nhìn về phía Harry mà đắn đo, lần lữa:
- Hải Đăng à! Tao thực sự cảm kích những lời nói này của mày. Nhưng mày biết không? Thời gian có thể sẽ gϊếŧ chết lòng can đảm của con người. Đến một lúc nào đó, khi họ hoài nghi đủ điều thì chẳng còn dũng khí để đấu tranh nữa.
- Ý mày là sao?
- Tao chưa đủ sẵn sàng để đeo chiếc nhẫn này đâu. Nhưng mày có thể cho tao thêm một thời gian nữa được không? Khi chúng ta có thể đường đường chính chính đứng trước mắt mẹ mày để nói rằng "Minh yêu nhau". Chúng ta có thể đứng bên cạnh nhau giữa bữa tiệc đông người mà không cần sợ hãi, chúng ta có thể hôn tạm biệt nhau ở phi trường mà không cần phải đắn đo ánh nhìn của tất cả mọi người xung quanh.
Harry dừng lại để chờ phản ứng của Hải Đăng. Tuy nhiên cậu ấy không nói gì, ánh mắt trùng xuống đôi phần làm Harry chạnh lòng. Nhưng Harry vẫn muốn tiếp tục:
- Hải Đăng, tao muốn khi chúng ta đeo chiếc nhẫn này, thì sẽ giữ lời hứa không đánh mất nhau dù có sóng gió như thế nào, mà tao hay mày đều không hối hận hoài nghi vì quyết định này. Vì vậy mày có thể chờ tao thêm một thời gian nữa được không?
Tay Harry nắm lấy tay của Hải Đăng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Phải mất một vài phút, thì Hải Đăng mới đủ bình tĩnh để quay lại nhìn Harry. Cậu hít sâu và cố nở một nụ cười:
- Chỉ cần... Chỉ cần mày hiểu, thì dù chờ đợi bao lâu, tao cũng sẵn sàng. Nhưng mày có thể giữ chiếc nhẫn này không? Khi nào mày sẵn sàng, thì hãy đeo chiếc nhẫn này vào được không?
Harry gật đầu nhẹ, mỉm cười, đưa tay nhận chiếc nhẫn rồi để cẩn thận vào trong túi sơ mi của mình.
Sự dịu dàng của Hải Đăng khiến Harry cảm thấy lòng mình có phần vơi đi sự khó xử.
Harry ân cần đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt Hải Đăng, cậu nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi Hải Đăng. Những giọt nước mắt của Hải Đăng cứ thế một lần nữa rơi xuống làm bỏng rát cả đôi môi của hai người.
Nhưng điều đó lại càng khiến Harry không thể từ bỏ mà tiến gần hơn, đưa tay choàng qua hông của Hải Đăng để giữ cậu thật chặt.
Những nụ hôn an ủi lúc ban đầu đã trở nên sâu hơn, gần hơn như siết lấy mất hơi thở của hai người.
Tuy nhiên, khi cả hai đang chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn, họ đều không hề hay biết rằng cánh cửa phòng chưa hề đóng chặt. Bà Vân vẫn đang đứng ngoài đó, vẫn đang chứng kiến rõ ràng cảnh tượng ấy qua khe cửa.
Những cảm giác ngạc nhiên lẫn hoang mang ngay lập tức xông thẳng vào tâm trí, khiến cho bà nghẹn đắng họng, đôi chân bà gần như không trụ vững, đầu óc đánh lừa mọi giác quan khi nó quay cuồng đến mức bà muốn gục ngã.
Trong quá nhiều tâm tư ngổn ngang, bà Vân dùng bản lĩnh của mình để tự trấn an. Bà toan sẽ mở cửa bước đến, nhưng bà nhận ra rằng, nếu xông thẳng vào lúc này, chính bà sẽ là người đánh mất đứa con trai duy nhất còn lại của bà.
Vì vậy bà Vân quay trở về phòng, chờ đợi đến sáng mai để tìm cơ hội giải quyết vấn đề.