Chương 38: Ra mắt

Linh lúc này chỉ biết im lặng, nghe những nỗi nghẹn ngào đang quấy rầy trong tâm trí. Nếu không phải là một người cứng rắn, chắc chắn cô sẽ không thể giữ cho mình đừng rơi những giọt nước mắt yếu lòng.

Sau khi thở một hơi thật dài, Linh hướng mắt nhìn về phía Hải Đăng với nụ cười ấm áp.

- Khi yêu sâu đậm, con người ta ai nấy cũng đều thích làm những điều điên rồ như thế này sao?

Cuối cùng cô nhận ra tình cảm mình dành cho Hải Đăng cũng chỉ là những thứ cảm xúc thoáng qua, không trải qua những thách thức, những sâu đậm, nó không đủ để cô phải đặt những lợi ích lẫn cái tôi của mình xuống mà can đảm nắm lấy tay của người mình yêu như cái cách mà Hải Đăng đang làm với Harry lúc này.

Linh đưa ánh mắt và mỉm cười.

- Hai đứa nhất định sóng gió thể nào cũng mạnh mẽ nhé!

- Cảm ơn chị!

Hải Đăng nở nụ cười biết ơn về phía Linh, rồi chào cô, nhanh chóng nắm tay Harry kéo ra khỏi văn phòng.

Trước khi Harry và Hải Đăng chưa kịp rời khỏi cửa, Linh đã vội nói theo.

- Này, có phải tình yêu chân thành sẽ luôn chiến thắng không?

Đáp lại câu hỏi của Linh, Hải Đăng quay lại và nháy mắt đầy tinh nghịch, điều đó bỗng dưng thấy Linh hiểu rằng, đôi khi trong chuyện tình cảm không nên so đo và cũng chẳng nên phân vân quá nhiều, cứ yêu và can đảm giành lấy thôi là quá đủ rồi. Linh biết mình cần phải buông tay và ủng hộ cho quyết định của Hải Đăng.

Lúc này, khi bước ra khỏi văn phòng của Linh, Harry mới kịp lấy lại tâm trí, nuốt những xúc động vào lòng, nhanh chóng đẩy tay Hải Đăng ra. Harry gằn giọng:

- Hải Đăng! Mày có biết mày vừa làm cái gì không vậy hả?

- Biết chứ! Tao biết tao vừa làm gì mà. Điều tao đang làm là vì tao yêu mày!

Như biết bao cảm xúc được vỡ oà, bao nhiêu tình cảm được nói thay, Harry không đủ lý trí để buộc mình bình tĩnh, buộc mình phải nghĩ thêm nhiều nữa. Cậu chạy đến ôm chặt lấy Hải Đăng, rồi cả hai vì nhau, vì niềm sum vầy mà rơi nước mắt.



- Đây là mày đang tán tỉnh tao đấy ư?

- Ừ! Mày làm người yêu tao nhé, Harry?

Harry cảm động đến mức chẳng thể nói thêm lời nào, nhận ra trong đầu mình bao nhiêu trách cứ, bao nhiêu thương tổn cứ nhanh chóng bay biến đi đâu cả rồi.

Hải Đăng mỉm cười và thì thầm vào tai Harry:

- Bọn mình sẽ cùng ra Hà Nội thăm mẹ tao chứ?

- Ừ! Tao đồng ý!

-

Sau khi làm xong thủ tục sân bay, Harry ra phía cổng. Nhưng trong suốt đoạn đường ngắn ngủi đó, có rất nhiều lần Hải Đăng trùng chân lại và thở dài, ánh mắt gợn lên biết bao nhiêu sự bất an khó tả.

Harry vẫn đủ tinh ý để đến bên nắm lấy tay Hải Đăng, dành cho cậu nụ cười và cái gật đầu thấu hiểu.

Bao nhiêu đó thôi cũng đủ để giúp Hải Đăng bình tâm và an lòng.

Từ sân bay về khu nhà của Hải Đăng ở phố Hàng Bông, mỗi một ngã rẽ đều khiến cậu nhớ lại Hà Nội trọn vẹn của 7 năm trước.

Hải Đăng ngồi trong taxi, thơ thẩn nhìn khắp nơi mà xe cộ đi qua, thì lại càng siết chặt tay Harry.

Chỉ chưa đầy mười lăm phút, Hải Đăng và Harry đã có mặt ở cửa nhà Đăng và thấy mẹ đang loay hoay mở cửa.

Ánh mắt đầu tiên khi hai mẹ con gặp nhau gần như vỡ oà trong nước mắt.

Hải Đăng ôm thật chặt lấy mẹ mà khóc lớn lên như một đứa trẻ đi lạc vừa tìm được nhà trở về.



Giọng cậu bắt đầu lạc đi ngay khi cả một câu "Con nhớ mẹ" cũng ngắt quãng vì tiếng nấc cứ nghẹn ngào ở cuống họng.

Bà Vân đưa Hải Đăng vào nhà, lúc này cả hai cũng dường như quên sự có mặt của Harry.

Nhưng Harry lại không muốn phá vỡ cảm xúc sum họp của hai người nên chỉ lẳng lặng đứng nhìn theo, sau đó mới kéo vali vào trong nhà.

Vừa vào đến nhà, di ảnh của bố và anh trai nằm trên bàn thờ khiến cảm xúc lẫn niềm vui vỡ òa khi gặp mẹ của Hải Đăng bị gãy ngang.

Ánh mắt cau lại, cậu hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh. Lúc này cậu chợt nhớ ra Harry mới quay lại nhìn thì Harry đã vừa bước vào cửa.

- Mẹ ơi, mẹ xem con dẫn ai đến đây này!

- Đây là...

- Con chào cô! Con là Harry, con của chú Lâm đây ạ! Cô còn nhớ con không ạ?

Harry lễ phép cúi chào bà Vân, nở nụ cười tươi tắn hệt như nhiều năm về trước. Chính hình ảnh ấy đã giúp bà Vân nhận ra.

- Harry? Trời ơi, là con thật sao? Con trông lớn thế này rồi cơ à? Càng lớn càng đẹp đấy nhỉ?

- Dạ con cảm ơn cô, cô khoẻ không ạ?

- Cô tốt, con ạ. Thằng bé này, con lại đây cho cô nhìn kĩ con một chút đi, đã lâu thế này rồi cơ mà!

Harry dần dần cởi bỏ sự ngại ngùng của mình để chiếc balo trên vai mình xuống cạnh bên ghế, rồi ngồi bên cạnh cô Vân.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên gặp lại nhau, Harry nhận ra sự thân tình và hiền lành của cô trong suốt bao nhiêu năm qua vẫn chưa bao giờ mất đi.

Trong bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay của Harry, đó là hơi ấm từ một người mẹ mà đã lâu lắm rồi Harry chưa có được...